Âm Hoàng

Quyển 2 - Chương 11-2




Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Những ngày kế tiếp, đoàn phim chủ yếu quay phân cảnh của Lăng Nhất Quyền.

Tuy rằng Bạch Thiên Nghiêm tạm thời không có cảnh diễn, nhưng mỗi ngày vẫn bồi Lăng Nhất Quyền trình diện, chạy tới chạy lui hầu hạ tỉ mỉ. Thỉnh thoảng còn đảm đương vai trò gối ôm ở phòng nghỉ cho Lăng Nhất Quyền.

Hôm nay, y vẫn như cũ đến phòng giải khát pha trà cho Lăng Nhất Quyền, trà lần này pha không phải trà Sơn Tra bình thường mà là trà Hoa Lài.

Theo dòng nước nóng thích hợp rót xuống, một mùi thơm ngát thanh nhã liền xông vào mũi làm cho Bạch Thiên Nghiêm có chút thất thần.

Vì nếu trường kỳ uống một loại trà cũng không tốt cho thân thể nên y bắt đầu đổi loại trà cho Lăng Nhất Quyền, có trà Phổ Nhị, trà Long Tĩnh, còn có các loại trà Lài.

Tuy Lăng Nhất Quyền cũng uống, nhưng nếu như hỏi cậu thích nhất loại trà nào, đáp án luôn luôn giống nhau: “Trà Sơn Tra.”

Sau do Bạch Thiên Nghiêm có chút không hiểu, thử hỏi nguyên nhân thì Lăng Nhất Quyền lúc đó nhìn y một cái, rồi rời đường nhìn. Một lát sau cậu mới nhàn nhạt nói: “Tuy uống không ngon lắm… có điều khi còn bé, vẫn luôn nhớ.”

Câu trả lời như vậy khiến Bạch Thiên Nghiêm vô pháp ức chế, cảm thấy lòng có chút chua xót.

Y nhớ bản thân mình cũng không có tiền, cũng mua không nổi nước trái cây cho trẻ con, nhìn Lăng Nhất Quyền nho nhỏ cũng không thích uống nước sôi, cuối cùng không có biện pháp, y chỉ có thể qua chợ mua một ít trà Sơn Tra rẻ tiền nhất pha cho cậu uống.

Cũng chỉ như vậy mà thôi.

Chính y cũng quên những chi tiết này rồi, nghĩ không ra đứa bé này cái gì cũng nhớ.

“Anh muốn chiếm lấy phòng giải khát tới khi nào? Lười biếng làm việc thì làm phiền dời giá sang WC.” Lúc này, một giọng nói lạnh như băng, hơi châm chọc ở phía sau y vang lên.

Bạch Thiên Nghiêm khẽ nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn đối phương, lãnh đạm nói: “Nơi này có chỗ cho hai người, hay là cậu muốn nằm pha trà?”

“Tôi thích một chỗ cố định, có vấn đề gì không?” Đối phương sắc mặt không biến, hai mắt lợi hại nhìn thẳng Bạch Thiên Nghiêm, khóe miệng băng mỏng cười như không cười.

Người này không ai khác chính là Đoạn Vô Thần trước đây cùng Bạch Thiên Nghiêm  cạnh tranh vai diễn, cuối cùng lại thất bại.

Bạch Thiên Nghiêm  mỉm cười, nhàn nhạt dùng tay làm dấu mời, sau đó mặc kệ Đoạn Vô Thần, bưng trà ngon vừa pha định bỏ đi.

“Loại người dùng thủ đoạn bẩn thỉu mới nhận được vai như anh, có gì đắc ý? (Gia đang mún nấu cháo lưỡi cho heo đây *mài dao*)” Thấy Bạch Thiên Nghiêm  muốn đi, Đoạn Vô Thần lạnh lùng bồi thêm một câu. Không ngờ Bạch Thiên Nghiêm căn bản không để ý đến hắn, ngay cả tốc độ cũng không đổi chậm rãi bỏ đi, tựa như hắn là người cố tình gây sự vậy. Đoạn Vô Thần tức giận đến xanh cả mặt, thiếu chút nữa đá một cước vào trong hộc tủ.

Dù sao hắn cũng còn trẻ, tiền đồ coi như bằng phẳng, dễ dàng được rất nhiều fan ủng hộ điên cuồng, tính tình kiêu ngạo tuy bình thường che dấu rất tốt nhưng lúc tâm tình không khống chế được thì cũng sẽ bạo lộ ra ít nhiều.

