Edit: Đa Mộng
Beta Trangki
Sáng sớm sáu giờ rưỡi, người đàn ông diện mạo coi như anh khí trong tiếng chuông báo thức của di động mở mắt ra. Y bị huyết áp thấp, giãy dụa đổi tư thế nằm nghiêng nhưng sau đó không thể không mờ mịt rời giường vệ sinh buổi sáng.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong căn phòng hơi hướm cổ xưa, khiến gia cụ vốn đơn sơ lộ ra ảo giác hơi ấm áp. Sửa soạng hoàn tất sau, người đàn ông từ trong tủ quần áo cầm ra một bộ tây trang cũ, đây là bộ tây trang duy nhất của người đàn ông. Sau khi thay tây trang, đôi môi đạm sắc của người đàn ông còn ngậm một điếu thuốc lá lại không tính châm.
Hôm nay là ngày y đến công ty giải trí quốc tế Hồng Vũ báo cáo, nhưng vì là một nhân vật chạy chân, y không có tư cách đến muộn.
Nhìn xem thời gian cũng đã không kịp ăn bữa sáng, người đàn ông cuối cùng không thể không để bụng đói mà vội vàng đi ra ngoài.
Trên đường, người đàn ông có chút thất thần, trong đầu không ngừng xuất hiện gương mặt của một người trẻ tuổi tóc trắng, tuấn mỹ đến mức yêu dị.
Lăng Nhất Quyền, đã mười lăm năm không gặp đứa trẻ kia. Hai mắt rưng rưng mà phẫn nộ lúc chia tay nay vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng hiện tại cậu cũng đã trở thành một Âm Hoàng cao cao tại thượng, trên thực tế còn là tổng tài của Hồng Vũ.
Hợp đồng của mình được chuyển giao đến Hồng Vũ, chẳng lẽ là bởi vì đối phương nhớ tới mình? ( Nó mà nhớ đến thúc thì thúc xác định chỉ có ăn hành thôi, cẩn thận đi đừng mơ tưởng =..=)
Nếu không, một công ty giải trí quốc tế hàng đầu như Hồng Vũ, dựa vào cái gì muốn một diễn viên không có tiếng tăm gì như y gia nhập? Ít nhất trong nhận thức của y, ca sĩ và nghệ sĩ mà Hồng Vũ ký hợp đồng, không có ai là không phải chuyên nghiệp.
Nhưng hai mắt đạm mạc của đứa trẻ kia lại mảy may nhìn không ra bất cứ cảm xúc nên có của lúc gặp lại sau thời gian xa cách.
Khả năng chỉ là trùng hợp?
Tuy rằng nghĩ như vậy, Bạch Thiên Nghiêm vẫn như cũ không ức chế được tâm tình càng ngày càng kích động.
Bởi vì, có thể lại tới gần người nọ, là hy vọng xa vời mà từ trước đến nay y không dám tưởng tượng.
Mấy năm qua, tuy chưa gặp lại, nhưng Bạch Thiên Nghiêm một mực yên lặng theo dõi sự trưởng thành của đứa trẻ kia trong giới âm nhạc, cho đến lúc cậu không ngừng đột phá, cuối cùng đứng trên đỉnh giới âm nhạc…… Tuy rằng kinh tế thực túng quẫn, nhưng Bạch Thiên Nghiêm vẫn cố gắng hết sức mua tất cả album, áp phích của Lăng Nhất Quyền, thậm chí là những tạp chí đã từng phỏng vấn Lăng Nhất Quyền.
Chỉ hy vọng xa vời…… Có lẽ có cơ hội, có thể xin cậu ký tên cho mình.
Cậu nhớ rõ y cũng tốt, không nhớ rõ cũng thế, y chỉ muốn người nọ lưu lại một vài dấu vết chân thật trên con đường sinh mệnh của mình ngoài tấm ảnh kia ra, không hơn…
Một giờ sau, Bạch Thiên Nghiêm đúng giờ đến Hồng Vũ, được một nữ thư ký ngoại quốc đẹp lạnh lùng mang vào văn phòng. Sau đó, một phần hợp đồng từ phía sau ném tới trước mặt y.
“Ký đi.”
