Âm Hoàng

Quyển 2 - Chương 10-1




Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Bộ phim bom tấn 3D huyền huyễn [ MA ] mà Hồng Vũ đầu tư về kế hoạch cơ bản đã hoàn thành nhưng nhân vật chính vẫn tồn tại nhiều tranh luận.

Kinh phí đầu tư cho bộ phim này quá lớn, mặc dù Lăng Nhất Quyền và Tĩnh Trầm nhất trí quyết định do Bạch Thiên Nghiêm nhận vai nam chính 1, nhưng ý kiến của nhiều nhà đầu tư và cổ đông khác vẫn rất có ảnh hưởng. Tuy rằng không thể trực tiếp phản đối quyết định của Lăng Nhất Quyền, nhưng bọn họ vẫn thông qua những phương thức khác để tận lực xoay chuyển cục diện này.

Vì thế nên mới có cuộc thi thử vai hàng đầu này.

Đối với việc này, Lăng Nhất Quyền không có ý kiến.

Kỳ thật trong lòng cậu cũng không hy vọng Bạch Thiên Nghiêm tiếp tục đóng phim nữa – cậu không thích quá nhiều người nhìn thấy người đàn ông này, lại càng không thích y vì đóng phim mà dời lực chú ý từ trên người mình đi.

Buổi thử vai hôm nay, những lãnh đạo cấp cao của Hồng Vũ bao gồm cả đạo diễn Tĩnh Trầm đều có mặt. Tất cả ngồi thành một dãy, tràn đầy sự quyết đoán. Về phần Lăng Nhất Quyền, vẫn một mình cậu ngồi trên chiếc ghế tuyết trắng kia, ngoài Bạch Thiên Nghiêm bên cạnh ra, những người khác đều không cho phép tới gần. (sao giống vua vs thái giám thế =.,=)

Người đến thử vai ngoài những minh tinh điện ảnh do chính Hồng Vũ chủ quản, còn có một số ngôi sao đang nổi tiếng.

Kỳ thật, minh tinh điện ảnh như bọn họ thường chỉ cần chờ bên sản xuất phim chủ động tìm tới cửa để mời, nhưng bộ phim mà Hồng Vũ đầu tư lại tuyệt đối đáng giá cho họ chủ động tới giành lấy.

Dù không nhận được vai, nếu có thể ở trước mặt Hồng Vũ thể hiện thực lực của mình, cũng rất có thể trở thành cơ sở để gầy dựng cho sự hợp tác trong tương lai. Trong đó, đối thủ mạnh nhất, vừa là người nhận được đề cử ảnh đế năm ngoái _ Đoạn Vô Thần, 22 tuổi, diễn viên kiêm ca sĩ, công chúng có ấn tượng rất khá, thực lực lại không tồi, tiền đồ vô lượng. (là nhận đề cử thôi nhá, còn ảnh đế là anh Bách Xuyên xuất hiện ở c5 ý:v)

Nội dung thử vai hôm nay rất xảo quyệt (raw:刁钻, bợn ko biết dịch reng nên bợn để thế 😥), là một màn cuối cùng trong kịch bản _ nam chính “Hoàng”  chính mắt thấy con gái bị tàn sát phanh thây, toàn bộ chân tướng đều rõ ràng, hắn rốt cục bị phá hủy.

Người thứ nhất thử vai là ca sĩ chính trong nhóm ZE đang nổi, một thanh niên phát triển toàn diện.

Trước khi lên sân khấu, hắn cầm kịch bản mình đã học thuộc chăm chú lại nhìn một lần nữa, nhưng vẫn có chút khẩn trương và bất an. Bàn tay nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da muốn chảy ra máu

Hiện trường rất nhiều diễn viên nổi tiếng, nhất là khi Lăng Âm Hoàng – người mà nội tâm hắn sùng bái đem tầm mắt thản nhiên đặt vào trên người hắn, hắn liền có cảm giác bị nhìn thấu triệt để. Hắn có xúc động muốn chạy vào WC trốn, giả làm người qua đường.