Bất quá, tâm tình của hắn lập tức lại khá hơn.

Sở dĩ hắn còn ở đoàn phim, là bởi vì công ty đã vì hắn giành một vai khách mời trong《 Ma Phá 》.

Tuy rằng phân diễn không nhiều lắm, ngay cả lời kịch cũng rất ít ỏi, nhưng nhân vật này lại rất có giá trị. Đó là một con nửa yêu thủy chung làm bạn ở bên cạnh Lăng Nhất Quyền.

Ở đoạn kết của bộ phim, vai diễn của Lăng Nhất Quyền vẫn luôn là một câu đố: Không có ai biết nỗ lực của hắn, cũng không có ai lý giải nổi thống khổ của hắn.

Tất cả mọi người chỉ thấy hắn tàn nhẫn, lại không nhìn thấy vết thương buồn đau sau lưng hắn.

Chỉ có vai phụ mà hắn tranh thủ giành được này là người biết tất cả về hắn, thậm chí là quá khứ.

Chỉ bằng vào điểm ấy mà nói, Đoạn Vô Thần cũng đã rất hài lòng.

Nhưng càng làm cho tâm tình hắn vui vẻ chính là, nữ biên tập trẻ tuổi rốt cục đáp ứng sửa lại một phần nội dung trong bộ phim sau khi hắn lén yêu cầu mấy lần. (móe, ta mún lên cơn cuồng sát *cào cào*)

===

Trước khi quay, nữ biên tập một thân tây trang nghiêm chỉnh cầm mấy phần mới sửa của kịch bản ra đi tới trước mặt mọi người: “Xin lỗi, quấy rối mọi người một lát, nội dung quay ngày hôm nay có chút thay đổi nhỏ, xin hãy xem qua một chút.”

Nói xong, cô lén lút nhìn thoáng qua Đoạn Vô Thần, sau đó mới lễ phép đem kịch bản đưa cho đạo diễn cùng với đám người Lăng Nhất Quyền, “Những … thay đổi này là ngày hôm qua tôi và nữ tác giả Tịnh thương lượng qua, và đã được sự đồng ý của cô.”

Bạch Thiên Nghiêm  tiếp nhận kịch bản lật xem, lập tức liền phát hiện chỗ đã sửa.

Dựa theo kịch bản vốn có thì, vai chính Hoàng sau khi biết  vợ mình đúng là bị thanh niên mà Lăng Nhất Quyền diễn giết chết, cuối cùng triệt để phẫn nộ. Ở lần gặp mặt tiếp theo đã ra tay đâm xuyên qua thanh niên.

Thanh niên không có đánh trả, chỉ là không nói một lời rời đi.

Hắn cũng không có đi đâu, vẫn đi đến chỗ thưòng lui tới, trầm mặc ngồi ở trên một nóc nhà hình tròn, không thèm nhìn vết thương huyết nhục mơ hồ mà phát ngốc.

Mà vai nửa yêu Đoạn Vô Thần đóng vẫn lẳng lặng làm bạn ở bên cạnh hắn, nhìn chăm chú vào hắn, cũng không dám tới gần _ bởi vì tính tình của nhân vật Lăng Nhất Quyền đóng cực kỳ quái gở, rất giống với bản thân hắn.

Nhưng sau khi sửa chữa nội dung thì thanh niên sau khi bị đâm, mặc dù không có chết ngay, nhưng vì mất máu quá nhiều, cuối cùng té xỉu ở nóc nhà trong vũng máu, sống chết không rõ.

Mà nửa yêu trước giờ yên lặng làm bạn với hắn đã áp chế sự sợ hãi đối với hắn, tiến lên trước cẩn thận tỉ mỉ vì hắn băng bó vết thương, đem đầu của hắn cẩn thận gối lên trên đùi mình.

