Âm Hoàng

Quyển 2 - Chương 10-3




Bộ phim lớn huyền huyễn [ MA ] chính thức khởi quay. (đoạn yêu thích nhất của ta >”<)

Tất cả những người liên quan đều có mặt, riêng Lăng Nhất Quyền lại không tới.

Thực ra thì vì bản thân cậu muốn quay một MV khác nên đã sang Mĩ từ vài ngày trước, phỏng chừng một tháng sau mới có thể trở về, tại bảng phân vai diễn cũng hết thảy đóng sau.

Bạch Thiên Nghiêm một mình đến hiện trường.

Một bộ tây trang màu đen đường vân tối, sau khi chải tóc chỉnh tề, cả người thẳng thớm mà cấm dục, chân có vẻ đặc biệt dài khiến không ít nữ trợ lý đều liếc mắt nhìn.

“Nghiêm!” Đúng lúc này, một giọng nói thánh thót, trong suốt đột nhiên từ phía sau y vang lên. Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, đang muốn quay đầu thì bị người sau một phen ôm lấy cái eo, ôm một cái đầy cõi lòng, “Tôi rất nhớ chú!” Rồi sau đó, một nụ hôn ấm áp liền nhẹ nhàng ấn lên gương mặt y, như là đang chào hỏi, nhưng tay lại không buông eo y ra.

“Saisite.” Bạch Thiên Nghiêm  mặt không chút thay đổi kéo cậu ra, nhướn mày, “Sao cậu lại ở chỗ này?”

“Tôi diễn đệ đệ chú mà.” Saisite nghiêng đầu mỉm cười.

“……”

Sau khi nghi thức mở màn vào đầu giờ chiều kết thúc thì sẽ chính thức khởi quay.

Đạo diễn Tĩnh Trầm tựa tiếu phi tiếu ngồi ở trên ghế dài, khuôn mặt mang kính không gọng gọn gàng mà ưu nhã.

Bộ âu phục màu đen vây lấy thân thể nam tính thon dài hữu lực của cậu, chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ. Mà bên chân cậu có một con Husky đang ngồi, cũng không làm gì, chỉ ngẹo đầu hà hơi liếm liếm cái mũi của mình.

“Ân, hôm nay quay cái gì?” Dùng ngón giữa nâng gọng kính, Tĩnh Trầm dường như đang tự nhủ lấy tay sờ sờ con Husky còn đang le lưỡi cắn cắn.

Quay cái gì? Cậu không phải đạo diễn sao?! Mấy nhân viên xung quanh phun máu.

“Uhm…..” Trầm ngâm một lát, ánh mắt Tĩnh Trầm chậm rãi chuyển tới trên thân Bạch Thiên Nghiêm, nở nụ cười.

Người sau cứng đờ, rùng mình một cái mà không hiểu vì sao.

“Thời tiết vừa đúng lúc, quay màn thứ bảy trước, này cũng sẽ khiến anh hiểu rõ nhân vật hơn.”

Tĩnh Trầm nói vậy khiến Bạch Thiên Nghiêm  theo bản năng nhìn nhìn thời tiết bên ngoài – giờ là buổi chiều, trời đã đen thành một mảnh, tầng tầng mây đen dầy đặc, mắt thấy cũng sắp mưa to. Nhìn nhìn lại địa điểm quay, là một gian phòng ngủ gỗ lim, phong cách Trung Hoa. Khói trắng xinh đẹp từ trong lư hương tỏa ra, bay về phía cái giường song nhân trải đệm tơ lụa màu đen to rộng ở ngay chính giữa kia……

Về phần kịch bản, Bạch Thiên Nghiêm  không cần mở ra cũng biết rõ nội dung này……

=== Màn thứ bảy ===

Người vợ ôn nhu hiền lành chịu không nổi chứng hoang tưởng của nam chính, rốt cục phẫn nộ mà dắt đứa trẻ rời nhà trốn đi.

Nhân vật chính buồn bực một mình một người ở trong phòng trầm tư, thẳng đến khi đệ đệ 19 tuổi của mình gõ vang cửa phòng……

“Bắt đầu.” Tĩnh Trầm cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp cho quay.

===

Ngoài cửa sổ từng trận sấm sét, cành lá lắc lư điên cuồng đập vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, cảm giác áp bách như mưa gió sắp đến.

Nhưng so với bên ngoài thăng trầm, phòng trong lại yên tĩnh phảng phất như một thế giới khác.

