Âm Hoàng

Quyển 1 - Chương 3-2




Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Một câu cực kỳ đơn giản, lại khiến không khí tại hiện trường cô đọng lại. Sắc mặt mọi người đều hơi đổi. Nhất là nhân vật chính đang đứng trước ống kính- Saisite, cả khuôn mặt tuấn mỹ hết xanh lại trắng, lộ ra vẻ mặt xấu hổ và bị nhục. Mà Bạch Thiên Nghiêm tức thì bị ánh mắt như đao nhọn của mọi người đâm vào khiến cả người sợ hãi, trong lòng đồng thời còn có loại ảo giác quái dị, đứa nhỏ này…… Tựa hồ muốn cho quan hệ của y và Saisite càng thêm cương rồi đây.

Nhưng mặc kệ mệnh lệnh này không thể tưởng tượng như thế nào, làm người ta xấu hổ như thế nào, mọi người cũngvẫn như trước không có gan cãi mệnh lệnh Lăng Nhất Quyền.

Chuẩn bị một phen sau, Bạch Thiên Nghiêm  thật sự ở trước ống kính bắt đầu làm mẫu.

Cửa gỗ cũ nát bị đẩy ra, người đàn ông đem mũ trên đầu ép thật thấp, lặng yên tiến vào trong phòng, nhìn không tới hai mắt, chỉ có cánh môi buộc chặt mà khô nứt. Lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, tựa hồ như muốn nghe tiếng gì đó, lập tức nghiêng thân lấy ngón tay lặng lẽ vén lên bức màn nhìn nhìn ra ngoài.

Khác với từng hành động mà Saisite diễn, sát thủ mà Bạch Thiên Nghiêm diễn rất sắc bén và sát khí không có quá mức lộ ra ngoài, ngược lại thân ảnh giống như đọng lại trong đêm đen, khiến người ta phảng phất có cảm giác như là có thể dung nhập vào bóng tối.

Bình tĩnh mà thâm trầm.

Sau khi xác nhận không có truy kích, người đàn ông cởi áo rồi khoác lên trên lưng ghế, lộ ra thân thể nam tính có rèn luyện, cơ bụng rất có khuynh hướng cảm xúc.

Y thuần thục xả miếng vải thưa màu trắng ra, cắn một đầu vải, rồi sau đó liền nâng cánh tay lên trầm mặc băng bó.

Mỗi một động tác của y đều không có một chỗ nào dư thừa, cứ như một quân nhân cẩn thận tỉ mỉ, lưng thủy chung đều thẳng tắp, lại lộ ra một loại khí tức thê thảm. Trên người y không có vết thương thật, nhưng từ trên gương mặt cương nghị, cùng với cánh tay hơi chút run rẩy của y, có thể khiến người khác rõ ràng cảm giác được, bắp thịt của y vì vết thương đau đớn mà run rẩy.

Đột nhiên, động tác của y đình trệ, hai mắt bình tĩnh không gợn sóng vô ý nhìn băng gạc trong tay, rồi sau đó chậm rãi tựa đầu chuyển hướng về phía bàn.

Chỗ đó cái gì cũng không có, nhưng nhân viên tại hiện trường lại dưới sự ảnh hưởng của người đàn ông, cảm giác như thật sự thấy được có một di ảnh của thân nhân nhân vật chính ở chỗ đó.

Y dừng lại, suy nghĩ lại phảng phất bay tới một nơi rất xa, rồi sau đó phảng phất như nhớ lại cái gì, không biết từ khi nào hai mắt đã phủ đầy tơ máu chợt lóe ra một tia đau xót trầm trọng.

Trong nháy mắt sắp có gì đó tràn ra, hai mắt mạnh mẽ nhắm lại.

Nháy mắt, áp lực trầm trọng tràn ngập toàn bộ Studio……

Mọi người đều dần dần ngưng lại hô hấp……

Thẳng đến khi người đàn ông lại lần nữa chậm rãi mở hai mắt ra.

Song đồng gợn sát khí kiên định nhìn thẳng phía trước, kiên quyết không chùn bước!

