Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 45




Ngữ khí của cậu quá mức nghiêm túc.

Tim Thịnh Li bỗng chốc hẫng một nhịp, tai như ù đi, tựa như bị câu nói “Tôi muốn theo đuổi lại cô ấy” của cậu kích thích tới nỗi linh hồn muốn tách rời khỏi cơ thể. Đầu óc nhất thời miên man vô định, cho rằng mình nghe nhầm.

Cậu đang làm gì vậy? Giãi bày với cô trước mặt mọi người ư?

Cậu điên rồi sao? Đoạn này mà được phát sóng chắc chắn sẽ đóng chiếm tiêu đề hot search đại loại như “Mối tình đầu của Dư Trì”, hoặc “Tôi muốn theo đuổi lại cô ấy”, kèm theo một chữ “siêu hot” đỏ chót đằng sau. Đây hứa hẹn cũng sẽ là một cú nhảy vọt về rating, đạo diễn lúc này hẳn là đang sung sướng cười trộm.

Từ Dạng bị sốc toàn tập cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại, cậu nhìn chằm chặp Dư Trì với khuôn mặt mờ mịt giăng đầy dấu chấm hỏi: Fuck fuck, người anh em cậu hẹn hò khi nào? 18 tuổi chẳng phải đang thi đại học sao? Hẹn hò với ai? Hai tháng nào? Sao tôi méo biết gì hết vậy?

Cậu vẫn còn rất đỗi kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không thốt nên lời, nơm nớp lo sợ hỏi thầy La: “Tới lúc biên tập có thể xóa đoạn này không ạ?” Đoạn này mà phát sóng, Dư Trì chắc chắn sẽ đánh mất fan hâm mộ.

“Haizz, chắc sẽ không xoá đâu.” Đùa à, đoạn này tuyệt đối là cao trào của cả mùa, là loại tin tức chấn động làm tê liệt Weibo, vả lại còn là Dư Trì tự gây “sóng gió”, chương trình dễ gì bỏ qua? Thầy La nhìn Dư Trì rồi trêu đùa vài câu để làm dịu đi bầu không khí, “Dư Trì muốn theo đuổi lại mối tình đầu phải không? Đợi chương trình phát sóng rồi, nói không chừng sau khi cô bé ấy xem xong sẽ cảm động đấy? Đời người đâu dễ dàng gặp được người mình thích, chú chúc cháu sớm ngày thực hiện được tâm nguyện.”

Cần gì đợi tới khi chương trình phát sóng, bởi vì người thật đang ngồi đây!

Tim Thịnh Li đập dồn như trống trận, lỗ tai cũng dần nóng lên, cô thậm chí còn thấp thỏm không yên đưa mắt nhìn Dư Trì, rõ ràng thái độ tối hôm qua lạnh nhạt lắm cơ mà, sao đột nhiên tối nay lại bộc bạch trước mặt mọi người? Muốn theo đuổi lại cô thật, hay vì muốn trả thù cô nên mới cố ý nói như vậy?

Dư Trì vẫn gửi vẻ thản nhiên, khoé môi cong nhẹ: “Cháu cảm ơn.”

“Bạn học Từ Dạng bị dọa cho sợ chết khiếp rồi nè, đừng lo, Dư Trì có thể nổi tiếng nhanh đến vậy, căn bản vì cậu ấy có thực lực, có kỹ năng diễn xuất, cậu ấy là diễn viên dùng tác phẩm để “thu phục” khán giả. Kể từ khi ra mắt đến nay, những tác phẩm cậu ấy tham gia đều là những tác phẩm tiêu biểu, fans hâm mộ sẽ không vì chuyện cậu ấy có một mối tình đầu mà quay lưng với cậu ấy đâu.” Tưởng Tình cười toe toét quay sang Thịnh Li, “LiLi, phải vậy không em?”

Thịnh Li đứng hình, cười khẽ: “Đúng vậy, cậu ấy xứng đáng được nhiều người yêu thích hơn nữa.”

Ánh mắt Dư Trì nhìn cô khẽ xao động, vậy chị thì sao? Vì cớ gì chị lại không cần em nữa.

Hai người ngồi đối diện, Thịnh Li vừa dời mắt, không tránh được việc chạm mắt với cậu. Cô nhìn cậu mỉm cười sâu xa. Dư Trì chăm chú nhìn cô hai giây rồi cụp mắt, nâng ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, kìm nén sự buồn bực và bất mãn trong lòng.

Ghi hình đến mười hai giờ, chương trình kết thúc mỹ mãn.