Vai diễn Hoàng của Bạch Thiên Nghiêm đang mặc áo ngủ màu đen, ngồi ngay ngắn ở biên giường. Ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua trường tiên cổ điển mà tao nhã trong tay, hai mắt lại có chút mờ mịt.

Tóc của y hơi ướt, một cái bím tóc thật dài biếng nhác rũ xuống khuôn ngực hơi hơi rộng mở. Giọt nước nhỏ xuống, xương quai xanh có vẻ trong suốt trắng nõn, hữu lực mà xinh đẹp.

“Thùng thùng thùng.” Cửa phòng bị gõ vang, động tác Bạch Thiên Nghiêm bị kiềm hãm, nhưng vẫn không lập tức đi mở cửa, thẳng đến khi một giọng nói yếu ớt vang lên ngoài cửa: “Ca ca…… Ta có thể cùng ngủ với ngươi không……”

Mở cửa ra, vai diễn đệ đệ của Saisite đang ôm gối đầu, rụt rè đứng ở cửa.

Bởi vì nhân vật yêu cầu là một người chỉ có trí lực của đứa trẻ năm tuổi nên hình tượng của cậu khá nhu hòa, áo ngủ gấu con màu vàng sữa, mái tóc vàng óng mượt xoã tung rũ trên trán, lông mi nhạt màu cong cong, đôi môi hồng nhạt hơi mân lên. Thoạt nhìn vô tội mà mềm mại, lại khá là tự nhiên.

“Bên ngoài có sét…… Sợ……” Saisite ngượng ngùng chỉ chỉ hành lang ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Có thể chứ?”

Bạch Thiên Nghiêm bất đắc dĩ cưng chiều cười cười, dẫn cậu vào cửa.

Y rất bội phục diễn xuất của Saisite, xem ra so với lần trước tiến bộ rất nhiều. Ngũ quan lúc không có biểu tình thì rõ ràng rất sắc bén, nhưng hiện tại thần thái vô tội mà khiếp đảm như vậy, thật sự khiến y có loại ảo giác cứ như nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ.

“Bên ngoài, có…… Yêu quái sao?” Nhu thuận nằm ở trên giường, Saisite lẳng lặng nhìn Bạch Thiên Nghiêm đắp chăn cho cậu, giém góc chăn _ bỗng nhiên nói.

Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, theo bản năng nhìn nhìn trường tiên huyết sắc (cây roi màu đỏ) đặt ở trên giá của mình, trên mặt chợt lóe một tia phức tạp. Một lát sau mới nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Bên ngoài thật sự có yêu quái?”

“……” Người đàn ông trầm mặc.

“Nhưng tỷ tỷ nói ngươi gạt người, những thứ ngươi nhìn thấy đều là ảo giác……”

“Ngủ đi, muộn rồi.” Tựa hồ không có y trò chuyện tiếp nữa, Bạch Thiên Nghiêm tắt đèn, xốc chăn lên nằm vào.

Theo ánh sáng ấm áp rút đi, trong phòng một mảnh hắc ám lạnh lẽo.

“Ca ca, ta có thể nắm áo ngủ của ngươi không?” Bỗng nhiên, giọng nói vô tội nhẹ nhàng của Saisite vang lên bên tai.

Trong kịch bản không có lời kịch này mà……

Bạch Thiên Nghiêm  có chút kinh ngạc, nhưng vẫn phối hợp diễn tiếp, xoay người ôn hòa trầm giọng nói: ” Nếu sợ thì cứ nắm lấy tay ta.”

“Ân.” Saisite gật gật đầu, bàn tay cực nóng lại trực tiếp vòng lên eo Bạch Thiên Nghiêm, tựa như tìm kiếm sự ỷ lại, tựa đầu gác lên vai Bạch Thiên Nghiêm.

Mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái đối với động tác của cậu, nhưng Bạch Thiên Nghiêm  cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cần giống đứa trẻ trong kịch bản là được.

Rất nhanh, y nhắm mắt lại, sắm vai ca ca ngủ say.

Vì để chân thật, Tĩnh Trầm không kêu dừng, bọn họ vẫn tiếp tục quay.

Một lát sau, Bạch Thiên Nghiêm  đổi tư thế ngủ, đưa lưng về phía Saisite.

Kế tiếp, y biết đệ đệ mà Saisite diễn sẽ chậm rãi dị biến, hóa thành yêu ma hút máu y.