“Cạch!” Làm mẫu kết thúc, đạo diễn theo ý Lăng Nhất Quyền hô dừng.

Hiện trường một mảnh tĩnh lặng. Rất nhiều người vốn trong mắt mang tính dò xét và hoài nghi cũng dần dần thay đổi. Người công tác trong công ty này đã luôn nhìn quen tiêu chuẩn kỹ thuật cao, ánh mắt cũng rất sắc bén. Nếu so sánh ai diễn thành thục hơn, thì không cần nói cũng biết. Nhưng vẫn có một số fan của Saisite cảm giác đây là [ vũ nhục ] trắng trợn nên lòng mang bất mãn đối với Bạch Thiên Nghiêm.

Saisite đứng ở ngoài trường quay, ánh mắt lạnh lẽo, song đồng gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm, hoàn toàn không biết đang nghĩ cái gì.

Bạch Thiên Nghiêm thản nhiên nhìn cậu một cái, muốn nói gì đó, lại nhớ tới mình không biết tiếng Anh, dứt khoát mặc quần áo vào thành thật trở lại bên cạnh Lăng Nhất Quyền đứng ngay ngắn.

“Mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút.” Đạo diễn cảm giác không khí có chút kỳ quái, nhìn xem đồng hồ, phát hiện vừa vặn đã đến giờ nghỉ ngơi, vì thế vỗ vỗ tay bảo mọi người đi giải lao thả lỏng chút, cũng nhân cơ hội đi trấn an vị siêu mẫu rõ ràng đang cảm xúc bất ổn kia.

Lăng Nhất Quyền cũng chưa nói gì, ngón tay như bạch ngọc gõ gõ cái tách trà đã trống không. Bạch Thiên Nghiêm lập tức hiểu ý, nhưng lại vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu: “Vẫn là trà Sơn Tra sao?”  Không có biện pháp, vị trước mắt này thật sự là từ nhỏ đã âm tình bất định, cậu gõ gõ cái tách, kết quả muốn ăn bánh ngọt cũng không chừng.

“……” Lăng Nhất Quyền chỉ lườm liếc nhìn Bạch Thiên Nghiêm, lưng người sau liền một trận phát lạnh, cầm lấy cái tách thành thành thật thật đi pha trà Sơn Tra.

Trong phòng pha trà, Bạch Thiên Nghiêm ngửi ngửi người mình.

Y vừa mới ra mồ hôi, tuy rằng mình không ngửi thấy mùi gì, nhưng khó đảm bảo bệnh khiết phích của người nào đó sẽ không phát tác. Yẫn nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn, y không hy vọng đối phương chán ghét mình.

Chờ pha xong trà Sơn Tra, lúc Bạch Thiên Nghiêm dâng trà qua cho Lăng Nhất Quyền, đột nhiên bị thứ gì đó cản khiến y bị vấp một cái, nhất thời trọng tâm không ổn, té ngã về phía trước!

Nước trà nóng bỏng đột nhiên văng ra, văng lên cả một thân Lăng Nhất Quyền.

Chỉ nghe một tiếng “Vèo”, nửa người Lăng Nhất Quyền đều toát ra nhiệt khí nóng bỏng, da nơi cổ trong nháy mắt đỏ lên khiến mấy người tại hiện trường sợ tới mức chân mềm nhũn, loạn thành một đoàn.

“Bác sĩ Lý! Bác sĩ Lý đâu rồi?”

“Trời ơi!! Nước đá, nước đá, còn có nước lạnh nữa!!”

“Hộp cấp cứu ở đâu? Anh mau tránh ra! Đừng ngáng đường!”

“Gọi 120!!”