Văn bản trong hợp đồng tất cả đều là tiếng Anh, người đàn ông hầu như xem không hiểu, ngẩng đầu nhìn về phía nữ thư ký, nhưng ánh mắt đối phương băng lãnh thấu xương, thậm chí còn có sự khinh thường khó có thể che dấu.
Người đàn ông trầm mặc ký tên.
Ký không do dự như vậy, lý do cũng rất đơn giản, vì công ty này là thuộc về người nọ.
“Xin hỏi, về người đại diện và thông cáo của tôi……”
“Cái gì người đại diện?” nữ thư ký ngoại quốc lạnh lùng cười, tiếng Trung của cô rất tốt, nói chữ rõ ràng chuẩn xác, khiến người nghe duy nhất đứng bên không cần cố sức chút nào cũng nghe ra khinh thường trong đó: “Anh cho rằng Hồng Vũ sẽ tìm lão già như anh tiến vào đóng phim?”
“……” Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc.
“Anh chỉ là trợ lý tạp vụ của người đại diện mà thôi.”
“Tôi là diễn viên.” Bạch Thiên Nghiêm sắc mặt nhất thời trầm xuống.
“Chạy chân cũng có thể xem là diễn viên?” Nữ thư ký chỉ chỉ số tiền bồi thường nếu làm trái hợp đồng, “Anh không có quyền lựa chọn, tám giờ rưỡi chính thức làm việc.”
Vì thế, không còn lựa chọn nào khác Bạch Thiên Nghiêm bị sai đi làm thủ hạ dưới trướng của một người đại diện thâm niên.
Nhưng khi đến địa điểm công tác, Bạch Thiên Nghiêm lại phát hiện mình hoàn toàn là dư thừa. Tất cả mọi người đang bận rộn, y hoàn toàn không xen tay vào được. Ngẫu nhiên thấy được công việc chân tay mình có thể hỗ trợ cũng bị nhân viên khác lãnh đạm cự tuyệt.
Y mơ hồ cảm giác được bản thân đang bị xa lánh.
Đây là có chuyện gì?
Tạm thời không có đầu mối nên cuối cùng Bạch Thiên Nghiêm lựa chọn tùy ý đi dạo trong công ty. Có lẽ, có thể vô tình gặp được người nọ cũng không chừng.
Khi vừa đi qua chỗ rẽ trên hành lang, Bạch Thiên Nghiêm đột nhiên bị một chàng trai đi cấp tốc từ chỗ rẽ bên kia vừa vặn đụng phải.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Phốc”quái dị, Bạch Thiên Nghiêm bị đụng lui về sau một bước còn chưa phản ứng lại, liền nghe thấy tiếng gầm nhẹ cực độ phẫn nộ của đối phương.
“Shit! Lão già đáng chết này! Con mẹ nó không mang mắt theo sao!” Đứng ở trước mặt Bạch Thiên Nghiêm là một thanh niên cao lớn tóc dài màu vàng, ngũ quan…… Cơ hồ nhìn không tới ngũ quan, vì cả khuôn mặt cậu đều bị kem dính đầy mặt, trong đó một lỗ mũi còn khéo léo đang nhét một quả anh đào (*phụt*).
Đối phương nói tiếng Anh, Bạch Thiên Nghiêm nghe không hiểu, nhưng xuất phát từ lễ phép, y bản năng giải thích:”Xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Vừa nói y vừa thử giúp đối phương lau đi miếng kem màu hồng trên mặt, nhưng thanh niên tóc vàng hiển nhiên cực độ kháng cự. Cậu đem mặt xoay đến xoay đi, kết quả khuôn mặt vốn vô cùng thê thảm nháy mắt liền đạt tới độ khiến người kinh sợ.
“Con mẹ nó ai cho phép ông chạm vào tôi!” Thanh niên tóc vàng phát điên, trong tay phải còn cầm hai cái bánh ống (kem bợn ý đang ăn là kem ốc quế nhá =.,=) nháy mắt liền muốn hướng hai mắt Bạch Thiên Nghiêm chụp lên.
Bạch Thiên Nghiêm nhướn mày, bình tĩnh chế ngự ngược cổ tay đối phương lại, sau đó nhẹ nhàng lấy tay rút quả anh đào còn tắc trong lỗ mũi thanh niên, thả lại trong bánh ống đó:”Còn một nửa có thể ăn này, đừng lãng phí!”
Nói xong cũng không tiếp tục để ý tới thanh niên kia tức giận đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo bốc khói mà thật bình tĩnh rời đi.
