Một giờ sau, xe chở hai người đi vào một đường nhỏ trong rừng, hai bên đều là cây thông xanh um tươi tốt. Tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố dần dần lui về phía sau, một sự yên tĩnh, trong trẻo mà lạnh lùng chỉ có ở trong rừng thấm vào xung quanh.
Ước chừng lại qua mười phút sau, một khu biệt thự phong cách Tuscany xuất hiện trong tầm nhìn của Bạch Thiên Nghiêm.
Đây là một khu biệt thự ba tầng, nền cao hơn mặt đất hai mét, phía dưới là hầm gara, đủ để mười chiếc xe sang. Nền sân bên ngoài chính diện và hành lang lầu một được lát đá hổ phách nhạt, biến hóa theo quy luật. Dưới ánh mặt trời, những lát đá này giống như những bông hoa tuyết, khiến người ta như lâm vào ảo ảnh.
Một chi tiết khác so với kiến trúc Tuscany truyền thống đó là tường ngoài bằng ngà voi nguyên chất màu trắng, lộ ra một loại lãnh ngạo bên trong sự cao quý, rất giống với tính cách của chủ nhân nó. Từ xa nhìn lại, khu biệt thự này tựa như một tòa thành băng tuyết, khiến người ta có cảm giác không hề nhiễm bụi trần.
Bạch Thiên Nghiêm xuống xe trong sự cảm thán, cùng Lăng Nhất Quyền đi ra gara.
Vừa nãy, y được người ta cho hay phòng thuê đã bị trả lại. Tiền thế chấp chưa lấy về còn không nói, cái gọi là hành lý cũng chỉ là vài món đồ cá nhân. Về phần quần áo và những gia dụng khác, đều bị ném hết, xử lý dứt khoát cứ như rác rưởi.
Cũng không thèm hỏi qua ý kiến đương sự là y đây chút nào.
Tuy rằng ôm chút hy vọng xa vời với Lăng Nhất Quyền, nhưng nếu có thể, Bạch Thiên Nghiêm thật đúng là nửa điểm cũng không muốn ở cùng một chỗ với đối phương.
Tiếp xúc trong công ty thì không nói, về nhà còn phải ở cùng nhau. Thời gian dài lâu, khó bảo toàn không bị đối phương nhìn thấu ý tưởng chân chính của mình……
Nhưng y có thể cự tuyệt được Lăng Nhất Quyền sao?
Bạch Thiên Nghiêm xuống xe, một bên miên man suy nghĩ, một bên theo Lăng Nhất Quyền đi tới cửa.
Trong sân trồng đủ loại thực vật được chăm sóc tỉ mỉ, y cũng không biết tên chúng là gì.
Mấy loại thực vật này tự sinh trưởng, chằng chịt nhấp nhô, nối tiếp so le làm nổi bật nhau, vì không giống quang cảnh xanh hoá được chăm sóc bởi bàn tay con người ở các đô thị, nên có vẻ không bị cản trở đặc tính. Sức sống bừng bừng, hình thành đối lập rõ nét với cảm giác băng lãnh của biệt thự.
Cầu thang cũng không đối diện trực tiếp với cửa, mà là dọc theo cửa kéo dài từ dưới hướng lên trên phía bên phải, tay vịn làm bằng thép khắc hoa màu đen, kéo dài đến mép tường hợp thành một bức tượng Đại Thiên Sứ được chạm trổ rất tinh xảo, hai mắt bị che, mặt hướng lên trời, tóc dài chấm đất, đôi cánh hoa mỹ tự nhiên khép lại phía sau, đường cong xinh đẹp cực kỳ uy vũ.
Nội thất bên trong cũng lấy màu trắng nhũ làm chủ đạo, chiếc thảm xanh lam dệt bằng tay cũng không mang đến cảm giác ấm áp nào.
Nhưng lực chú ý của Bạch Thiên Nghiêm lại bị một đám lông xù hình cầu hấp dẫn. (đây đây, nguyên nhân ta quyết định edit bộ này chính là nó >”<)
Chỉ thấy Lăng Nhất Quyền mới bước vào thềm, giày còn chưa cởi liền có một quả cầu thịt tuyết trắng giống như quả cầu lông bù xù bay tới chân cậu.