Cho nên diễn xuất vốn đã chuẩn bị thật lâu nay trở nên cứng ngắc.

Hắn té ngã ở trên đất bùn, nhìn đầu người máu chảy đầm đìa rất thật, nhớ kỹ lời kịch, bắt đầu òa khóc. Tiếng khóc không cam tâm, phẫn nộ, biểu tình khá sâu nhưng mọi người ở hiện trường đều có thể nhìn ra. Diễn xuất của hắn quá phô trương cho nên ngược lại không có cảm giác chân thật, cũng không gây được cảm xúc với bất luận người nào.

Khi Tĩnh Trầm lạnh lùng kêu dừng, hắn lập tức ngừng khóc, tựa hồ cũng ý thức được bản thân không đạt nên vội vàng đứng lên nghiêm túc nói xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, hôm nay tôi biểu hiện không tốt, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi.”

Sau khi người thanh niên này đi xuống thì cũng có vài người lên thử, có vài người không tồi, có vài người cũng bởi vì quá khẩn trương nên biểu hiện quá cứng.

Nhưng tổng thể mà nói, không có người nổi bật có thể khiến Tĩnh Trầm hài lòng _ thẳng đến khi Đoạn Vô Thần lên sân khấu.

Theo tin tức nội bộ, năm ngoái khi được đề cử ảnh đế, kỳ thật hắn được đánh giá cao hơn người đoạt giải ảnh đế lúc đó, nhưng vì đắc tội với người ta cho nên bị chèn ép.

Đoạn Vô Thần rất trẻ, đường nét trên khuôn mặt rất tuấn tú, nhưng vì nhìn qua tương đối nhu hòa nên sau khi hoá trang, tô đậm lên những đường cong trên ngũ quan thì đã có vẻ anh khí hơn rất nhiều.

Đối mặt với những ánh mắt đánh giá băng lãnh ở đây, hắn không hề tỏ ra khiếp đảm. Rất hào phóng cởi áo khoác tây trang chỉnh tề, vò rối tóc, sau đó tựa hồ cảm giác còn thiếu gì đó, liền trực tiếp sờ sờ trên mặt đất một hồi rồi chà lên mặt. Thế là một người đàn ông trung niên suy sút, tang thương đã xuất hiện ngay trước mắt.

Khi đi ngang qua Bạch Thiên Nghiêm trong lúc bước lên sân khấu, hắn liếc mắt nhìn lăm lăm đối phương, rồi sau đó trầm thấp mà thong thả nói: “Đến khi diễn, tôi sẽ khiến anh biết rõ cái gì gọi là ‘Chênh lệch’.” (chưa j đã khoác lác :v)

Trong nội tâm hắn rất khinh thường Bạch Thiên Nghiêm.

Hắn không hiểu Bạch Thiên Nghiêm dựa vào cái gì để có cơ hội thử vai, nếu vậy cũng chả vẻ vang gì.

Một diễn viên không có bất cứ kinh nghiệm đóng nhân vật chính, trước giờ đều chỉ lăn lộn đóng những vai phụ tạm thời lại vọng tưởng đảm nhiệm nhân vật chính của một bộ phim lớn, căn bản chính là một trò cười.

Chưa nói tới diễn xuất như thế nào, mà người đàn ông này còn không có bất kỳ khả năng hút vé nào, ngoại hình cũng không có ưu thế gì quá lớn.

Thứ hai chính là kinh nghiệm đóng phim – khả năng nắm bắt cảm xúc trước ống kính, và cử chỉ hành động khi đóng phim. Những cái này đều cần rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, mà một người ngay cả vai phụ định kỳ cũng không nhận được thì làm sao có thể đảm nhiệm?

Ai cũng biết, cảm xúc và cử chỉ của một nhân vật chính và một diễn viên tạm thời là hoàn toàn khác biệt như hai thái cực, người này lấy từ nơi nào ra cái tự tin đó?