Lúc sắp đi còn liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp luôn đứng bên cạnh yên lặng xem kịch, thậm chí ẩn ẩn đang nghẹn cười. Xem cách ăn mặc và giấy tờ trên tay,có vẻ cô là trợ lý của thanh niên kia.
Vì thế trong lòng đối với người thanh niên âm thầm thêm một chút đồng tình.
Nhưng sau đó chút đồng tình ấy liền bị cướp đoạt sạch sẽ.
Bởi vì Bạch Thiên Nghiêm không hề nghĩ tới, chuyện này thế nhưng kinh động cấp cao. Lai lịch đối phương hiển nhiên không nhỏ, y bị gọi vào văn phòng, bị phê bình nghiêm khắc một trận, vài vị phụ trách quản lý cao cấp mắng y từ đầu đến chân, chẳng những muốn bắt y buổi tối đến đăng môn giải thích cho đối phương, còn tính khấu trừ một tháng tiền lương của y làm phí giặt quần áo.
Về phần Bạch Thiên Nghiêm, bản thân có phải là vô tội bị đụng phải hay không lại không có người quan tâm.
Dựa vào.
Bạch Thiên Nghiêm mặt không chút thay đổi lắng nghe, trong lòng thầm mắng.
Mà trong tiếng trách cứ, Bạch Thiên Nghiêm biết được thân phận đối phương _ Saisite Veitch.
Một thiên chi kiêu tử gần 19 tuổi, siêu mẫu quốc tế thế hệ mới, lần này đến Trung Quốc chủ yếu là vì quay album MV mới của Lăng Nhất Quyền.
Vẫn chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ vừa đi đường vừa ăn kem mà thôi.
Người nào đó oán thầm.
Vừa qua giờ nghỉ trưa, Bạch Thiên Nghiêm vì bị giáo huấn nên ngay cả cơm trưa cũng chưa có ăn đột nhiên bị cấp trên trực thuộc gọi đến trước mặt, cư nhiên an bài cho y chính thức công tác.
Hơn nữa cứ nhiên tạm thời tiếp nhận công việc trợ lý thay cho viên trợ lý nào đó bên cạnh Lăng Nhất Quyền đang nằm viện vì bệnh cấp tính, phụ trách chiếu cố việc vặt hằng ngày của Lăng Nhất Quyền!
Cấp trên trực thuộc còn đặc biệt cường điệu một chút: “Lăng Âm Hoàng rất yêu sạch sẽ, không thích người khác dựa vào cậu ấy quá gần, ngoại trừ lúc cần thiết, nhất định phải bảo trì khoảng cách ngoài một mét rưỡi. Đồng thời mỗi ngày anh đều phải tắm rửa hai lần, trên người nhất thiết không thể có mùi lạ. ”
Bạch Thiên Nghiêm gật đầu.
Không thể tưởng tượng được nhiều năm không gặp như vậy, bệnh khiết phích của đứa trẻ kia càng phát ra nghiêm trọng.
Nhưng vừa nghĩ đến mình cư nhiên có thể có cơ hội chiếu cố đứa trẻ kia, lòng liền đầy ấp một loại ấm áp nói không nên lời.
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
[Hiện trường quay MV]
Hiện trường quay MV hừng hực khí thế, tất cả nhân viên công tác đều bận bịu với phần việc của mình, điều chỉnh ánh sáng và máy chụp ảnh.
Bối cảnh là một gian phòng nhỏ cũ nát, bài trí đơn giản, chỉ có một giường gỗ đơn giản và một bộ ghế ngồi. sắc điệu u ám cùng rèm cửa sổ nặng nề lại khiến người ta có cảm giác áp lực.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm chú ý đầu tiên là một cái ghế da tuyết trắng đối diện bối cảnhtrường quay.
Đây là ghế chuyên dụng cho Lăng Nhất Quyền ngồi. Bên cạnh ngoại trừ một cái bàn nhỏ không cho phép đặt bất cứ vật gì trên đó, ngoài nó ra cũng không có cái khác. Ngay cả ghế đạo diễn, cũng bị ngăn cách rất xa.
Mọi người đều kính sợ cùng chiếc ghế màu trắng bảo trì một khoảng cách.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm lại cảm giác chiếc ghế màu trắng giống như chủ nhân nó, khiến y có cảm giác lẻ loi.