Cũng chính vì ôn nhu như vậy nên đã khiến thanh niên mơ mơ màng màng, không khỏi nghĩ tới người đã qua kia, cho nên kiên cường chống đỡ thật lâu rốt cục tan vỡ, cuối cùng dựa vào nửa yêu yếu đuối khóc. (móe, dòng họ Tinh Linh Hoàng chắc rồi >’’<)

“Thay đổi như vậy chủ yếu là muốn nhân vật thanh niên này sống động một chút.” Thấy tất cả mọi người lật tới nội dung sửa đổi, nữ biên tập bắt đầu mỉm cười giải thích, “Bởi vì, người giống như hắn, nếu thỉnh thoảng toát ra nội tâm chân thật và yếu đuối, ngược lại sẽ khiến độ chấp nhận của người xem cao hơn một chút. Dù lạnh lùng như thế nào đi nữa, tàn nhẫn như thế nào đi nữa, rõ ràng hắn vẫn là một con người sinh động, không phải sao?”

Nói xong, đạo diễn Tĩnh Trầm không nói gì, có vẻ cũng không tính phát biểu ý kiến.

Đoạn Vô Thần thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lăng Nhất Quyền không che giấu được chờ mong, quang mang gợn sóng. (móe, móc mắt mài bi h *mài móng*)

Lăng Nhất Quyền mặt không thay đổi khép lại kịch bản, nhàn nhạt liếc mắt Đoạn Vô Thần có vẻ phá lệ sạch sẽ sau khi tận lực trang điểm, sau đó lại đem đường nhìn dời về hướng bắp đùi của hắn…

Dựa vào?

Còn phải khóc?

Tuy rằng vẫn mặt không biểu tình, nhưng Lăng Nhất Quyền lại cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên.

Trầm mặc trong chốc lát, cậu mới nhìn nữ biên tập lãnh đạm nói: “Không cần….”

Nữ biên tập âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: “Lăng tổng tài, có phải sửa không được tốt hay không, nếu như thực sự không được, vậy dựa theo kịch bản ban đầu làm đi?”

Tuy Lăng Nhất Quyền thoạt nhìn vẫn không buồn không giận như vậy nhưng cô lại cảm thấy một hàn ý làm cho lòng người căng thẳng đang vây lấy mính, lúc này vội vã từ bỏ đảm bảo mà từ lâu đã hứa với Đoạn Vô Thần.

“Không, là không cần vai này ….” Nhấp một ngụm trà, thanh niên tuấn mỹ tóc trắng cứ như vậy phong khinh vân đạm bỏ đi một vai trong phim.

Bạch Thiên Nghiêm  ở một bên thủy chung trầm mặc nổi một đám hắc tuyến, liếc nhìn Đoạn Vô Thần sắc mặt trắng bệch, lại có chút đồng tình. (đồng cái zề tình ? mai mốt nó thuê người hại đời thúc bi h :v)

Tính khiết phích của đứa bé Lăng Nhất Quyền này, xem ra nghiêm trọng hơn nhiều so với y nghĩ.

“Thế nhưng, Lăng tổng tài, nhân vật nửa yêu này là người cuối cùng chứng kiến, thuật lại mục đích tồn tại thật sự của thanh niên thần bí mà.” Nữ biên tập thật sự có chút nóng nảy.

“Tôi ở trong phim làm những chuyện như vậy, không cần người bên ngoài đi thuật lại, đó là vũ nhục đối với bản thân.” Lăng Nhất Quyền lãnh đạm nói, lập tức nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm đang ở một bên, “Mà trong lòng Đông Long Hoàng, cũng có thể hiểu hắn hơn bất luận kẻ nào.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc.

Cầm kịch bản, Tĩnh Trầm lại hiếm thấy gật đầu, “Được, dựa theo Lăng tổng tài nói mà làm.”

Nữ biên tập liền vội vàng gật đầu đáp ứng, cũng không dám … liếc mắt nhìn khuôn mặt không có chút máu của Đoạn Vô Thần nữa.

==========

Thời gian quay rất nhanh trôi qua, khi bộ phim bắt đầu được khởi chiếu thì đã một năm sau rồi.

Khiến cho mọi người ngoài ý muốn là diễn xuất của Lăng Nhất Quyền không kém chút nào so với diễn viên hạng nhất, thậm chí cũng khá thành thục trong việc nắm bắt chi tiết.

Dù sao, vai mà cậu diễn kia, bản thân cũng là một người không thể nói chuyện, tính cách khá ẩn nhẫn. Mà dưới tình huống như vậy, tâm tình của một người cần dùng một cách biểu lộ cực kỳ có hạn để diễn tả, độ khó là rất lớn.