Mà ngành điện ảnh của Hồng Vũ chỉ chú ý hiệu suất đoàn đội, vô luận là hành động hay là cảm xúc, đều yêu cầu cực kỳ hà khắc, không có khả năng phí thời gian để cho một người mới không có kinh nghiệm thủ vai. (cha này zô ziên, người ta đc mời đó nhé :v)

Huống chi, bộ phim này Lăng Âm Hoàng cũng sẽ tham gia, cơ hội hợp tác có một không hai này sao có thể tặng cho người khác như thế.

Đối với sự khiêu khích của Đoạn Vô Thần, Bạch Thiên Nghiêm chỉ thản nhiên liếc xéo hắn, không nói gì.

“Bắt đầu.” Tĩnh Trầm ra lệnh một tiếng, máy quay phim và đèn đều bắt đầu di chuyển, mọi ống kính đều đồng loạt nhắm ngay thanh niên.

Hắn đứng ở giữa sân, lưng rất thẳng, toàn thân đều căng đến cực điểm.

Tầm mắt hắn nhìn về phía trước, chỗ đó chẳng có gì, nhưng từ trong ánh mắt sợ hãi của hắn vẫn có thể nhìn ra, trước mặt hắn đang phát sinh một màn khủng bố khiến cả người hắn đều cứng ngắc.

Trên thực tế, trong quá trình đóng phim với hiệu ứng đặc biệt, rất nhiều thời điểm diễn viên đều phải suy diễn bằng sức tưởng tượng. Tỷ như nói không có cảnh tượng, không đạo cụ, cùng với không có vật thể di động, trong đó còn bao gồm cả nhân vật hư cấu.

Những thứ này so với diễn xuất bình thường là rất khó, nhất là về năng lực nắm bắt tiết tấu và kinh nghiệm tích lũy, nó đòi hỏi sức tưởng tượng và năng lực lý giải không gian của diễn viên.

Nhân vật mà Đoạn Vô Thần đang diễn hơi hơi ngửa ra sau, dường như không thể chấp nhận hình ảnh như vậy, đôi chân dài bắt đầu run rẩy lui về phía sau, đôi môi run rẩy thì thào gì đó, có vẻ hơi bối rối.

Phịch!

Một đầu người máu chảy đầm đìa ngã lăn tới trước mặt hắn.

“Không……” Hắn cứng người một lát rồi giọng nói khàn khàn mới tràn ra như yết hầu bị cắt.

Một tay trảo tóc, thanh niên khó có thể tin lắc đầu. Cậu rốt cuộc có vẻ như không thể đứng vững nữa, cả người liền ngã ngồi ở trên mặt đất.

“Đây không phải là sự thật……”

Hắn vô lực lết về sau, cứ như là muốn trốn tránh hình ảnh trước mắt, cho đến khi lưng đụng vào tường, hắn mới khống chế không được nước mắt từ hai má hơi co giật lăn xuống.

Luống cuống mà tuyệt vọng.

“Dừng!” Tĩnh Trầm thản nhiên kêu dừng, chung quanh có tiếng vỗ tay.

Không thể nghi ngờ, Đoạn Vô Thần diễn rất khá, biểu tình của nhân vật cẩn thận tỉ mỉ. Từ lúc nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn khó có thể tin, bàng hoàng, cho đến cuối cùng là tuyệt vọng, đều khắc họa ra được.

“Tàm tạm.” Tĩnh Trầm phát biểu bình luận. (đạo diễn nói tạm thì chỉ tạm thôi nhé :v)

Tĩnh Trầm người này, nếu cảm xúc dâng lên thì mới có khả năng nói câu dài chút, nhưng bình thường, cậu đều lời ít mà ý nhiều.

Bất quá có thể từ trong miệng cậu nghe được một từ giống như khen ngợi, cũng là hiếm có.

“Cám ơn đạo diễn Tĩnh khích lệ, tôi sẽ càng cố gắng. ” Đoạn Vô Thần khá vui vẻ, nhưng vẫn rất ổn trọng cúi chào Tĩnh Trầm, rồi sau đó cũng cúi chào Lăng Nhất Quyền, lúc này hắn mới nở nụ cười.