Y sửa sang lại tư liệu cần dùng khi quay đặt ở trên cái bàn thấp màu trắng bên ghế da, nghĩ nghĩ, lại pha cho cậu một tách trà Sơn Tra mà mình mang đến. Y nhớ rõ trước đây, Lăng Nhất Quyền rất thích hương vị mộc mạc này, thường xuyên bảo y pha trà.
Ngay tại lúc Bạch Thiên Nghiêm dùng khăn sạch lau ghế da, ở trường quay đột nhiên truyền đến không ít tiếng xôn xao. Đảo mắt nhìn qua, nhân vật chính của MV – Saisite đã trình diện.
Do đã hoá trang nên khuôn mặt tuấn mĩ của Saisite có vẻ thành thục lão luyện, mái tóc vàng vốn sáng bóng cũng chỉnh sửa lại thật ngắn, nhuộm thành màu trà, tựa như một quân nhân trầm ổn. Nháy mắt liền hút chặt tất cả ánh mắt của phái nữ có mặt ở hiện trường.
Giờ phút này, Saisite đang một mặt xem kịch bản một mặt thảo luận với đạo diễn gì đó, thái độ rất nghiêm túc cũng rất chuyên nghiệp.
Bạch Thiên Nghiêm chỉ hy vọng đối phương đừng chú ý tới mình. (=..= đời có bao h như nguyện?)
Nhưng không như mong muốn, tầm mắt lơ đãng quét qua, đối phương nháy mắt liền khóa chặt thân ảnh y, hai mắt sắc bén nguy hiểm híp lại, giấu giếm lửa giận áp lực. Chỉ thấy không biết cậu thấp giọng nói với đạo diễn gì đó, đạo diễn nghi hoặc giơ giơ mắt lên, sau đó quay đầu liền hướng Bạch Thiên Nghiêm vẫy vẫy tay: “Bên kia.. mặc áo sơ mi trắng, anh lại đây.”
Bạch Thiên Nghiêm thầm than một hơi, sau đó không thể không đi về phía nam người mẫu thân cao kinh người kia.
Vì nội tâm rất không vui nên tốc độ y đi qua cũng trở nên hơi chậm, nam người mẫu trái lại không kiên nhẫn, chủ động đi lên trước định một tay bắt lấy y.
Lúc này, hiện trường không khí đột nhiên thay đổi, nhân viên công tác vốn đang nói nói cười cười đều không hẹn mà cùng yên lặng lại, kính nể mà nóng bỏng nhìn đến người bước vào cửa bên cạnh cách Bạch Thiên Nghiêm không xa.
Người tới một thân trang phục màu trắng, tóc trắng, dung nhan lãnh tuấn tinh xảo đến cực điểm cùng với khí thế cường đại phát ra một cách tự nhiên, hầu như nháy mắt liền khiến Saisite _ một trong ba siêu mẫu đứng đầu thế giới trở nên phai nhạt.
Chỉ thấy tầm mắt băng lãnh của cậu thản nhiên liếc về phía Bạch Thiên Nghiêm và Saisite trước mặt, lông mi xinh đẹp không đổi hơi nhíu một cái, sau đó mới dời tầm mắt đi rồi lập tức bước đến chỗ ngồi của mình.
Bạch Thiên Nghiêm cảm thấy một cỗ lãnh ý kỳ dị, tim đập cũng có chút không ổn, nhất thời không còn để ý tới Saisite, thành thành thật thật đi về phía Lăng Nhất Quyền, đứng phía sau cách cậu không xa.
Mà càng tiếp cận Lăng Nhất Quyền, tim y lại đập càng nhanh, tim y cơ hồ nhảy tới cổ họng. Xem ra vô luận là ở tuổi nào, đứa bé này đều là tử huyệt của y.
Đồng thời y cũng có chút rối rắm, muốn giới thiệu bản thân với đối phương, nhưng không biết như thế nào giới thiệu.
“Lăng Âm Hoàng, chào ngài, tôi là Bạch Thiên Nghiêm, tạm thời trước mắt sẽ do tôi đảm đương công việc trợ lý cho ngài, có gì cần xin ngài phân phó.”
Này không tốt, hoàn toàn là phương thức chào hỏi của người xa lạ. Vạn nhất cậu còn nhớ rõ mình… này không phải bẽ mặt sao?