Nhân viên công tác đã không còn để ý gì đến khoảng cách nữa, ai cũng lo lắng tới gần Lăng Nhất Quyền, mỹ nữ bác sĩ đi theo càng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, run run từ trong hộp cứu thương lấy ra thuốc trị liệu và thuốc làm lạnh. (editor: =..= có lộn ko? hơi quá rồi đấy) (beta: Tổng thống Mỹ cũng ko có đãi ngộ thế đâu má Dược ạ:v)

Bạch Thiên Nghiêm ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt, đau lòng vô cùng. Nhưng những người này căn bản không để y tới gần, thậm chí hung hăng lôi y ra, ánh mắt nhìn y hung ác cứ như hận không thể giết chết y vậy. Chờ nhìn thấy bác sĩ đã cầm thuốc ra, Bạch Thiên Nghiêm cũng yên tâm một chút, thế này mới nhớ tới y không hiểu như thế nào để xử lý vết thương bị phỏng này. Huống chi vừa rồi lại ra chút mồ hôi, khó đảm bảo không có mùi, phỏng chừng còn chưa tới gần đã bị đá văng ra.

“Đều tránh ra hết cho tôi.” Lăng Nhất Quyền hiển nhiên đối với đám người đột nhiên tới gần này cảm thấy cực độ bài xích. Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng tuy rằng không lớn, lại hàn ý tận xương, cho nên tất cả mọi người đều theo bản năng [nhanh chóng] thối lui. Vị bác sĩ Lý kia hai tay càng phát run. Vì vừa rồi khi cô muốn cởi bỏ quần áo Lăng Nhất Quyền, lại bị ánh mắt lợi hại như băng đao (đao = đá tuyết) của đối phương dọa. Cô có ảo giác nếu một khi đụng đến cậu liền sẽ bị giết chết.

Nhưng nếu để mặc như thế, trên da Lăng Nhất Quyền tất sẽ lưu lại sẹo.

Ngay tại lúc mọi người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Lăng Nhất Quyền lại quay đầu nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, băng lãnh nói:”Anh gây ra, chẳng lẽ không biết phụ trách sao?”

Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt, lo lắng lại bất đắc dĩ nhìn về phía Lăng Nhất Quyền: “Nhưng tôi không hiểu về trị liệu, cậu hẳn nên để bác sĩ Lý xử lý mới đúng.”

Người này như thế nào không hiểu chuyện như vậy, bị phỏng thì để bác sĩ xử lý mới thỏa đáng nhất, hơn nữa mình đều ra mồ hôi.

“Nói lại lần nữa xem.”

Nhiệt độ không khí xuống tới 0 độ.

“……”

Vì thế Bạch Thiên Nghiêm không thể không lấy thuốc từ bác sĩ Lý, đưa cậu đến phòng tắm gần nhất.

“Cậu đi vào mau cởi quần áo xối nước lạnh, chừng hai mươi phút, vì nước ấm sẽ lại làm phỏng da của cậu, làm lạnh rất quan trọng.” Bạch Thiên Nghiêm  muốn bảo Lăng Nhất Quyền tự xử lý, nhưng người sau lại như búp bê động cũng không động, chỉ lẳng lặng nhìn y, rõ ràng ý bảo y ” Phụ trách toàn bộ”.

Sau một giây không nói gì, cảm giác thời gian đã không thể trì hoãn, Bạch Thiên Nghiêm  liền trực tiếp kéo cậu đi vào vặn mở nước lạnh. Chỉ nghe thấy một tiếng “Xòa”, nước lạnh nháy mắt từ đỉnh đầu phun xuống xối cả hai người.

“Hy vọng sẽ không để lại sẹo.” Bạch Thiên Nghiêm sắc mặt ngưng trọng, buộc mái tóc ướt đẫm ra sau, bắt đầu vươn tay cởi cúc áo Lăng Nhất Quyền.

Lo âu đã khiến y quên mất kiêng kị.

Theo từng chiếc cúc màu sữa được cởi ra, làn da tuyết trắng của Lăng Nhất Quyền dần dần lõa lồ hiện ra, giống như viên ngọc dương chi thượng hạng, nhiệt độ cơ thể ấm áp còn có lãnh hương thản nhiên khiến Bạch Thiên Nghiêm dần dần có chút không được tự nhiên. (Dương Chi bạch ngọc ( 羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.)