Lăng Nhất Quyền thuần thục xoay người sờ sờ đầu của nó, người sau nhất thời ngây thơ vặn vẹo thân mình tròn xoe, đôi mắt to màu xanh ngập nước lóe sáng nhìn Lăng Nhất Quyền, giống như một cục bông mềm mại.
Là một cục …… chó ú.
Của Bắc Mỹ sao? Nhưng hình như lại có gì đó không đúng, không biết mùi vị…… (=..= định cho iêm ý lên dĩa hả bác)
Bạch Thiên Nghiêm đứng yên một bên nội tâm âm thầm rối rắm.
“Đi theo tôi.”
Không hề để ý tới cục bông kia, Lăng Nhất Quyền treo áo khoác lên giá, đổi dép lê đi về phía cầu thang cuốn bằng thủy tinh.
“Được.” Bạch Thiên Nghiêm cởi giầy đang muốn đuổi theo, lại phát hiện quả cầu thịt trắng phấn nộn chắn đường đi của mình.
Sát khí?!
Bạch Thiên Nghiêm chau mày lại, có chút không rõ lắm.
Vừa nhìn đã thấy quả cầu lông mới vừa nãy còn ngây thơ đáng yêu nay phảng phất như đã lột lớp vỏ ngụy trang, lông tóc dựng thẳng từng sợi, mắt xanh hung ác nộ trừng, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ nặng nề từ yết hầu. Nghiễm nhiên một bộ … thú vương hình cầu muốn bảo vệ địa bàn của mình.
“Con chó tròn này hình như rất ghét tôi.” Bạch Thiên Nghiêm nhướng nhướng mày, nghiêng đầu dòm quả cầu lông kia.
“Là hồ ly.” Lăng Nhất Quyền đang lên lầu bình tĩnh đáp lại một câu.
“……”
Một con hồ ly giống cục bông? Có vẻ mắt hơi xếch lên (hồ ly mắt xếch), bất quá hình dạng này…… Nếu từ đầu này lăn đến đầu kia, tuyệt đối không có áp lực chút nào. (=..=)
Cục bông hồ ly hiển nhiên có thể nghe hiểu lời Bạch Thiên Nghiêm nói.
Có lẽ chữ “Chó” này khiến nó tức điên lên, trong tiếng rống mang theo phẫn nộ vì bị vũ nhục, chân sau vừa ngắn vừa mập nhún một cái, há mồm phác lên cắn!
Trong giá trị quan độc đáo của nó, bản thân là sự tồn tại cao quý thứ hai trên thế giới, mà chủ nhân là thứ nhất!
Vì thế, người đàn ông trước mắt chính là một dân đen!
“Hửm?” Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt, phản ứng cực nhanh một phen túm ót nó, nhắc lên lắc lắc, liền thấy đoàn thịt này rung động như sóng lượn, mượt mà đến mức kinh ngạc. (ôi mei ôi *chảy nc miếng*)
“Còn gây nữa ta cho mi vô nồi.” Người đàn ông thấp giọng cảnh cáo một câu, nhéo nhéo cái mông xúc cảm vô cùng tốt của nó, xong liền quăng nó vô cái sọt rồi cứ như không có việc gì theo Lăng Nhất Quyền đi lên.
Cục bông tức muốn chết, luôn mồm kêu ô ô.
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
“Về sau anh ở phòng này, những phòng khác nếu không có sự cho phép của tôi cấm tiến vào.” Tại căn phòng cuối cùng bên phải ở lầu hai, Lăng Nhất Quyền đứng ở cạnh cửa thản nhiên nói.
Bạch Thiên Nghiêm gật gật đầu, nhấc chân vào trong phòng.
Phòng rất sạch, bài trí cũng không nhiều.
Ngoại trừ cái giường đặt chính giữa, bên cửa sổ chỉ có một cái bàn cùng màu và một tủ quần áo ẩn nối với đầu giường thành một nhất thể. Màu sắc trong phòng có vẻ phi thường mộc mạc, thuần khiết, bài trí duy nhất chính là chiếc Notebook màu vàng nhạt đặt ở trên bàn. May mà thảm được trải trong phòng là màu cam tối nên ngược lại có hơi chút ấm áp. Ánh mặt trời chiều màu vàng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, nhìn ra ngoài cửa sổ, lọt vào trong tầm mắt chính là mặt hồ u tĩnh giống như một bức tranh, điểm xuyết một cái thuyền cổ nhỏ bằng gỗ được neo bên bờ, an tĩnh không tiếng động.