“Quyền quyền, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ chú không?”
Quá giả dối.
Vậy đến cùng làm sao mới thích hợp đây……
Y ở bên phiền não, nhưng bên cạnh Lăng Nhất Quyền lại đối với người đứng ở vị trí trợ lý như y lại hoàn toàn không thèm để ý. Chỉ là trầm mặc ngồi trên ghế da nghe đạo diễn nói về phương thức quay hôm nay, lúc nhìn thấy siêu mẫu lại đây chào hỏi cũng chỉ giương mắt nhìn cái rồi gật gật đầu.
Cậu luôn luôn tích tự như kim (kiệm lời, ít nói).
Trầm ổn đến mức hoàn toàn không giống một người chưa đủ hai mươi tuổi.
Từ lúc sinh ra đã có khả năng trấn áp nên càng khiến nhân viên đều trở nên càng câu nệ và nghiêm túc, hiệu suất làm việc nhắm thẳng mục tiêu.
Không hề dự triệu, Lăng Nhất Quyền nâng tay ngắt lời đạo diễn nói, này cũng khiến hiện trường nháy mắt yên tĩnh lại, ngay tại lúc mọi người nghi hoặc, cánh môi hoàn mỹ của cậu đột ngột thản nhiên mở ra, giọng nói có khuynh hướng cảm xúc tuyệt đến cực điểm, nội dung lại không hợp với phong cách nghiêm trọng nhất quán của cậu:”Mắt anh để trang trí à? Không nhận ra tôi đã rất khát sao? (editor: ngoài HEISE còn ai nhận ra ko? *ném dép*)”
Lăng Nhất Quyền không có quay đầu, nhưng tất cả mọi người đều ý thức được những lời này của cậu là nói với Bạch Thiên Nghiêm.
Bạch Thiên Nghiêm sững sờ ở tại chỗ, nhìn tư thái trong trẻo, lạnh lùng như băng tuyết của cậu, trong đầu câu đầu tiên vang lên chính là: Thiên địa chứng giám, bộ dáng của cậu có điểm nào giống rất khát sao?
Đồng thời lại ôm một loại tâm tính cưng chiều, ôn hòa nhắc nhở: ” Tôi đã pha cho cậu tách trà Sơn Tra, ngay trên bàn tròn bên tay cậu. Trà này là tôi mang từ nông thôn ra, mùi vị rất ngon……”
Nói còn chưa xong, tách trà Sơn Tra đang tỏa hương thơm kia không hề báo động liền bị Lăng Nhất Quyền trực tiếp hất ra khỏi bàn.
Một tiếng “Loảng xoảng”, cái tách vỡ thành hai mảnh, nước trà văng đầy đất.
“Tôi có nói muốn uống thứ này sao?”
Không khí hiện trường nháy mắt lạnh đến cực điểm, mọi người đều kinh ngạc nhìn Lăng Nhất Quyền và Bạch Thiên Nghiêm, đại khí cũng không dám thở mạnh.
Nhưng người đã quen Lăng Nhất Quyền lại ở trong lòng vạn phần nghi hoặc, hôm nay làm sao vậy? Lăng Âm Hoàng cư nhiên sẽ vì chuyện nhỏ này nói nhiều chữ như vậy, thực khó tin a! Bình thường, nếu thủ hạ có người làm việc không tốt, cậu hầu như cũng không ngay mặt nói gì cả, chỉ là xoay người trực tiếp đuổi việc mà thôi. Tóm lại, Lăng Âm Hoàng thuộc loại hình cực kỳ kín tiếng!
“Thực xin lỗi, xin hỏi ngài muốn uống gì?” Áp chế tâm tình phức tạp, Bạch Thiên Nghiêm đứng ở bên phải Lăng Nhất Quyền trầm thấp hỏi, đương nhiên, y không có quên bảo trì khoảng cách.
“Cà phê.”
“Được, xin chờ.”
Không có dừng lại, Bạch Thiên Nghiêm trước tìm người hỏi loại cà phê mà Lăng Nhất Quyền yêu thích, sau khi biết được là loại cà phê xay lại càng không dám trì hoãn, bằng tốc độ nhanh nhất ở phòng giải lao pha một ly cà phê nóng hầm hập, cũng bỏ vào một lượng đường và sữa thích hợp.