Nhưng Lăng Nhất Quyền vẫn diễn rất khá, nhất là biểu đạt ngôn ngữ cơ thể, một ánh mắt, một cái xoay người, hoặc là một dấu hiệu, luôn có thể đúng lúc biểu đạt tâm tình của nhân vật. Đặc biệt một màn cuối cùng, diễn xuất của cậu càng phát huy tới cực điểm, diễn xuất kỹ càng đến nỗi bất phân cao thấp với Bạch Thiên Nghiêm.

Nhưng không có người biết là, đối với Lăng Nhất Quyền mà nói, chỉ cần trong phim đối tượng là Bạch Thiên Nghiêm, như vậy tất cả biểu đạt của cậu ở trong phim không phải là diễn, mà là suy nghĩ chân thật của bản thân cậu.

Cùng lúc đó, từ ba tháng trước đã bắt đầu tuyên truyền bộ phim của Hồng Vũ, càng thổi cuộc thảo luận của mọi người đối với《 Ma Phá 》nóng đến đỉnh điểm.

Đặc biệt khi thông báo thời gian công chiếu bộ phim thì cùng với ca khúc chủ đề do Lăng Nhất Quyền hát, càng khiến cho mấy bộ phim khác được công chiếu cùng lúc đó thấu hiểu sự thật đáng thương.

Vì vậy, ngoại trừ những bộ điện ảnh cá biệt có phong cách khác biệt tương đối lớn ra thì đại bộ phận các nhà sản xuất đều tránh không công chiếu cùng lúc với bộ phim kia.

Bất quá, ở giai đoạn tuyên truyền trên sóng truyền hình, fans của Lăng Nhất Quyền rất nhanh đã phát hiện một hiện tượng làm cho các cô rất để ý: mấy diễn viên đảm đương diễn viên chính 《 Ma Phá 》, thậm chí là đạo diễn bộ phim, đều rất ít dự họp hoạt động tuyên truyền _ Lăng Nhất Quyền lại càng không cần phải nói. Cậu vốn chính là nhân vật điển hình trong giới giải trí cực ít dự mấy loại hoạt động tuyên truyền này.

Nhưng kỳ quái là các cô phát hiện, chỉ cần đạo diễn Tĩnh Trầm dự họp, Lăng Nhất Quyền tất sẽ dự họp. Tuy rằng hai bên hầu như không có trao đổi gì, thậm chí biểu hiện còn lãnh đạm hơn so với bất cứ lúc nào, thế nhưng, loại tình huống này vẫn để cho mọi người bắt đầu miên man bất định.

Đặc biệt, mỗi lần Lăng Nhất Quyền họp báo cũng sẽ ngồi ở bên cạnh Tĩnh Trầm.

Bất quá cũng có một đảng đối lập, các cô nhìn sự việc từ một cái góc độ khác _ thay vì nói mỗi lần Lăng Nhất Quyền đều ngồi ở hai bên trái phải Tĩnh Trầm, không bằng nói, mỗi lần cậu đều ngồi ở giữa Bạch Thiên Nghiêm  và Tĩnh Trầm. (ý nói là có nhóm người nghĩ Quyền nhi vs Tĩnh nhi có qhe, có nhóm thì nhìn ra giữa 3 người có qhe >.<)

Nói chung, những chuyện bát quái này chỉ nên nhìn bên ngoài, tuy nháo sôi sùng sục, nhưng chờ mong của mọi người đối với bộ phim nhựa chỉ có tăng không giảm.

Fans của Lăng Nhất Quyền và Saisite đều bắt đầu chuẩn bị đặt bao hết hoạt động ở rạp chiếu phim, tâm tình hưng phấn bành trướng chưa từng có.

Được chú ý còn có diễn viên chính Bạch Thiên Nghiêm.

Tuy rằng tuổi y cũng không nhỏ, nhưng đối với khán giả mà nói, trên cơ bản coi như là khuôn mặt mới. Hơn nữa đồng thời hợp tác cùng các siêu sao hạng nhất như Lăng Nhất Quyền, Saisite, nên dĩ nhiên độ chú ý của quần chúng đối với y cũng tương đương cao. Đặc biệt trong đoạn giới thiệu bộ phim, cảnh mọi người cùng Lăng Nhất Quyền giằng co càng hấp dẫn không ít người.

Mà kỹ xảo cắt nối cực kỳ xảo quyệt của Tĩnh Trầm càng khiến người xem hứng thú đến cực điểm.