Mà nơi trước đây y ở, từ song sắt nhìn ra ngoài, vĩnh viễn đều là nội y đang phơi cùng với lưới phòng trộm chằng chịt. (=..=)
Nghĩ tới đây, Bạch Thiên Nghiêm đột nhiên phát hiện, gia cụ nơi này toàn bộ đều là mới mua thêm. Nhưng nhìn khung ảnh lồng kính trong góc phòng, y đoán chừng phòng này vốn là làm phòng vẽ tranh.
Nội tâm Bạch Thiên Nghiêm có chút phức tạp.
Đồng thời lại cảm giác đứa bé Nhất Quyền này có điểm kỳ quái.
Sửa sang lại phòng không phải càng phiền toái sao? Nếu được thì nói y ở phòng khách không phải là càng thuận tiện? Uhm …… Có lẽ chỉ có những vị khách thân mật mới có thể ở phòng khách, mà y cũng không ở trong danh sách này.
“Hành lý của anh ở bên giường, tối nay hãy thu xếp lại, bây giờ nấu cơm trước đã.” Lúc này, thanh niên như tượng đá vẫn đứng ở bên cạnh mở miệng, nội dung lại khiến Bạch Thiên Nghiêm xấu hổ.
“Tôi không giỏi nấu ăn lắm.”
Tuy rằng hiện tại tiếp xúc không nhiều, nhưng đối với khẩu vị cực kỳ xoi mói của Lăng Nhất Quyền, điểm ấy thôi ít nhiều y vẫn rõ.
Nhưng còn y thì sao? Ngoài mì tôm ra, bình thường cũng chỉ tùy tiện nấu vài món chay, ăn cho có lệ.
“Học.”
¨……”
“Cho anh một giờ.”
Hạ xong mệnh lệnh, Lăng Nhất Quyền cũng không quản Bạch Thiên Nghiêm phản ứng như thế nào liền xoay người rời đi.
Mà người đứng ở tại chỗ lại lần nữa lâm vào trong trạng thái không biết nói gì.
Lúc này, ở cửa, một cái đầu nhỏ tròn trĩnh ngó vào, khinh thường nhìn Bạch Thiên Nghiêm.
Nhân loại ngu xuẩn, ngươi sẽ phải trả giá vì tội ác của mình _ dưới lớp lông tơ, đôi mắt màu xanh của nó tràn ngập gian trá quỷ dị (=..= hồ ly mà), nhưng Bạch Thiên Nghiêm lại liếc mắt nhìn nó một cái mới thản nhiên nói: “Mắt bị co giật hả? Một lớn một nhỏ, ta có thuốc nhỏ mắt đây này. ”
“…… ”
Giải quyết đám lông hình cầu xong, người đàn ông chỉ có thể kiên trì đi chuẩn bị bữa tối.
Lục lọi nguyên liệu nấu ăn phong phú trong tủ lạnh, Bạch Thiên Nghiêm lại bắt đầu buồn rầu.
Trong tủ lạnh ngoại trừ bó rau dưa, các nguyên liệu nấu ăn khác phần lớn là mấy nguyên liệu nấu ăn nhập khẩu, tỷ như thịt bò Kobe, nấm Truffle, tôm hùm, còn có…… ốc sên trắng của Pháp?
Tuy rằng y biết tên nguyên liệu nấu ăn, lại chưa có cơ hội nấu chúng……
Trong lúc rối rắm, người đàn ông cũng thuận tay cầm quyển sách dạy nấu ăn trên giá sách nhỏ lật ra nhanh chóng đọc lướt qua. May mắn trí nhớ của y khá tốt, đọc một lần cũng đã muốn thuộc không sai biệt lắm, động thủ cũng thuận không ít.
Cầm vài quả trứng gà và nấm Truffle ra, Bạch Thiên Nghiêm quyết định trước chế biến món trứng cuộn nấm Truffle.