Nhất là sau khi áo sơ mi vừa cởi hết, thân thể nam tính hoàn mỹ trước mắt càng khiến hô hấp của y cũng có chút khó khăn. Rõ ràng mặt xinh đẹp như vậy, trên người lại có được đường cong cơ bắp mềm dẻo (ko có cơ bắp thì sao nó đè thúc ra đc chứ =..=). Đặc biệt mấy khối cơ bụng kia, mỗi một đường cong đều hoàn mỹ đến cực hạn.

Theo bản năng giương mắt nhìn lên trên, phát hiện Lăng Nhất Quyền đang thản nhiên rũ mắt nhìn y, lông mi màu trắng ướt sũng nửa che song đồng xanh thẫm, giọt nước trong suốt theo khuôn mặt không hề tì vết lăn xuống, xuôi theo chóp mũi cao thẳng như muốn cúng bái, tới cánh môi mỏng, cuối cùng từ cằm nhỏ giọt xuống.

Bạch Thiên Nghiêm tim đập bắt đầu tăng lên kịch liệt. Không biết vì sao, Lăng Nhất Quyền như vậy, khiến y có cảm giác nguy hiểm kỳ lạ.

“Cậu trước ngâm một chút, da không có vấn đề gì quá lớn. Tôi ở bên ngoài chờ cậu ” Bạch Thiên Nghiêm không muốn ở lại tiếp nữa, còn chưa nói xong liền muốn xoay người đi ra ngoài, cũng không biết là do quá sốt ruột hay là vận khí quá kém, y lại bị vấp té một lần nữa, không biết tên khốn kiếp nào còn để lại xà phòng dính dưới đất.

“Phốc” một tiếng, trước mắt nhoáng lên một cái, cả người y liền ngã vào trong lòng Lăng Nhất Quyền. Còn chưa thấy rõ ràng, liền cảm giác môi nặng nề mà đụng phải lồng ngực trơn ướt của đối phương.

Không khí nháy mắt ngưng trệ.

Đôi mắt xanh biếc sâu thẳm của Lăng Nhất Quyền lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm trong lòng.

“Xin lỗi, ngoài ý muốn.” ánh mắt băng lãnh của Lăng Nhất Quyền khiến từng sợi lông tơ của Bạch Thiên Nghiêm dựng thẳng, da đầu như muốn nổ tung, nhưng mặt ngoài vẫn như trước duy trì bộ dạng trưởng bối, ho nhẹ một tiếng sau liền tỏ vẻ ung dung rời khỏi phòng tắm.

Sẽ bị giết chết sao? Có thể còn toàn thây không?

Đóng lại cánh cửa cách gian phía sau, cả người Bạch Thiên Nghiêm nháy mắt hỗn loạn, khuôn mặt không chút thay đổi vẫn còn khủng hoảng. Một lát sau, y đột nhiên đứng vững, hướng về phía Lăng Nhất Quyền trấn định nói: “Tôi đi văn phòng lấy quần áo và khăn mặt sạch cho cậu.”

Nói xong cũng không đợi Lăng Nhất Quyền phản ứng liền muốn mở cửa rời đi. Nhưng Bạch Thiên Nghiêm  lại không phát hiện tình trạng của mình giờ phút này. Mùa hè vốn đã mặc rất mỏng, sau khi bị xối như vậy áo sơ mi tựa như trong suốt dán trên thân y, đường cong thân thể lộ ra rành mạch, nhất là cái quần ướt đẫm dán sát đôi chân dài, nếu trực tiếp đi ra tất nhiên sẽ cướp đi ánh mắt của người khác.

“Đứng lại.” giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Lăng Nhất Quyền từ phòng tắm cách gian truyền ra, cái tay mở cửa của Bạch Thiên Nghiêm  cứng đờ, rồi sau đó lại nghe đối phương thản nhiên nói: “Gọi điện thoại bảo bọn họ đưa tới đây, cần hai bộ.”

“Được……” Bạch Thiên Nghiêm đáp, một bên quay về một bên lấy di động ra, trên mặt lại hắc tuyến. Vừa rồi quá sốt ruột, y quên bỏ điện thoại ra đã đi vào xả nước, hiện tại di động dĩ nhiên là…… trục trặc rồi.