Rất nhanh, 《 Ma Phá 》 lần đầu công chiếu, vẫn theo lệ cũ rạng sáng thứ năm.

Ngoại trừ đoàn phim, tất cả quản lý cấp cao của Hồng Vũ cũng đều đi tới hiện trường từ sớm, trong đó còn bao gồm cả đông đảo nghệ sĩ đang nổi trong công ty. Hầu như mỗi người đều là nhân vật lớn hết sức quan trọng trong giới showbiz.

Bạch Thiên Nghiêm một thân tây trang đen, rất nhanh đã phát hiện một vài diễn viên thực lực cũng rất khá ở trong đám người, đang muốn làm quen thì không ít người đã chủ động cùng y tiếp lời, thái độ cũng khá thân thiện.

Nhưng Bạch Thiên Nghiêm vừa mới cùng bọn họ nói vài câu, đang muốn đi sâu hơn thì Lăng Nhất Quyền liền vô thanh vô tức đi tới bên cạnh y _ vẫn là một thân trắng thuần, chỉ có bên tai có đôi khuyên đỏ sậm yêu dị, điểm xuyết lên màu trắng lạnh như băng tuyết của cậu.

Lăng Nhất Quyền còn chưa mở miệng nói đã làm cho mấy người xung quanh vốn thường nhìn quen mấy vị mặt tai to mặt lớn câu nệ đi không ít, họ vội vã cung kính chào hỏi Lăng Nhất Quyền. Dù sao, đối với họ mà nói, Lăng Nhất Quyền không chỉ đơn thuần là ca sĩ cấp quốc tế, mà còn là người lãnh đạo trực tiếp của họ _ cái người tính tình rất quái lạ.

Bất quá Lăng Nhất Quyền không thèm để ý tới họ, quay đầu nhàn nhạt nói với Bạch Thiên Nghiêm: “Tôi mệt.”

Đối với cục cưng mỗi ngày đúng giờ đúng hạn đi ngủ này mà nói, lúc này, đã là lúc ở trên giường.

Mà kiểu đối thoại gần như riêng tư này lại khiến mấy ngôi sao bên cạnh nhất thời lảng tránh, cứ có cảm giác như đang làm bóng đèn.

“Ah? Chúng ta đây về nhà?” Bạch Thiên Nghiêm  rất hiểu thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cậu nên thuận lợi sửa lại cách nói của cậu một chút, thấp giọng hỏi.

Tuy rằng không thể xem ngày công chiếu đầu tiên cũng khiến y cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng Lăng Nhất Quyền quan trọng hơn.

“Không cần, có ghế đệm.” Lăng Nhất Quyền giương mắt nhìn chỗ ghế cao một chút.

Sau đó, hai người liền đi đến ghế.

“Đạo diễn Tĩnh, cậu nói.. cái kiểu thói quen đi ngủ còn kéo người theo bồi này của Nhất Quyền, là thật thiếu yêu a…” Đoan Trang Nam đang ăn sốt cao lượng bơ bánh ga-tô, nhưng biểu tình lại khá căng thẳng bỗng nhiên phun ra một câu, liếc về phía Tĩnh Trầm đang yên lặng đứng ở bên cạnh, “Kỳ thực, cậu ấy hẳn là nên kéo cậu đi bồi cậu ấy.”

“Hả?” Thu hồi đường nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, cậu nghi ngờ nhìn về phía Đoan Trang Nam.

“Ở trên mạng các cậu thế nhưng được ghép đôi.” (>’’<)

“…”

“Bất quá, cậu ở dưới. Tôi còn xem được một trang đồng nghiệp văn nóng bỏng, cậu bị viết thật thê thảm, chân đau a chân đau a…” (=.,=)

“…” Tĩnh Trầm khóe miệng hơi co quắp, liền xoay người đi khai.

“Các cô còn nói cái gì ngày tết manh nhất…” Người sau không sợ chết nói tiếp.

“Đủ rồi.”

(editor: 2 thằng công mà cho vào 1 chỗ ra thể thống zề >’’<)

(beta: sao ko? thằng mạnh hơn leo lên trên thằng yếu hơn xuống dưới hoặc cả hai luân phiên:3)

(editor:  (◕ฺ ̄(エ) ̄◕ฺ)ポッ

==========

Bên trong căn phòng được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, Bạch Thiên Nghiêm lại thấy Lăng Nhất Quyền nhìn chằm chằm ghế sa lon bằng da hầu như không nhiễm một hạt bụi, chán ghét nhíu mày.