Phía sau dần dần có động tĩnh, cái tay ôm eo mình siết chặt thêm vài phần.

Bạch Thiên Nghiêm  không có động, vẫn dựa theo kịch bản như vậy ngủ say. Mà xuyên thấu qua lớp áo ngủ mỏng manh sau lưng, y có thể cảm giác được tiếng tim đập kịch liệt của Saisite, tựa hồ có chút khẩn trương……

Tiếp theo đó, y phát hiện cổ áo mình bị nhẹ nhàng kéo ra, hô hấp nóng ướt phun vào cổ y. Ngứa quá, hình như là dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ, rồi sau đó, chậm rãi hôn lên……

Sao lại thế này? (>”<)

“Dừng!”

Tĩnh Trầm mặt không chút thay đổi nâng kính, thản nhiên phê bình nói: “Nhìn cậu giống nửa đêm đánh lén người trong lòng mình vậy, có tà tâm lại không có gan làm.” (chỉ Tĩnh ca ms có gan làm thôi >’’<)

Phụt!

Vị trợ lý phun trà.

Saisite lại mặt đỏ như thiêu đốt, cúi đầu không nói.

Bạch Thiên Nghiêm không nói một lời ngồi dậy, song đồng u ám mà lạnh lẽo.

Y kéo lại áo ngủ mình, không nói gì, chỉ là chậm rãi liếc mắt nhìn Saisite. Người sau cứng đờ, càng không dám nhìn Bạch Thiên Nghiêm nữa. (>”< cute)

“Nếu như vậy……” Tĩnh Trầm đứng lên, một bên chậm rãi nâng caravat, một bên hướng Bạch Thiên Nghiêm đi tới: “Tôi tới làm mẫu đi. (:v tới lượt anh y òi)”

“……” Saisite nhíu mày, cũng không đến mức như vậy chứ.

Cậu thừa nhận vừa rồi mình mất khống chế.

Dù sao, người kia không có phòng bị nằm ở trong lòng mình như thế……

“Nằm lại đi.” khóe miệng Tĩnh Trầm hơi hơi mang theo ý cười, dùng cằm ý bảo Bạch Thiên Nghiêm nằm trở lại trên giường, sau đó động tác rất tự nhiên cởi áo khoác tây trang, lộ ra áo sơ mi tuyết trắng, ẩn ẩn đường cong cơ bắp kiên cường dẻo dai mà duyên dáng.

Cấm dục lại gợi cảm.

Bạch Thiên Nghiêm dừng một chút, áp chế tâm lý cảm giác sợ hãi, chuyên nghiệp nằm trở lại.

Mới nhắm mắt lại, y liền cảm giác được phía sau giường hơi hơi lõm xuống. Sau đó, một hơi thở cực độ nguy hiểm cùng với nhiệt độ cơ thể tới gần từ phía sau, nháy mắt liền bao phủ toàn thân y.

Khi hít thở, ngoại trừ mùi lãnh hương nhàn nhạt trên người Tĩnh Trầm, y còn ngửi thấy được một cỗ mùi máu tươi như có như không.

Bạch Thiên Nghiêm không có động, cũng không thể động.

Ngay sau đó, một bàn tay so với vừa rồi càng cực nóng, càng có tính xâm lược ôm eo y.

Dù cho cách mấy lớp quần áo, y cũng vẫn có loại ảo giác sắp bị phỏng.

Ngón tay thon dài lộ ra, dưới ánh đèn âm u, trắng nõn tựa như u hồn. Giây tiếp theo, áo ngủ Bạch Thiên Nghiêm bị hung hăng xé toạc, thân thể nam tính xinh đẹp như liệp báo dưới ngọn đèn xanh thẳm có loại cảm xúc mềm dẻo mà yếu ớt.

Một đôi tay nam tính, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, giống như đang thăm dò hoặc như đang vuốt ve, làm càn di động ở trên thân thể y.

Nhân vật “Hoàng” _ người diệt ma mà Bạch Thiên Nghiêm diễn, đối với yêu ma mà nói, máu và hơi thở của hắn đều ngon hơn so với bất kỳ món ăn nào.