Đang buồn bực, cửa kính mờ sương của phòng tắm cách gian mở ra, Lăng Nhất Quyền mặt không chút thay đổi giơ ra chiếc di động màu trắng của mình về phía Bạch Thiên Nghiêm  _ sau khi bị ướt cũng không có nửa điểm ảnh hưởng, lại hoàn toàn nhìn không ra là nhãn hiệu di động nổi tiếng gì.

Bạch Thiên Nghiêm mặt không chút thay đổi tiếp nhận, rồi sau đó cửa cách gian lại đóng kín.

Bạch Thiên Nghiêm vẫn duy trì tư thế tiếp nhận điện thoại đứng bất động.

Một phút đồng hồ sau, Bạch Thiên Nghiêm mới từ trong trạng thái hóa đá cương cứng thức tỉnh, hơn nữa nhanh chóng gọi điện thoại.

Một khắc gác lại điện thoại kia, Bạch Thiên Nghiêm nhìn di động, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại một màn vừa rồi nhìn tới kia.

Cư nhiên, cái gì…… Cũng chưa mặc…..

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, nhân viên công tác nhận được điện thoại cầm tới hai bộ quần áo, còn có vài thứ cần thiết như khăn tắm…, tất cả đều là màu trắng, không cần hỏi cũng biết này đều là đồ của Lăng Nhất Quyền.

Mà lúc này Lăng Nhất Quyền cũng đi ra, trên lưng quấn một cái khăn tắm mới được đưa qua vừa rồi. Khăn tắm tà tà đắp lên trên hông còn tích nước, lộ ra một đôi chân dài tuyết trắng và thẳng tắp.

Ân, không có lông chân, chưa dứt sữa (*phun cơm*).

Bạch Thiên Nghiêm nhìn xuống hai mắt híp lại, trong lòng âm thầm vì thất thố mới rồi mà tìm lại chính mình, lại quên bản thân cũng là người đàn ông lông thân thưa thớt.

“Thoa thuốc.” Chỉ chỉ thuốc mỡ, Lăng Nhất Quyền thản nhiên tựa vào trên bồn rửa tay, ý bảo đối phương tiếp tục “Phụ trách”.

“Dạ.” Phục hồi tinh thần, Bạch Thiên Nghiêm  tiếp nhận thuốc mỡ, tầm mắt chuyển đến nơi bị phỏng. Tuy chỉ có chút đỏ lên, bôi chút thuốc sẽ không sao cả, nhưng Bạch Thiên Nghiêm vẫn như trước cảm thấy tim mình có cảm giác như bị niết đau.

“Còn đau phải không? Đều là lỗi của tôi, tôi hẳn phải cầm chắc một chút……”

Không đáp lại… Xem ra thành ý không đủ rồi, Bạch Thiên Nghiêm cắn răng bồi thêm một câu: “Cậu có thể khấu trừ tiền lương tháng sau của tôi.” Về phần tiền lương tháng này, sớm vì một người đàn ông khác đã bị khấu trừ mất rồi.

“Ân.”

Bạch Thiên Nghiêm một bên mặt ngoài bình tĩnh thoa thuốc, một bên ở trong lòng bi phẫn nghĩ: Thằng nhóc chết tiệt này cư nhiên khấu trừ thật (=..= ơ hay, bảo người ta khấu thì khấu thôi)……

“Tiền thuê nhà đủ sao?” Phá lệ, Lăng Nhất Quyền đột nhiên hỏi.

“Ách……” nháy mắt sắc mặt Bạch Thiên Nghiêm trắng còn hơn tờ giấy.

“Chỉ có thể ở tạm chỗ kia của tôi trước.”

Ngữ điệu thản nhiên như trước, lại không có ý thương lượng.

“A?”

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Bạch Thiên Nghiêm vô tri vô giác qua hết một buổi chiều, sau khi tan tầm đến khi ăn xong một tô mì lớn tại quán ăn bên đường mới tỉnh táo lại. Đột nhiên y nhớ tới một việc, tâm tình nhất thời càng thêm trầm trọng.

Y còn phải đăng môn giải thích cho siêu mẫu quốc tế Saisite đó nữa.