Tuy rằng bình thường cơm Tây chú trọng việc giữ nguyên nước nguyên vị, hầu như không dùng hoặc cho thêm gia vị phức tạp gì, nhưng lại rất chú ý phân lượng nguyên liệu nấu ăn……
Ở phía sau y, đám lông hình cầu vẫn thờ ơ lạnh nhạt bĩu môi, bỗng nhiên khe khẽ tiến lên lầu. (mưu đồ băt chính j đây =.,=)
Một giờ sau, Lăng Nhất Quyền đúng giờ ngồi vào trước bàn ăn, mặt không chút thay đổi nhìn Bạch Thiên Nghiêm đem đồ ăn lên rồi bày biện ra bàn, bận rộn đến mức đầu đầy mồ hôi.
Giữa lúc lơ đãng, trong mắt cậu lại ẩn ẩn mang theo một nét cười hài lòng.
Bất quá đến khi cậu nhìn thấy đồ ăn ở trên bàn, lại hiếm khi khiến cậu ngây ngẩn cả người.
“Đây là cái gì?”
Ngón tay như ngọc nhắm ngay một phần thoạt nhìn thơm ngon trong đó, bình tĩnh hỏi.
“Trứng cuộn nấm Truffle……”
Không khác lắm so với trong sách mà, hay là có vấn đề gì?
“Tôi hỏi món trang trí bên cạnh.”
“Bông cải……”
“…… Anh dùng bông cải để trang trí?”
“Tôi nhớ rõ bình thường cơm Tây đều có rất nhiều loại rau xinh xắn để trang trí, còn gắn thêm hoa. Nhưng trong tủ lạnh tôi chỉ tìm thấy bông cải…… Này ít nhất so với lá cải trắng nhìn vẫn đẹp hơn đi?”
“……” Lăng Nhất Quyền hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt như họa hết xanh lại trắng, hết trắng lại xanh, cuối cùng trầm giọng nói ra từng câu từng từ: “Anh có thể không cần bỏ vào.”
Cậu đối với ẩm thực xưa nay cực kỳ xoi mói, tuy không trông cậy vào người này làm ra món gì đủ tư cách gọi là ngon, nhưng cũng không thể làm bừa như vậy á.
“Đừng nóng giận, tôi lấy ra là xong chứ gì.”
“Còn có xương rồng trong món sashimi tôm nữa.”
“Biết rồi.” Vừa rồi thật sự tìm không ra cái gì để trang trí cho đẹp mắt, lại thấy bụi xương rồng trong sân rất đáng yêu, liền lấy một ít.
“Ngao ngao!” Lúc này, tiếng bất mãn của đám lông hình cầu từ dưới chân truyền lên, người đàn ông cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy nó đang ngậm cái tô dẫm mạnh lên ngón chân y, cái lỗ tai nhỏ rung lên.
“Ngoan.” Bạch Thiên Nghiêm nhẹ nhàng dùng chân khều khều nó rồi quay đầu nhìn về phía Lăng Nhất Quyền: “Thức ăn cho chó của nó đặt ở đâu? Tôi đi lấy.”
Lăng Nhất Quyền lại lắc lắc đầu, dùng nĩa găm một miếng beefsteak, tinh tế cắt thành miếng nhỏ, sau đó bỏ vào trong tô ăn của nó. Người sau kêu hoan hô hai tiếng, vùi đầu gặm lấy gặm để. (=..=)
Hiển nhiên không có thịt sẽ không vui.
Vì người đàn ông có thiên phú, tay nghề nấu nướng coi như không tệ, nên sau khi lấy mấy cái trang trí quái dị này ra, thức ăn tuy còn chút khuyết điểm là hơi quá lửa, nhưng coi như ngon miệng.
Ít nhất sau khi Lăng Nhất Quyền yên lặng ăn xong, có thể rút ra kết luận như vậy.
Đến buổi tối mười giờ, kết thúc một ngày công tác, Bạch Thiên Nghiêm đã sớm mệt không chịu nổi.
Sau khi pha tách trà Sơn Tra cho Lăng Nhất Quyền, y nhắm mắt tắm rửa cho xong, rồi sau đó cũng lười lau tóc, tròng vào cái áo ba lỗ màu đen và cái quần tứ giác liền mơ mơ màng màng muốn ngã vào trên giường —
Hử?