Lăng Nhất Quyền không có nhìn hắn, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn Bạch Thiên Nghiêm lên bục, đối với biểu hiện vĩ đại vừa rồi của Đoạn Vô Thần, cậu không có phát biểu bất cứ bình luận gì. (quê 1 cục :v)

Bạch Thiên Nghiêm  không có vò rối tóc, càng không có bôi đất lên mặt để cường điệu sự sa sút của nhân vật.

Y chỉ đứng vững ở giữa sân, nhắm mắt, cả người thả lỏng, cho đến khoảnh khắc khi Tĩnh Trầm kêu bắt đầu kia, hai mắt y mới bỗng nhiên mở.

(Note: những đoạn miêu tả khi thúc đang diễn sẽ được in nghiêng, và để nguyên cách xưng hô ta – ngươi… nhé)

Đó là một song đồng trong suốt.

Lại ám trầm vô cùng.

Đôi mắt hơi hơi nheo lại, thoạt nhìn có vẻ mỏi mệt, lại như chết lặng, nhưng càng nhiều là một loại ôn nhu hư ảo.

Giống như thông qua đứa con gái cách đó không xa, nhìn thấy người vợ đã mất của mình.

Rõ ràng đau lòng như bị xé rách, lại vẫn chống đỡ bày ra một bộ mặt ôn nhu, khẽ mỉm cười, nhìn đứa con gái đang ở xa xa ngoắc y cười vui vẻ. Nhưng mọi người cũng có thể cảm thấy sự chua xót  áp lực trong nội tâm y.

Bỗng nhiên, tầm mắt y đọng lại.

Đồng tử như viên ngọc đen co rút chặt, cương trực nhìn chằm chằm phía xa xa, vẫn không nhúc nhích.

Giống như một pho tượng.

Cho đến khi một đầu người máu chảy đầm đìa trực tiếp bị quăng đến trước mặt y, y vẫn không thể phản ứng lại.

Chỉ là vẫn không nhúc nhích cúi đầu nhìn, biểu tình thậm chí còn cô đọng ở nụ cười vừa rồi, có chút vặn vẹo điên loạn. Rồi sau đó, tay y chậm rãi nâng lên, đầu ngón tay run rẩy nhẹ nhàng sờ sờ lên mặt. Chỗ đó rõ ràng chẳng có gì, nhưng người xem ở hiện trường lại phảng phất như nhìn thấy đầu ngón tay người đàn ông đang lau vết máu tươi văng lên trên mặt.

Tiếp sau đó, cả người y rốt cục khống chế không được bắt đầu kịch liệt run rẩy, có vẻ như rất cố gắng để thở, lại không thể thở được.

Chỉ nghe một tiếng “phịch”, người đàn ông quỳ xuống, giọng nói vừa nặng lại vừa nghẹn, khiến người nghe thấy âm thanh này cũng cảm thấy đầu gối đang phát đau. Nhưng biểu tình người đàn ông lại một tia không đổi, chỉ là động tác chần chờ vươn tay với tới đầu con gái, chậm rãi ôm ở trong lòng.

Y cúi đầu, thấy không rõ biểu tình lắm, nhưng hầu kết lại chuyển động lên xuống, rồi một âm thanh kỳ quái phát ra từ sâu trong yết hầu của y……

Cứ như là đang khóc, hoặc như là đang cười, giống như một con thú cô đơn đang thấp giọng rên rỉ.

“Lại là như vậy……”

Biểu tình của người đàn ông dần dần vặn vẹo, hai mắt đỏ lên tràn ngập tơ máu, nụ cười vừa rồi còn duy trì trên mặt đã dần dần bị tan vỡ thành mảnh nhỏ, giống như linh hồn bị lìa ra, tái nhợt đến dọa người: “Ảo giác, tại sao càng ngày càng chân thật vậy……”

Lời còn chưa dứt, những giọt lệ trong suốt đã chảy ra từ đôi mắt mang cười……

Mà từ hình ảnh nước mắt này đã đủ để thuyết minh, người đàn ông đã biết chân tướng, lại còn cố gắng muốn đem tất cả những cảnh trước mắt này đều trở thành ảo giác như trong quá khứ, cật lực duy trì nụ cười bất đắc dĩ kia……

Khiến người khác nhìn vào muốn khóc……

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người đều thất thần, phảng phất đều bị cảm xúc tuyệt vọng này lây nhiễm, ánh mắt khô sáp đến mức phát đau.