Lại còn dưới tình huống đắc tội đối phương hai lần.

Nhớ tới hôm nay ở trong studio, ánh mắt đối phương nhìn y bén nhọn giống như là hận không thể đâm thủng y, liền trở nên buồn bực không lý do.

Thở dài, Bạch Thiên Nghiêm mua quả dưa Hami (giống dưa lưới ở mình, search GG sẽ ra) đi tới khách sạn năm sao mà Saisite đang ở. May mắn giờ phút này y còn mặc tây trang, nên thuận lợi tiến vào đại sảnh khách sạn. Chỉ là chung quanh xa hoa và trang hoàng lộng lẫy khiến hình ảnh y cầm dưa Hami có vẻ hơi khó coi.

Đến trước mặt nhân viên dáng vẻ ưu nhã trước quầy tiếp tân, Bạch Thiên Nghiêm có chút không xác định được đối phương có cho y lên lầu tìm người hay không, nhưng sau khi nói tên mình ra, nhân viên tiếp tân cư nhiên cho đi, xem ra tên người mẫu tạc mao* kia đã nói trước.(*chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào, t.V là j quên òi T.T)

Đi thang máy lên lầu mười bảy, đến trước phòng số 1769, đầu tiên y ấn chuông cửa, không có động tĩnh. Lại gõ gõ cửa, vẫn không có động tĩnh. Trầm mặc một lát, Bạch Thiên Nghiêm đang muốn xoay người rời đi, cửa gỗ khắc hoa màu đen lại mở ra.

Saisite bộ mặt lạnh lùng nghiêng người tựa vào cửa, thân mặc một cái áo tắm màu đen mềm mại, tà tà theo dõi y.

Nếu là bình thường, Bạch Thiên Nghiêm tuyệt đối sẽ chảy nước miếng với hình ảnh trước mắt. Dù sao làm một siêu mẫu quốc tế, ngoại hình Saisite tuyệt đối đủ tiêu chuẩn, nhất là có một đôi chân vừa thon dài lại vừa xinh đẹp.

Nhưng Bạch Thiên Nghiêm hiện tại lại không có tâm tình thưởng thức, chỉ là bình tĩnh nâng nâng trái dưa Hami trong tay: “Chào ngài, Saisite tiên sinh, tôi đến đăng môn giải thích.”

Đối phương không lên tiếng.

Nghe không hiểu tiếng Trung? Nhớ lại, người này hôm nay vẫn dùng tiếng Anh trò chuyện với người khác.

“Sorry…… Tuy hôm nay khiêu khích cậu là tôi không đúng, nhưng tôi cũng bị khấu trừ một tháng tiền lương, cũng coi như huề nhau đi. Nhưng không thể không nói, đứa trẻ như cậu đây thật sự rất phiền, đi đường ăn kem đụng vào người ta thế nhưng còn có muốn đi kiện cáo, cậu là học sinh tiểu học sao?”

Mở đầu dùng một từ tiếng Anh đơn giản mà y biết, Bạch Thiên Nghiêm  thành khẩn nhìn soái ca ngoại quốc này, dự tính đối phương dù sao cũng nghe không hiểu mấy lời tiếp theo nên dứt khoát đem những gì nghĩ trong lòng dùng tiếng Trung chân thành tha thiết xổ ra hết.

Saisite trầm mặc nhìn Bạch Thiên Nghiêm nửa ngày, thế này mới chậm rãi mở đôi môi duyên dáng ra:”Anh như thế này cũng gọi là giải thích? Thành ý đâu?” Tiếng trung, rất rõ, tiêu chuẩn giống như CV [ diễn viên lồng tiếng ].

— dựa vào, biết tiếng Trung? Mi thật biết giả vờ mà!

“Tóm lại là tôi không đúng, vậy cậu muốn thế nào?” Tuy rằng xấu hổ, nhưng trên mặt Bạch Thiên Nghiêm vẫn như trước bình tĩnh và trầm ổn.

“Vào đi.”

