Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 40




Sau khi Giang Sơn quyển lên sóng vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, Dư Trì mới chính thức có tác phẩm. Trong phim, vai Dương Lăng Phong được tính là phiên bốn, thông thường việc tuyên truyền phim chỉ cần có sự tham gia của nam nữ chính và diễn viên đóng vai phiên hai, phiên ba nữa là đủ. Nhưng sau khi phim Hoa Hồng khai máy độ thảo luận của Dư Trì cao chót vót, cộng thêm việc Giang Sơn quyển phát sóng được một nửa chặng đường thì độ hot của CP Phong Sinh Thuỷ Khởi của Vân Lan Sinh và Dương Lăng Phong lên như mặt trời ban trưa.

Đoàn phim đã liên hệ với Hoàng Bách Nham, muốn Dư Trì cùng tham gia tuyên truyền, nhưng Hoàng Bách Nham đã từ chối, anh ấy giải thích: “Kỳ nghỉ hè và nghỉ đông Dư Trì đều phải gia nhập đoàn phim, dạo này lịch quay phim của cậu ấy rất dày, những lịch trình công việc khác cũng đã được xếp kín, chúng tôi thật sự xin lỗi.”

Hai năm nay, mỗi năm Dư Trì sẽ đóng hai bộ phim, cậu sẽ tiến vào mỗi đoàn phim vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, về cơ bản, cậu đều dành toàn bộ kỳ nghỉ ở đoàn phim, ngoài ra còn phải tập trung vào việc học và tham gia các lịch trình khác, thật sự không ngoa khi nói rằng một năm 365 ngày Dư Trì hoàn toàn không được nghỉ ngơi.

Chẳng qua nguyên nhân khiến Hoàng Bách Nham không muốn Dư Trì tham gia tuyên truyền là vì anh ấy biết mối quan hệ giữa Dư Trì và Thịnh Li không đơn giản, giới giải trí chính là như vậy, mối quan hệ càng nhập nhằng thì càng phải giấu, không dám để lộ. Ngược lại, các cặp đôi giả thì tạo hiệu ứng CP quá lố, nhưng có thể khai thác được tối đa lợi ích.

Nếu Dư Trì thật sự tạo hiệu ứng CP với Thịnh Li, sớm muộn gì cũng bại lộ và lật xe cho mà xem. 

Điều Hoàng Bách Nham muốn chính là Dư Trì tránh hiềm nghi với Thịnh Li, đến cả Dung Hoa cũng luôn ngăn chặn việc Thịnh Li và Dư Trì chạm mặt, tuy hai người đại diện đã đối chọi nhau suốt mấy năm, nhưng lại đạt được sự ăn ý ngầm trong cục diện vô hình này.

Suy cho cùng, nếu Thịnh Li buộc chặt với Dư Trì, vậy Lộ Tinh Vũ còn đường để sống sao?

Hơn nữa, hiện tại Dư Trì phát triển thuận lợi như thế, dùng tác phẩm để thu phục khán giả, cậu còn trẻ, hoàn toàn không cần vướng vào lùm xùm tình ái cùng nữ minh tinh để cọ độ hot, đối với cậu chuyện này không có lợi. Về CP Phong Sinh Thuỷ Khởi, nếu fan hâm mộ đã tình nguyện ship, vậy cứ để họ ship thôi.

Dưới sự dàn xếp kỹ lưỡng của Hoàng Bách Nham và Dung Hoa, quả thật trong hơn một năm nay Dư Trì và Thịnh Li chưa từng trực tiếp chạm mặt. Nhưng giới giải trí rộng lớn như vậy, cho dù hai bên có ra sức tránh nhau thế nào đi nữa, vẫn sẽ không tránh được việc phải chạm mặt nhau trong một số trường hợp.