Có vài người cũng không phải quá am hiểu phán đoán ưu khuyết điểm trong diễn xuất của người khác. Nhưng bọn họ lại có thể cảm thấy cảm xúc của mình bị nhất cử nhất động của người đàn ông tác động, hoàn toàn dung nhập vào thế giới mà đối phương sáng tạo ra.

Này chính là một diễn viên chân chính thành thục, nên hẳn là có được sức cuốn hút.

Mà nhân vật do diễn viên như vậy nhào nặn, thường sẽ chân thật phong phú đến mức người ta quên là họ đang diễn.

“Ba ba ba……” Tĩnh Trầm đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, không chút nào keo kiệt vỗ tay tán thưởng. Mà cậu vỗ tay kéo theo không ít người cũng vỗ tay vì diễn xuất tinh xảo tuyệt vời này.

Bất quá Bạch Thiên Nghiêm  không có để ý, mà là trực tiếp chuyển ánh mắt qua trên mặt Lăng Nhất Quyền, im lặng nhìn cậu.

Lăng Nhất Quyền vẫn không có biểu tình gì, chỉ chậm rãi gật gật đầu.

Bạch Thiên Nghiêm nở nụ cười.

Sự khẳng định của người kia quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Một màn này bị Tĩnh Trầm nhìn ở trong mắt, nhất là nụ cười mà Bạch Thiên Nghiêm  lộ ra với Lăng Nhất Quyền kia. Đôi môi nhạt màu hơi mím lại, ôn nhuận lại ẩn nhẫn nên Tĩnh Trầm không khỏi liếm liếm khóe miệng mình, thích ý nở nụ cười.

Thật giống như nhìn thấy con mồi ngon miệng nào vậy. (thúc mà vào tay a này thì thôi rồi >’’<)

“Thật là lợi hại, vừa rồi thiếu chút nữa tôi cũng khóc……” Một nữ trợ lý tràn đầy cảm xúc lặng lẽ nói với đồng nghiệp bên cạnh.

“Anh ta diễn thật tự nhiên, vô luận nhìn từ góc độ nào đều không hề sai sót. Đáng ngưỡng mộ nhất là phần thể hiện trước ống kính rất tốt, anh ta biết rất rõ ràng vị trí mình nên đứng, thậm chí còn chủ động thay đổi, hiệu quả cuối cùng so với yêu cầu lúc đầu càng tốt.”

“Vừa rồi khi anh ta quỳ xuống, âm thanh kia nghe vào cảm giác như đầu gối rất đau, thế mà anh ta hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn hóa thân vào nhân vật. Đúng rồi, anh ta hẳn đã tự sửa lời thoại, không giống với kịch bản.”

“Đúng vậy đúng vậy, bất quá sau khi sửa lại cảm giác nhân vật càng chân thật hơn.”

“Như vậy so ra, nhân vật mà Đoạn Vô Thần diễn có vẻ nhợt nhạt đi rồi.”

Từ phản ứng của hiện trường thì đã không khó đoán ra, ai sẽ nhận được nhân vật chính bộ phim này. Đến khi chân chính tuyên bố nhân vật chính đoạt giải, Đoạn Vô Thần vẫn cảm giác trước mắt bỗng tối đen.

“Bạch tiên sinh, chúc mừng anh đạt được tư cách diễn nhân vật chính lần này……”

Câu nói kế tiếp, Đoạn Vô Thần đã không còn nghe rõ nữa, chỉ biết là mình đã bại bởi một diễn viên vô danh…… (bầm tím chưa ba :v , đáng kiếp >’’<)