Đột nhiên, y nhìn thấy giữa giường có một vết dơ màu vàng, sau khi tiến sát vào nhìn kỹ, lập tức mặt liền âm trầm.
Nhất là khi nhìn thấy một đám lông hình cầu tròn vo ưu nhã từ sau gối chui ra, hướng y vặn vẹo cái mông nhỏ diễu võ dương oai (=..= bẹp vào mông bi h), y càng giận thì ngược lại sẽ nở nụ cười.
“Được lắm, học được đái dầm rồi ……” Bạch Thiên Nghiêm chậm rãi rút khăn mặt đang khoát trên vai xuống, thuận tay đem cửa khóa lại, cả người liền nhào tới con hồ ly ú.
“Ngao!” hồ ly ú kêu gào một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái liền né ra.
“Mi chạy thoát được sao?”
Bạch Thiên Nghiêm cười lạnh, cũng không gấp, đứng thẳng dậy hất mái tóc ướt đẫm ra sau, một lần nữa chụp về phía nó.
Hôm nay nếu không giáo huấn quả cầu này một chút, lần sau chả phải tiểu lên mặt y luôn sao.
Có lẽ tiếng truy đuổi hơi lớn nên Lăng Nhất Quyền đã buông xuống công việc đang làm dở trực tiếp đẩy cửa mà vào _ nhất thời hình ảnh dừng ở động tác Bạch Thiên Nghiêm túm tiểu hồ ly muốn đánh vào mông nó.
“Anh đang làm gì?” Ngữ điệu thản nhiên, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
“……” Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt, theo bản năng buông tay. Nhất thời tiểu hồ ly vừa rồi còn ở trên đùi người đàn ông hung tàn cào cấu bỗng nức nở một tiếng, ủy khuất bay tới Lăng Nhất Quyền. thân hình ngắn nhỏ cọ hai ba cái đặng theo cái quần trắng trèo lên ngực cậu (=..= hồ ly mà làm như khỉ), thảm thiết nghẹn ngào
“Nó…… tiểu trên giường tôi.” Bạch Thiên Nghiêm sau khi bị diễn xuất của tiểu hồ ly làm kinh ngạc một lát sau mới bất đắc dĩ giải thích.
Lăng Nhất Quyền cúi đầu nhìn về phía cục thịt đang ủy khuất trong lòng, người sau vội vàng phủ định lắc đầu. Gặp Lăng Nhất Quyền nãy giờ không nói gì, nhất thời có chút chột dạ rũ tai xuống, móng vuốt nhỏ mềm mềm vỗ vỗ ngực thanh niên (>”< iu chít đi đc).
“Giường này không thể dùng nữa.” Nhìn vết bẩn trên giường, Lăng Nhất Quyền ôm tiểu hồ ly bình tĩnh nói.
Cậu vốn có tính khiết phích, dĩ nhiên không thể chịu đựng được trong nhà có thứ gì đó bị tiểu qua tồn tại, cho dù giặt sạch cũng cảm thấy thực ghê tởm. Mà tiểu hồ ly bình thường cũng khá là sạch sẽ, nhu thuận, ngoại trừ có buồng vệ sinh tự động xả nước, trên cơ bản mỗi cuối tuần đều sẽ do chuyên gia phụ trách tắm hai lần, so với Bạch Thiên Nghiêm phải nói là trắng nõn hơn.
Lần này đái dầm, tuyệt đối là cố ý ra oai phủ đầu với Bạch Thiên Nghiêm.
“Lãng phí như vậy không tốt lắm, tôi mang đi giặt chút là được.” Bạch Thiên Nghiêm cũng rất đau lòng, tuy rằng không biết giá, nhưng nhìn chất lượng cũng biết giá trị mấy chăn dra gối nệm này rất xa xỉ.
“Tôi không muốn nói lần thứ hai.” Thanh âm lạnh xuống.
“……” Lưng Bạch Thiên Nghiêm lại run lên sợ hãi, không thể không gật gật đầu: “Tôi đây ngủ dưới sàn cũng được.”
Cũng không phải y không suy xét ngủ trên sô pha phòng khách, đáng tiếc đó là địa bàn của tiểu hồ ly.
