Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 122: 122: Nhất Bộ Tam Yêu






Có điều gì đó rất kỳ lạ ở chung quanh, nhưng ông ta không nói một lời liền dùng ống tay áo rộng phủ đầu tôi rồi lôi kéo tôi đi ra ngoài.

"Có chuyện gì ạ?" Cánh tay tôi bị ông lôi kéo và tôi có thể cảm giác được tay ông ta nóng như lửa.

Ông ta chỉ siết chặt tay tôi, sau khi kéo tôi ra ngoài một khoảng khá xa, ông ta mới buông xuống ống tay áo, nhìn tôi thấp giọng nói: "Con mau quay về, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, mau!"
Một tiếng "mau" kia giống như sấm sét xé toang bầu trời, chấn động khiến lòng tôi kinh động theo.

Nhìn khuôn mặt từ bi như đức Phật của ông, lại nhìn chân trần không giày mà không dính tấc đất nào ấy, không biết vì sao, tôi lại tin ông nên liền chạy hướng vào nhà mà không quay đầu lại.

Trưởng thôn ở phía sau kêu tôi ầm ĩ, tôi cũng không quay lại nhìn.

Nhưng càng chạy về phía trước thì tôi liền cảm giác được trên người mình càng nặng xuống giống như trong một ngày mưa bạn lại mặc bộ quần áo dày và chạy ngoài trời, bạn chạy càng lâu nước mưa dính lên quần áo càng ướt càng nặng.

Tôi không biết mình có thể ngồi xe đi về không nhưng chạy trốn kiểu này rất mệt, tôi cứ chạy mãi, đến khi ra lộ lớn và thấy có một chiếc xe ba gác đang chạy quay thì tôi liền cuống quýt kêu dừng lại, sau khi lên xe, tôi kêu người lái xe đi nhanh.

Không biết nhìn thấy cái gì mà người lái xe không đi lại nói với tôi: "Phía sau cô còn một em gái ôm theo đứa nhỏ trông cũng khó khăn lắm, còn không ngừng vẫy tay với tôi, đều là người cùng thôn nên tiện đường có thể cho hoá gian một đoạn.


"
Phần lớn người trong trấn đều quen biết nhau, cho nên dân trong đây khá là thành thật và chất phát, có thể giúp là họ đều giúp.

Trong lòng tôi tuy rằng rất sốt ruột nhưng nếu người lái xe có thể thấy thì hẳn là người.

Tôi thở hổn hển lấy hơi vừa vặn lại nhìn vào kính chiếu hậu của xe ba gác.

Tôi thấy phía sau xe có một người phụ nữ mặc áo đỏ ôm theo một đứa bé, đứa bé kia cũng không có mặc quần áo để lộ cả bờ mông, hình như người phụ nữ đó không còn sức, ôm đứa bé mà để nó xệ xuống phần bụng, vừa vặn bụng đứa bé kề sát bụng cô ta.

Nơi mà người phục nữ mặc áo đỏ đi qua liền để lại một mảng đỏ tươi, người đó đi tới, đi một bước vặn người ba cái, giống như rắn trườn.

Dù sao thì tôi cũng biết điều này không thích hợp, liền hướng người lái xe hét lớn: "Đừng đợi! 500, đi mau!"
Người lái xe bị tôi rống lên mà giật mình, tôi liền vội móc tiền từ ví ra dúi vào trong tay anh ta: "Đi mau!"
Anh ta bị tôi rống mà sợ rồi, vốn còn muốn quay đầu nhìn thì giờ lại theo bản năng ấn chân ga chạy đi.

Phía sau tựa hồ còn truyền tới tiếng người phụ nữ kia thấp giọng gọi với theo, người lái xe liên tục hỏi tôi là xảy ra chuyện gì.

Tôi cũng không dám quay đầu lại nhìn, cũng không biết mình nhìn qua kính chiếu hậu một lần có đúng không, cho nên cũng không dám nhìn lần nào nữa, cũng không nói cho người lái xe biết, chỉ nói là mình có việc rất gấp, giục anh ta đi mau.

Người lái xe lái thẳng một đường đưa tôi về đến cửa nhà, tôi sợ anh ta giống như gã tài xế lần trước sẽ xảy ra chuyện cho nên kéo cả anh ta đi vào.