Sau khi bưng lên —
“Tôi không uống ngọt.” thanh niên tóc trắng thản nhiên liếc liếc mắt nhìn, đẩy ra.
“Xin lỗi, xin cho tôi thêm năm phút đồng hồ.”
Bạch Thiên Nghiêm rất nhanh lại pha một ly, bưng lên tiếp.
“Quá nhạt.” Lướt qua một ngụm, lại dời đi.
“……”
“Quá đậm.”
“……”
“Quá nóng.”
“……”
“Quá nguội.”
“……”
Sau khi tách thứ bảy được bưng lên, Lăng Nhất Quyền uống một ngụm, gật gật đầu tỏ vẻ có thể, lập tức lại bỗng nhiên nhợt nhạt nói: “Hiện tại tôi không muốn uống cà phê.” (beta: Thằng nhãi này muốn ăn đòn mà * chọi dép *)
Giọng nói thánh thót như thiên âm (âm thanh của trời cao), Bạch Thiên Nghiêm nghe muốn ứa gân xanh, nhưng vẫn như trước gần như cưng chiều kiên nhẫn hỏi:”Như vậy, xin hỏi ngài cần uống gì?”
“Trà Sơn Tra.”
“……”
Trên trường quay,tiến độ quay MV trước đó vẫn chưa có tiến hành. Kỳ thật, bởi vì hầu hết mọi người đều đem lực chú ý tập trung tại trên người Lăng Nhất Quyền và Bạch Thiên Nghiêm. Không ngừng suy đoán ông chú mới tới này có phải đắc tội Lăng Âm Hoàng hay không.
Thẳng đến sau đó Lăng Âm Hoàng không còn ép buộc và im lặng uống trà Sơn Tra, mọi người mới thu lại tâm tính bát quái, nghiêm túc làm việc.
Bạch Thiên Nghiêm đầy mặt chết lặng xoa xoa mồ hôi đầy đầu, điểm tâm và cơm trưa cũng chưa ăn nên y có chút hư thoát, nhưng không có lên tiếng.
Chậm rãi khôi phục khí tức, y nhìn bóng dáng Lăng Nhất Quyền, trong lòng đắn đo, hoàn toàn không hiểu vừa rồi thái độ của đối phương đến tột cùng là xuất phát từ mục đích gì, càng không thể xác định người này có nhớ rõ mình hay không.
Quên đi, nghĩ cái này để làm gì?
Y cũng không hy vọng xa vời tiến triển gì.
Y dời lực chú ý đến trong trường quay.
Bối cảnh thời đại trong MV là nước Đức vào thế chiến thứ 2. Ngoại trừ nội cảnh được quay tại Trung Quốc, còn lại hầu hết ngoại cảnh đều phải đến Đức để tiếp tục quay.
Vai nam chính do Saisite diễn, là một sát thủ chuyên nghiệp có nhiệm vụ ám sát Hitler. Hắn từ ngoài phòng đẩy cửa vào, trên vai còn mang theo hoa tuyết. Đè thấp vành nón che đậy bộ dạng của cậu, lại trong nháy mắt ngẩng đầu, hai mắt cậu bắn ra một đạo sát khí âm lãnh cực kỳ lãnh khốc.
Trên áo khoác màu xám của cậu ẩn ẩn có máu tươi chảy ra, hiển nhiên là đã bị thương do súng.
Saisite đặt súng ở trên bàn, tùy tay quăng mũ đến trên giường, cầm cái hộp thuốc cổ mở ra, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra soái khí và ưu nhã, khiến nhóm nữ có mặt tại hiện trường hai mắt đều phun tim hồng. Nhất là động tác lưu loát khi thoát áo khoác băng bó miệng vết thương kia của hắn, càng tản ra một loại lão luyện và lãnh khốc chỉ có ở quân nhân, gợi cảm đến mức khiến nhóm nữ đều choáng váng muốn ngất xỉu.
Ngay tại lúc này, Lăng Nhất Quyền bảo đạo diễn kêu ngừng quay.
Thân là nhân vật chính, Saisite nghi hoặc nhìn về phía Lăng Nhất Quyền, chờ đợi cậu lên tiếng.
Nhưng Lăng Nhất Quyền lại nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, thản nhiên hạ lệnh: “Đi làm mẫu một lần cho cậu ta xem.”