Không dấu vết nhíu nhíu mày, Bạch Thiên Nghiêm vẫn phải theo đối phương đi vào trong phòng. Đạp trên chiếc thảm mềm mại, Bạch Thiên Nghiêm nhìn nam người mẫu thản nhiên thoải mái nằm lên chiếc giường đen, có chút không hiểu trầm giọng nói: “Nếu cậu chỉ muốn bảo tôi tới xem cậu ngủ, như vậy tôi càng nguyện ý trở về xem Hỉ Dương Dương (chú dê trong bộ phim nhựa hoạt hình Hỷ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang (nge giống BL quá *cười gian*), search GG nhé, ta lười T.T).”

“Mát xa, thẳng đến khi nào tôi vừa lòng mới thôi.” Saisite đã cởi áo tắm ra, chỉ lấy khăn tắm vây quanh ở bên hông nhắm mắt lại, có vẻ có chút biếng nhác. Cậu không biết Hỉ Dương Dương là cái gì, cho nên cũng nghe không ra điểm trào phúng.

“Không biết.” Người nào đó mặt than.

“Đêm nay có chút nhàm chán, tôi đột nhiên muốn gọi điện thoại cho ông chủ anh tâm sự một chút……”

“Xin hỏi cần ấn nơi nào?” Người đàn ông ngược lại nở nụ cười nịnh bợ.

“Vai, lưng. Rửa tay trước.”

Thở dài, Bạch Thiên Nghiêm cởi áo khoác tây trang, sau đó vén tay áo sơ mi lên đi toilet. Một phút đồng hồ sau, bàn tay sạch sẽ mà hữu lực đặt trên cái lưng nam tính có đường cong hoàn mỹ kia.

“Ách! Đau quá, anh là heo sao?!” Saisite gầm nhẹ, bị thủ pháp mát xa khủng bố của Bạch Thiên Nghiêm chọc giận. Lớn như vậy rồi cậu còn chưa gặp qua kỹ thuật mát xa tệ hại như vậy.

“Tôi đã nói tôi không biết mà.” Bạch Thiên Nghiêm thản nhiên trả lời. Kỳ thật, y có nghiêm túc mát xa: “Như vậy muốn dừng không?”

“Làm nhẹ cho tôi.” Saisite nghiến răng nghiến lợi lườm mắt nhìn người nào đó. Nhưng một phút đồng hồ sau, lại lần nữa bị thủ pháp mát xa khủng bố của Bạch Thiên Nghiêm chà đạp đến bùng nổ: “Đủ rồi! Anh mẹ nó là cố ý đi?”

Bạch Thiên Nghiêm vô tội đứng thẳng dậy.

“Tới một lần nữa!”

“……” Còn muốn?

Nửa giờ sau, hai người đều mồ hôi đầm đìa. Bạch Thiên Nghiêm là mát xa mệt, Saisite là bị tra tấn đau (=..= 2 tên rảnh).

Saisite người này cái gì cũng tốt, có điều tính tình trẻ con, thích để bụng những chuyện vụn vặt. Một khi cậu đã hạ quyết tâm muốn làm việc gì, thì nhất định phải chấp hành xuống. Vốn lần này bắt y mát xa là muốn nhục nhã đối phương, lại không ngờ bản thân bị ép buộc đến thảm như vậy.

“Được rồi!” Cuối cùng, rốt cuộc chịu đựng không nổi, Saisite đẩy Bạch Thiên Nghiêm ra: “Mau cút!”

Thấy Saisite đau đến một thân mồ hồi, tâm tình Bạch Thiên Nghiêm càng phát ra sung sướng, thậm chí còn tâm tình tốt chúc đối phương đêm nay mơ giấc mộng đẹp, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Saisite sờ sờ eo, thấp giọng mắng gì đó, quay đầu lại thấy Bạch Thiên Nghiêm cả người cứng ngắc đứng trên hành lang ở ngoài cửa, cư nhiên ngay cả cửa cũng quên đóng.

Ánh sáng ám muội trên hành lang, Bạch Thiên Nghiêm cương cứng đứng thẳng lăng lăng nhìn một đôi nam nữ cách đó không xa.

Trong đầu, một mảnh hoảng hốt trống rỗng.