Lăng Nhất Quyền lại không có lập tức đáp lại, một lát sau, mới mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn sàn phòng y, đạm mạc nói: “Ngủ phòng tôi.”
“A?”
Mười lăm phút sau, người đàn ông hơi cứng còng ngồi ngay ngắn trên cái giường tuyết trắng của Lăng Nhất Quyền, đầu ngón tay đều trắng.
Cư nhiên.. muốn nằm trên cùng một giường……
Rõ ràng biết người nọ chỉ thuần túy là ý tốt, nhưng lại không thể khống chế tim đập cuồng loạn.
Nhưng kỳ thật càng nhiều là sợ hãi.
Y…… Vẫn nên ngủ dưới sàn đi?
Nhưng đang muốn đứng dậy rời đi, Bạch Thiên Nghiêm đã thấy cửa phòng tắm bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Thanh niên tóc trắng một thân áo tắm tơ tằm vừa lau tóc vừa chậm rãi đi ra.
Trong lúc nhất thời, trong phòng tràn ngập mùi dầu gội mang theo hơi ẩm.
Mùi thơm rất đặc biệt, cũng rất gợi cảm.
“Tôi……”
“Giúp tôi sấy tóc.” Không để ý đến sự bất an của Bạch Thiên Nghiêm, thanh niên trực tiếp ngồi ở bên cạnh đối phương.
Gật gật đầu, Bạch Thiên Nghiêm đứng lên tiếp nhận khăn mặt mềm mại, cẩn thận vì Lăng Nhất Quyền lau tóc trước.
Mái tóc tuyết trắng của thanh niên rất mềm, khác với bản thân cậu, luôn làm cho Bạch Thiên Nghiêm cảm giác yếu ớt. Thỉnh thoảng, ở đuôi tóc có vài giọt nước trong suốt nhỏ xuống như hòa vào trong tuyết, theo khuôn mặt hoàn mỹ của cậu lăn xuống, nhỏ xuống trên xương quai xanh đường cong hoàn mỹ kia.
“Tóc của cậu …… Không phải nhuộm …… Vì sao lại biến thành màu trắng?” Bỗng nhiên, Bạch Thiên Nghiêm cúi đầu hỏi.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt thanh niên vốn đang yên tĩnh giống như đứa trẻ chợt trở nên lạnh lùng, Bạch Thiên Nghiêm phảng phất như bị sông băng vùng địa cực lạnh thấu xương đâm vào toát ra một cỗ sợ hãi.
“Không liên quan tới anh!”
Nghi vấn của Bạch Thiên Nghiêm phảng phất đâm đến điều cấm kỵ gì đó của thanh niên, thế nên giờ phút này giọng cậu trở nên lạnh lùng mà trước nay chưa từng có, lạnh lùng nhằm vào Bạch Thiên Nghiêm !
“Thực xin lỗi.” Bạch Thiên Nghiêm khàn khàn nói xin lỗi, ngực lại ẩn ẩn có chút đau đớn kỳ lạ, không biết vì sao…
Sau đó hai người vẫn không nói chuyện, cho đến khi tóc Lăng Nhất Quyền được sấy khô cẩn thận, mới tạm thời kết thúc cục diện xấu hổ này.
“Ngủ.”
Cuối cùng, Lăng Nhất Quyền tắt đèn, trong bóng đêm cởi áo tắm ra, ngủ bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm, ở giữa chừa một khoảng cách.
Trong bóng đêm, người đàn ông đưa lưng về phía thanh niên, y vẫn như trước khẩn trương, bất an. Nhất là sau khi mọi vật lâm vào bóng tối và yên tĩnh, cảm quan dị thường sâu sắc của y khiến y càng có thể tinh tường cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Khí tức nam tính cùng mùi sữa tắm, mỗi lần xoay người là trên giường truyền đến đôi chút rung động. Loại cảm giác phảng phất chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào này chọc cho tâm y ngứa ngáy khó nhịn, thật ngột ngạt.
Nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn mơ mơ màng màng thiếp đi.
Dù sao y cũng quá mệt mỏi.
Nằm ở bên cạnh thanh niên, tuy rằng khẩn trương đến nỗi tim đập mất quy luật, lại an tâm hơn nhiều so với bất kỳ lúc nào _ chỉ có thanh niên này mới có thể khiến y an tâm.