Khi lên lầu, Tưởng Tình rỉ tai Thịnh Li: “Em nói xem, bạn học nữ nào mà mắt bị mù vậy, ngay cả Dư Trì cũng đá được? Hơn ba năm trước cậu ấy vừa vô danh vừa không có tiền, nhưng vẫn còn cái mặt tiền đó cơ mà.”

Thịnh Li: “…..”

Có thể đoán được sau khi chương trình phát sóng, sẽ có một làn sóng fan hâm mộ vào mắng chửi mối tình đầu của Dư Trì bị mù cho xem.

Camera ở lầu hai đã được gỡ xuống hết, Từ Dạng về phòng cùng Dư Trì, vừa vào trong đã dồn dập hỏi cậu: “Những lời cậu vừa nói là thật sao? Cậu có bạn gái hồi nào? Tôi đã rà hết một lượt những bạn nữ từng theo đuổi cậu nhưng không thấy một ai khả nghi cả, cũng không thấy cậu gần gũi với bạn học nữ nào hết? Không lẽ là ở trường đại học? Con nhỏ nào mắt mù vậy, còn đá cậu nữa chứ.”

“Là thật.” Dư Trì ngồi xuống một bên giường, ảo não tựa vào đầu giường, “Nhưng người tôi quen không phải là học sinh.”

Từ Dạng bần thần, cậu thử thăm dò: “Vậy là diễn viên trong đoàn phim?”

Dư Trì không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

“Thật ư?” Từ Dạng không tài nào tiêu hoá nổi, trước đây cậu và Hồ Nhất Dương còn cà khịa cái con người Dư Trì tính tình lầm lì này, không thể tượng tượng được khi yêu cậu sẽ như thế nào, ngờ đâu năm cậu 18 tuổi đã yêu đương rồi chia tay trong chớp nhoáng, trong khi bọn họ vẫn còn là cẩu độc thân….

“Triệu Thù Đồng theo đuổi cậu bấy lâu mà không theo đuổi được, quá trình quay phim chỉ vỏn vẹn ba bốn tháng, bây giờ cậu nổi tiếng như vậy, nữ minh tinh nào đá cậu mà vẫn khiến cậu nhớ mãi không quên, còn phát ngôn trên chương trình truyền hình rằng muốn theo đuổi lại cô ấy.”

Từ Dạng thấy Dư Trì mãi không lên tiếng, lại thận trọng hỏi tiếp: “Nói những lời này trên chương trình người đại diện của cậu sẽ không ý kiến gì chứ? Mặc dù cậu không phải idol nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng. Hay để người đại diện của cậu thương lượng với ê- kíp chương trình, bảo họ xóa đoạn đó đi? Cậu muốn theo đuổi người ta thì âm thầm theo đuổi cũng được mà.”

Âm thầm theo đuổi thế nào? Bám chặt không buông ư? Dư Trì khinh thường nghĩ, Thịnh Li chia tay cậu dứt khoát như thế, thay cậu lo liệu tất cả mọi việc, nói rõ là không muốn giùng giằng, từ ngày cô quyết định chia tay, cô chưa từng nghĩ tới việc quay lại với cậu. 

Cô nói trên chương trình trực tiếp rằng không muốn ăn lại cỏ cũ.

Chính miệng cô nói với cậu, cô chưa từng hối hận.

Cho nên khi Tưởng Tình hỏi cậu đã từng yêu hay chưa, thật ra cậu có thể không trả lời, hoặc lảng tránh vấn đề, nhưng cậu vẫn ngang nhiên trả lời.

Cậu thừa nhận mình cố ý, ngày ấy họ yêu nhau chẳng mấy ai hay, sau khi chia tay không có lấy một chút vướng bận. Đột nhiên lòng cậu nhen lên nỗi kích động khôn cùng, muốn tất cả mọi người đều biết họ đã từng yêu nhau, cho dù bị gọi là chiêu trò kéo fame cũng được, còn hơn là hai người không ai nợ ai, không liên quan gì đến nhau. Cậu muốn kích thích Thịnh Li, muốn cược một phen, cũng là được ăn cả ngã về không (1).

(1) Được ăn cả ngã về không: làm một việc không chắc có kết quả.

Sự việc đã đến nước này rồi, Thịnh Li sẽ tiếp tục xem cậu như không khí ư?

Lúc này, điện thoại của Dư Trì vang chuông.

Cậu cúi đầu nhìn, là Hoàng Bách Nham gọi, có lẽ anh ấy đã biết chuyện.

Điện thoại vừa kết nối, Hoàng Bách Nham đã hít sâu một hơi: “Dư Trì, em biết em đang làm gì không?”