Theo sự vuốt ve, còn nghe thấy một tiếng kêu trầm thấp mà quỷ dị ngay bên tai y, phảng phất như từ chỗ sâu trong yết hầu truyền ra, phân không rõ ràng là đang cười hay là đang giận……

Vừa trầm lại vừa chậm……

Tiếp theo đó, một đầu lưỡi trắng mịn lại nóng ướt, liếm lên vai y cứ như là đang nhấm nháp món ngon sắp đến miệng…… (lưỡi sao lại trắng nhở? Anh ko vệ sinh lưỡi à =.,=)

Bạch Thiên Nghiêm cau mày, theo bản năng chống đối một cái, lại không thể không dựa theo kịch bản phải ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Nhưng động tác suy yếu này lại khiến thanh niên phía sau phảng phất như bị mạo phạm, đột nhiên dùng lực ôm sát y, răng nanh liền trực tiếp hung ác cắn lên cổ y.

“Ô……” Bạch Thiên Nghiêm  cau mày khó chịu ngâm một tiếng, trong lúc nhất thời, lại thực sự có cảm giác sợ hãi như đang bị đệ đệ đã ma hóa cắn nuốt trong căn phòng không người.

Giống như muốn tỉnh lại, y nắm tấm đệm dưới thân ý đồ thoát khỏi loại cảm giác bị cắn xé này. Mà theo động tác của y, áo ngủ màu đen liền trực tiếp trượt xuống tới dưới eo, ngay cả vạt áo cũng vì tứ chi cử động mà cuộn lên, lộ ra một đôi chân dài gấp khúc khuất nhục.

Lực cắn dần dần tăng thêm, hô hấp lửa nóng phun ở cần cổ y……

Làm cái gì, giống như có cái gì không thích hợp……

Bạch Thiên Nghiêm  thở gấp, mồ hôi nhợt nhạt từ trán y toát ra.

Y đúng là đang thật sự giãy dụa, cũng thật sự bị ép tới mức hoàn toàn không thể nhúc nhích……

Hơn nữa, này làm mẫu cũng là lâu quá đi?

“Đạo diễn, tôi đã rõ.” Bỗng nhiên, giọng nói băng lãnh của Saisite đánh gãy động tác của bọn họ

Trong lúc nhất thời, không khí tại hiện trường có chút quái dị.

Phần lớn mọi người đều không tự chủ đỏ mặt, nhất là một vài cô gái trẻ tuổi, hầu hết đều bưng kín mặt, cứ như là ngượng ngùng, lại như là hưng phấn mà nhìn chằm chằm hai người trên giường, ánh mắt sáng đến nỗi khiến cả người Bạch Thiên Nghiêm đều dâng lên hàn ý. Giam cầm phía sau rút đi, Bạch Thiên Nghiêm  có chút khó khăn đứng dậy, quần áo hỗn độn, mặc dù đã tận lực thả lỏng nhưng vẫn có chút thở dốc. Mà mái tóc dài đen vốn coi như chỉnh tề của y cũng ướt át rối loạn dán trên người, tựa như bị bắt vận động, toàn là những giọt nước ái muội.

“Hiệu quả còn được.” phó đạo diễn khá là chính trực nghiêm túc xem kỹ cảnh được quay vừa rồi, đưa ra bình luận.

Tuy rằng động tác của Tĩnh Trầm nhìn hơi quá, nhưng nếu thêm hiệu ứng đặc biệt cùng với máu thì sẽ vừa đẹp.

“Đạo diễn Tĩnh.” Bạch Thiên Nghiêm  vững vàng hơi thở, sửa sang lại quần áo xong nhìn về phía Tĩnh Trầm, “Có thể thỉnh giáo riêng một số vấn đề được không?”

” Sao? Tôi rất sẵn sàng.” Tĩnh Trầm mỉm cười, đi theo Bạch Thiên Nghiêm  tới một gian phòng nghỉ không người.

Vừa mới khép cửa lại, Bạch Thiên Nghiêm bỗng nhiên quay đầu, hung hăng đấm một quyền trên bụng hắn.

“Ô!”

” Đạo diễn Tĩnh, động tác vừa rồi tôi cảm giác không ổn.” Bạch Thiên Nghiêm cúi thấp xuống, ở bên tai Tĩnh Trầm đang gập người âm lãnh cười nhẹ, “Có thể sửa chữa hay không?”

Tĩnh Trầm hít vào một hơi, ánh mắt lại hơi hơi híp lại. Giây tiếp theo, cậu xoay người đặt Bạch Thiên Nghiêm ở trên tường, một tay gắt gao khóa hai cổ tay y.

“Động tác nào của tôi khiến anh cảm thấy không thỏa đáng?”

“……”

“Anh có thể đem chi tiết vừa rồi nhất nhất nói ra, tôi có thể sửa.”