Vừa về đến nhà, Tề Sở nghe được âm thanh nên liền ra tới, tên này còn đang đeo tạp dề và cầm tỏi mà bóc, lúc đầu nhìn thấy tôi về còn cười khanh khách, sau đó sắc mặt trầm xuống, hướng tôi quát to: "Cô không phải chỉ đi xem nhà người ta dời mộ thôi sao? Sao lại chọc trúng thứ này để nó bám theo về!"
Nói xong anh ta liền cầm tỏi ném mạnh về phía sau tôi, sau đó chộp lấy cây chổi để ở cửa đánh tôi một trận, vừa đánh còn vừa mắng.

Đánh tôi xong, anh ta cũng không tha cho người lái xe.

Tôi biết đây là phương pháp trừ tà, mắt thấy người lái xe kia bị đánh mà liên tục lui về phía sau cho nên tôi vội tiến lên giữ chặt anh ta lại giúp Tề Sở
Vì thế đã làm người lái xe kia cho rằng chúng tôi đánh thế là muốn cướp bóc nên liên tục kêu tha: "Tôi cho các người tiền, cho cả xe, đừng đánh! Đừng đánh nữa!"

Tề Sở cùng tôi không nói lời nào, chờ đánh xong người lái xe, Tề Sở cũng đã lảo đảo người, tiếp đến, anh ta liền dùng chổi quét một đường ra đến ngoài sân, sau đó liền hướng cửa đọc kinh, đọc một hồi lâu mới quay đầu vào.

Tôi rót cho người lái xe một cốc nước, lại lấy hai trăm tệ từ chỗ Tề Sở đưa cho người lái xe và nói mình vừa xem dời mộ ở nhà người ta trở về, chọc phải thứ không sạch cho nên phải quét qua.

Loại phong tục này, người dân quê ít nhiều cũng từng nghe qua một lần.

Người lái xe nọ nghe giọng điệu của tôi coi như cũng tốt cho nên cầm tiền không nói gì thêm.

Tôi vẫn có chút lo lắng, bảo Tề Sở vẽ cho anh ta một lá bùa hộ mệnh và dặn anh ta có việc gì thì nhất định phải tìm tôi, sau đó lấy số điện thoại của Tề Sở đưa cho anh ta, lúc này mới để anh ta đi.

Chờ sau khi tiễn người lái xe đi xong, Tề Sở mới nói với tôi: "Cô không thấy nó chứ?"
Tôi không biết nên nói như thế nào, chỉ khẽ ừ nhẹ một tiếng nói: "Nhìn từ kính chiếu hậu có tính không?"
Lời này hỏi Tề Sở cũng làm cho anh ta sửng sốt một chút, sau đó anh ta mới nói với tôi: "Chờ Mặc Dật trở về, chắc sẽ không sao đâu, cô cẩn thận một chút, mấy ngày gần đây tốt nhất đừng ra khỏi cửa.

"
"Là cái gì vậy?" Quảng Tế rất để ý việc này, còn trực tiếp che lại mắt giúp tôi và bảo tôi đi ngay, cả Tề Sở cũng sợ như vậy, rốt cuộc là cái gì vậy.

"Mẫu tử song sát.

" Tề Sở thở ngắn than dài, đem cơm vừa mới sôi hất ra ngoài sân: "Chính là loại mẹ con cùng chôn chung, oán khí rất nặng.


"
"Khó sinh chết ư?" Chẳng trách sao Tần địa sư nói người được an táng trong mộ không phải ông cụ Vệ, hoá ra là một xác hai mạng.

Tề Sở nghe vậy, quay đầu nhìn tôi nói: "Là song sát, khẳng định không phải tử vong bình thường, hơn nữa người phụ nữ kia đi đường, là nhất bộ tam yêu(*), sợ là chết cực kỳ thảm! "
(*)Mình không tra ra cụm từ này, mình chỉ tra ra được cụm Nhất Bộ Tam Dao = đi một bước vặn người ba cái (cái cụm trên miêu tả dáng đi của ma nữ).

Mình có đi hỏi trên app tiếng Trung thì có bạn bảo nó nghĩa là có nhiều yêu quái.

Nhưng nếu tác giả viết sai chính tả thì nó lại hợp với ngữ cảnh là đi một bước ba vặn hơn.

Bạn nào biết thì để lại comment bên dưới cho mình nhé.

- ---
Editor: Alissa.