“Em biết, chắc Tiểu Trần đã kể cho anh.”

Tiểu Trần là trợ lý của Dư Trì, chuyện lớn như vậy cậu ấy báo lại với Hoàng Bách Nham cũng không có gì lạ, Dư Trì bình tĩnh đáp: “Lời cũng đã nói ra, đó đều là những lời thật lòng của em, hơn nữa gần đây ê- kíp của Trần Du luôn buộc chặt với em để tạo hiệu ứng, anh cứ xem như em đang tự bác bỏ tin đồn đó đi.”

Hoàng Bách Nham nghẹn lời, anh ấy kích động: “Giống sao được? Tin vịt là tin vịt, hiện tại chính miệng em nói em từng có một mối tình đầu? Còn muốn theo đuổi lại mối tình đầu ấy, sau khi chương trình phát sóng thì fan sẽ nghĩ thế nào hả?”

“Vốn dĩ em có một mối tình đầu, mọi người sớm muộn gì cũng biết, anh cũng biết.”

“…..”

Sau khi im lặng vài giây thì Dư Trì lên tiếng trước: “Anh Nham, đạo diễn Trần Uyên có gửi kịch bản qua không?”

“Em muốn hỏi kịch bản của Từ Viện? Có, nữ chính đã xác định là Thịnh Li.” Hoàng Bách Nham không vui vạch trần cậu, “Em hành động cũng nhanh thật, mới đó đã muốn theo đuổi vào tận đoàn phim, em muốn anh phải nói gì với em mới được đây?”

Dư Trì trầm mặc, cậu vốn là một người kiêu ngạo bất khuất tận cốt tuỷ, hai năm nay lại nổi tiếng nhanh nên sự tự tin có thừa, cậu nói không chút kiêng dè: “Vậy thì đừng nói nữa, để anh khỏi phải tấm tức.”

“…..”

Bên này, Từ Dạng đang dựa vào tủ bấm điện thoại, Hồ Nhất Dương gửi tin nhắn cho cậu: [Hú, anh Dạng! Hôm nay có hình chụp chung với nữ thần của tui hong? Gửi tui vài tấm được hong? Tui sẽ thắp nhang phù hộ cho anh hót hòn họt, hot hơn anh Trì luôn.]

Hôm nay Từ Dạng có chụp hình chung với một vài tiền bối, cậu gửi hình của Thịnh Li cho tên phốp pháp ấy.

Cậu nhập tâm nhìn tấm hình rồi bất chợt lướt qua một suy nghĩ— Sau khi thi đại học Dư Trì từng làm trợ lý sinh hoạt cho Thịnh Li, cậu ấy đã ở trong đoàn phim Giang Sơn quyển ba tháng, cậu gọi Thịnh Li là chị gái, lúc đó cậu đã thấy hơi ngờ ngợ rồi, hơn nữa Thịnh Li còn giúp cậu trút giận lên người Khương Nam….

Dư Trì cúp điện thoại đã thấy Từ Dạng nhìn cậu không chớp mắt.

Từ Dạng nuốt khan cổ họng: “Mối tình đầu của cậu không phải là…. chị LiLi chứ?”

“Ừ.” Dư Trì thẳng thắn thừa nhận, “Hợp đồng của tôi là do cô ấy giải quyết.”

Thảo nào…

Từ Dạng ngây người, gục đầu nhìn điện thoại.

Hồ Nhất Dương: [Nữ thần của tui mặc đồ màu đỏ đẹp xỉu, xuất sắc quá.]

Một lát sau, Từ Dạng mới thốt ra được một câu: “Hồ Nhất Dương mà biết năm 18 tuổi cậu đã cuỗm…” Vốn dĩ Từ Dạng muốn nói là “cuỗm sạch”, nhưng khi ánh mắt Dư Trì lạnh lùng quét tới cậu thức thời sửa lại, “Ờ thì, tôi nói là hẹn hò đó, Hồ Nhất Dương mà biết năm đó cậu ở đoàn phim đã hẹn hò với nữ thần của cậu ấy, cậu ấy sẽ nhảy dựng lên cho xem.”

Dư Trì lấy một bộ quần áo từ trong vali đi vào phòng tắm, vứt lại một câu: “Đợi tôi theo đuổi được cô ấy thì cho cậu ta nổi điên luôn.”

Từ Dạng: “…..”

Tới cửa phòng tắm, Dư Trì quay đầu cảnh cáo: “Sau này đừng gọi cô ấy là chị gái nữa.”

***