Ánh trăng màu bạc giống một tầng voan mỏng trong suốt đắp lên thân hai người. Thanh niên ra vẻ ngủ say không hề dự triệu bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn người đàn ông thành thục đang nằm ở bên cạnh mình.
Ánh mắt u lãnh lại phức tạp như mặt hồ tối đen.
Ước chừng nhìn nửa giờ, mới một lần nữa thiếp ngủ. Mà tư thế ngủ của cậu luôn quy củ đến mức cứng nhắc, nằm thẳng, tay đặt ở trên bụng.
“Ân……” Mông lung nói mớ một tiếng, người đàn ông bỗng nhiên xoay phắt người.
Thanh niên liếc mắt nhìn y, tiếp tục ngủ.
Người đàn ông lại trở mình.
Không để ý đến, tiếp tục ngủ.
“Phịch!” Eo bỗng nhiên chợt tê rần, cả người thanh niên bị đạp xuống dưới giường!
Mím chặt môi, Lăng Nhất Quyền nhanh chóng đứng dậy, mặt như hàn sương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người đàn ông.
Người đàn ông lại lười biếng xoay người, áo 3 lỗ màu đen bị cuộn lên, lộ ra vòng eo xinh đẹp, còn có làn da như mật sáp.
Lăng Nhất Quyền lẳng lặng nhìn, ngồi trên giường vừa định tiếp tục ngủ, người bên cạnh cư nhiên lại trở mình dang rộng, thiếu chút nữa lại đá vào cậu.
Tư thế ngủ của người này đến tột cùng kém cỡ nào?!
Không chút do dự, thanh niên một phen kéo Bạch Thiên Nghiêm qua đặt ở dưới thân mình.
Chính xác đó là, ngăn chặn tay chân đối phương, khiến y không thể lộn xộn nữa.
Chỉ trong nháy mắt tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể hơi cao của đối phương khiến thể hàn của cậu sinh ra một loại cảm giác khác thường, nhưng cậu không nghĩ gì, ngược lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Tuy rằng không phải tư thế ngủ mình quen, hơn nữa dù kề sát người mà thậm chí cậu mới gặp mặt chưa tới ba ngày này, thanh niên lại ngoài ý muốn rất tự nhiên đi vào giấc ngủ.
“Ngô…… Không ăn ngọt ……” Đột nhiên, người đàn ông trong lòng phát ra giọng mũi mềm mềm, khác với giọng nói ổn trọng đến gần như ẩn nhẫn lúc thường, giọng nói này có chút khàn khàn trầm thấp.
Thanh niên vốn cực kỳ mẫn cảm với âm thanh không khỏi lại lặng lẽ mở mắt.
“Được rồi…… chỉ một ngụm……” Lúc này, người đàn ông còn đang nằm mơ nói thêm một câu, thân thể giật giật, mặt lại chôn vào sau ót tuyết trắng của Lăng Nhất Quyền, cánh môi màu nhạt nói thầm một câu gì đó liền trương miệng cắn cổ đối phương.
Khuôn mặt thanh niên cương lại một chút, tay duỗi ra liền muốn lập tức kéo người đàn ông ra, người sau lại phảng phất cảm giác như ăn ngon, lại cắn một ngụm ướt át, còn gắt gao ôm lấy cậu.
Lăng Nhất Quyền không có động nữa, nhắm mắt lại, hít vào thật sâu, khi mở mắt đã là một mảnh u ám, dường như có gì đó có tính xâm lược cực mạnh đang cuồn cuộn trong mắt cậu, càng ngày càng thịnh.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm ở trong lòng cậu lại không động nữa, có vẻ như đã lâm vào trạng thái ngủ say, triệt để thành thật.
Lăng Nhất Quyền thẳng tắp nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu, mới mệt mỏi nặng nề ngủ thiếp đi, chỉ là lúc nhắm mắt, theo bản năng buộc chặt tay.
Hơi thở của người đàn ông, giống với thời điểm kia……
Ấm áp như ánh mặt trời.
Lại…… Mâu thuẫn khiến cậu từng lạnh lùng oán hận toàn bộ thế giới……
HẾT CHƯƠNG 4