Ở đối diện y, thiếu nữ tinh xảo tuyệt mỹ giống như búp bê thân mật nhìn thanh niên bên cạnh, tựa hồ đang nhỏ giọng nói gì đó, đôi môi như quả đào làm nũng mân lên.

Thỉnh thoảng nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của thanh niên bên cạnh.

Mà thanh niên bên cạnh cô hơi hơi cúi đầu nhìn cô, quần áo tuyết trắng, như quý tộc bước ra từ trong bức tranh lộ ra một cỗ khí tức thần bí, trên khuôn mặt không hề tì vết không có biểu tình gì, ánh mắt lại rõ ràng lộ ra một cỗ ấm áp.

Ít nhất, như vậy có thể được xưng là thần thái ôn nhu, là điều mà Bạch Thiên Nghiêm chưa từng nhìn thấy ở cậu.

Tuy rằng hai người bảo trì một chút khoảng cách, nhưng đã đủ tiến gần đến trình độ rất thân mật.

Ít nhất, Bạch Thiên Nghiêm còn chưa gặp được ai có thể tới gần Lăng Nhất Quyền như vậy mà không bị bài xích.

Lăng Nhất Quyền ở đối diện hiển nhiên cũng phát hiện ra y, tầm mắt cũng chuyển qua đây, trong mắt có chút ngoài ý muốn.

Bạch Thiên Nghiêm muốn cười chào hỏi, yết hầu khô khốc lại phảng phất đau đớn, làm thế nào cũng phát không ra tiếng, cho nên chỉ có thể cố gắng xả ra nụ cười thoạt nhìn thoải mái với Lăng Nhất Quyền.

Lúc này, bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm đột nhiên xuất hiện một người đàn ông ngoại quốc nửa thân trên ở trần, đường cong thân thể hoàn mỹ như điêu khắc _ Saisite vì tò mò mà ra khỏi phòng.

“Anh quên lấy áo khoác.” Cậu đầu tiên là đem áo khoác đưa cho Bạch Thiên Nghiêm, rồi sau đó mới theo tầm mắt đối phương thấy được Lăng Nhất Quyền và thiếu nữ kia.

“Ân?” Saisite ngoài ý muốn cười cười,”Thật trùng hợp, các người cũng ở đây à. (=..= cái miệng hại cái thân… sau này)”

Không khí trong nháy mắt ngưng trệ.

Bốn người đều không nói nữa, chỉ có thiếu nữ kia ám muội nhìn nhìn Bạch Thiên Nghiêm, lại nhìn nhìn Saisite, lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Lăng Nhất Quyền thu hồi tầm mắt nhìn bọn họ, phảng phất như người xa lạ, không thèm chớp mắt đã dẫn thiếu nữ đi vào thang máy trong suốt, vươn tay ấn phím đi xuống.

Cùng với một tiếng đinh đong nhẹ nhàng, cửa thang máy chậm rãi khép lại, phảng phất như một bức tường băng ngăn cách hai người vốn khoảng cách cũng đã không gần.

Bạch Thiên Nghiêm vẫn như trước cô độc đứng ở tại chỗ, nhìn người nọ từng bước rời mình đi, nhìn người nọ ở trong thang máy nắm tay thiếu nữ, cuối cùng xoay đầu cho y một mạt tầm mắt chán ghét.

Thủy tinh đem người và vật trong thang máy đều biến thành màu xanh, cũng mơ hồ khắc họa hình dáng lợi hại của người nọ.

Giờ khắc này y là cỡ nào hy vọng người nọ có thể quay đầu nhìn mình, vì ngay cả y cũng không biết lý do. Bạch Thiên Nghiêm nắm chặt song quyền chờ đợi. Nhưng người nọ thủy chung chỉ chừa cho y một bóng dáng trầm mặc.

Theo thang máy chậm rãi đi xuống, ngay cả hình ảnh phản chiếu cuối cùng cũng cùng chìm vào biển sâu băng lãnh, cướp đi một tia dưỡng khí cuối cùng để lấy lại sự sống.

Thủy chung trầm mặc.

Cũng chỉ có thể trầm mặc.