“Nếu thực sự không được, chúng ta về nhà ngủ đi.” Biết Lăng Nhất Quyền khiết phích, y không khỏi khuyên nhủ.

Người sau nhàn nhạt lắc đầu, trầm ngâm chốc lát rồi chỉ vào sô pha nói với y: “Anh nằm trên đó.”

Bạch Thiên Nghiêm  cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn theo lời cởi áo khoác đi tới nằm xuống. Sau đó, y thấy Lăng Nhất Quyền cũng chậm rãi cởi áo khoác, nắm tay chống cạnh sô pha, không nói một lời nằm úp xuống lên người y.

“Nhất Quyền?” lãnh hương cùng với cảm giác áp bách đột ngột đập vào mặt khiến cả người y cứng đờ, vô ý thức muốn ngồi dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Lăng Nhất Quyền mặt không thay đổi ấn y xuống phía dưới, sau đó cúi người. Đầu ở trên bụng y cà cà, cư nhiên cứ như vậy điều chỉnh tốt tư thế ngủ, bộ dạng như tùy thời sẽ đi vào giấc ngủ.

“…” Bạch Thiên Nghiêm  không thể nói gì.

“Khi nào bắt đầu thì kêu tôi dậy.” Trước khi nhắm mắt lại, Lăng Nhất Quyền thông báo một câu rồi không nói gì nữa.

Một lát sau, hô hấp của Lăng Nhất Quyền dần dần thong thả, ngủ thiếp đi. Người đàn ông không có việc gì làm thì nhìn đồng hồ trên tay mình một chút, dự kiến cách giờ khởi chiếu còn hơn một giờ nữa, liền thẳng thắn dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn chằm chằm thanh niên tóc trắng đang nằm úp ngủ ở trên người mình.

Đầu tiên chú ý tới chính là mái tóc tuyết trắng của đối phương, sợi tóc mềm mại so với lần đầu tiên gặp mặt đã dài ra không ít. Từ góc độ này nhìn qua, lông mi cậu dài có chút quá phận, mũi cũng khá cao, đầu mũi cong rất đẹp.

Nhìn xuống chút nữa, môi thanh niên có vẻ rất mềm mại, như quả anh đào hồng nhạt lộ ra một màu sạch sẽ. Mặc dù bình thường có vẻ dị thường lạnh lùng, nhưng sau khi ngủ thì có chút mân lên, có vẻ đáng yêu…

Người đàn ông một bên nghiên cứu, một bên nhịn không được lấy tay thưởng thức tóc thanh niên.

Ngay lúc đầu còn lén lút cẩn thận thì chỉ dùng ngón tay cuộn cuộn lại, sau lại phát hiện thanh niên không phản ứng, liền bắt đầu lớn mật.

Đầu tiên là tháo sợi dây buộc tóc ra, sau đó làm thành mấy cái bím tóc buộc vào nhau, rồi lại cởi ra…

Cuối cùng, người đàn ông chơi có chút đắc ý vênh váo, không biết từ nơi nào lấy ra 2 sợi dây thun, đem đầu tóc bạc tương đương đẹp trai của thanh niên kia buộc thành hai cái đuôi ngựa…( :v tóc đuôi ngựa)

Nửa giờ sau, buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim《 Ma Phá 》rốt cục sắp bắt đầu. Khán giả dưới hàng ghế đã ngồi chỉnh tề từ lâu, an tĩnh đợi chiếu.

Lăng Nhất Quyền đã tỉnh lại ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, tóc dài tuyết trắng hơi tán loạn dán ở sau người, như con mèo Ba Tư vừa tỉnh ngủ nhưng tâm tình rất kém cỏi. Mà Bạch Thiên Nghiêm ngồi ở bên cạnh cậu thì có chút thê thảm, trên cổ và trên ngực có mấy vết cắn hung ác đang mơ hồ phát đau, may mà áo sơ mi của y có thể đủ che nên cũng không tính là chật vật.

Theo ánh đèn dần dần tắt trong rạp chiếu phim, màn hình ở ngay phía trước hai người bắt đầu xuất hiện tia sáng _ buổi công chiếu bắt đầu.