Giữa tháng 4, Dư Trì tham dự liên hoan phim cùng đoàn phim Hoa Hồng, bộ phim điện ảnh Hoa Hồng gặt hái được nhiều giải thưởng, lần thứ ba ngôi vị Ảnh đế gọi tên Ngụy Thành, Dư Trì đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất. Lúc ấy, Thịnh Li ngồi dưới khán đài tại một vị trí rất xa, cô ngẩng đầu nhìn chàng trai diện tây trang giày da đang đứng trên sân khấu, cả người được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ khắp muôn nơi, suýt nữa cô đã rơi nước mắt. Cảm giác lúc ấy như đang công khai dâng hiến báu vật của mình, báu vật mà khó khăn lắm cô mới có được. Cậu không còn thuộc về riêng cô nữa, cảm giác ấy vừa hạnh phúc lại vừa xót xa, nhưng cô còn có thể làm được gì khác.

Đoàn phim Hoa Hồng được bố trí ngồi giữa hàng ghế đầu, vị trí của Thịnh Li cách Dư Trì ba hàng ghế và ngồi đối diện xéo với cậu, khoảng cách giữa hai người là vài mét. Lúc Dư Trì nâng cúp bước xuống sân khấu, ánh mắt cậu nhìn xa xăm, va chạm với ánh mắt của Thịnh Li trong hai giây, khoé môi cậu thấm đẫm nụ cười, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt, hời hợt và xa cách.

Nụ cười ấy như đang mỉa mai cô: Chị à, đã đúng như tâm nguyện của chị rồi, em nổi tiếng rồi, chị có vui không?

Khoảnh khắc ấy, cõi lòng Thịnh Li hoảng hốt khôn nguôi, cô vội vã cúi gằm mặt.

Sau khi chia tay với Dư Trì, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, sợ bản thân không có đường lui, cũng sợ mình sẽ hối hận. Mỗi khi cảm giác ấy vừa nhen nhóm trong lòng, cô sẽ cưỡng ép bản thân và thôi miên chính mình phải dằn xuống. 

Cỏ cũ (1) không ngon chút nào, rất khó gặm.

(1)Từ này bắt nguồn từ câu tục ngữ: “Ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ”, câu tục ngữ này có nhiều lớp nghĩa, về phương diện tình cảm, mọi người hay sử dụng nó để chỉ sự quyết tâm của các cặp đôi, rằng sau khi chia tay sẽ không quen lại người yêu cũ nữa.

Đặc biệt là kiểu con trai nham hiểm và ương bướng như Dư Trì, một con chó săn đã trở nên hung hãn hơn sau khi bị đá, nếu thật sự quay lại gặm nó, sợ rằng sẽ tổn thương đến dạ dày.

Thịnh Li dám trêu đùa cậu một lần, nhưng lại không có dũng khí để quay lại làm điều đó thêm lần thứ hai.

***

Nào ngờ lần thứ hai gặp nhau lại đường đột đến vậy.

Thịnh Li ngẩn người mất một lúc, mãi đến khi một dải đèn xe ô tô chạy đến từ đằng trước hắt ánh sáng vào người, lúc này cô mới sực tỉnh, gượng cười với người trước mặt: “Thật ra cũng không lâu lắm, bây giờ cậu nổi tiếng nhường này, chỉ cần mở Weibo là có thể nhìn thấy cậu, đi dạo ngoài phố cũng có thể nhìn thấy những áp phích quảng cáo của cậu, ngay cả Viên Viên cũng là fan chị gái của cậu, lén lút ngắm hình cậu sau lưng tôi.”

“Làm gì có chuyện đã lâu không gặp, là đâu đâu cũng gặp mới đúng.”

Sau khi chiếc xe kia lái đi, ánh sáng xung quanh lại mờ tối, Dư Trì cúi đầu nhìn cô chằm chằm ba giây, cười giễu: “Như nhau thôi.” Dừng một lát, giọng cậu trở nên châm biếm, “Phải nói tôi còn kém xa chị mới đúng, dù sao tác phẩm của tôi chưa nhiều bằng chị, càng không có những vụ scandal tình ái bay đầy trời.”

Thịnh Li: “…..”

Dư Trì: “…..”

Hai người đồng loạt rơi vào im lặng, cô đưa mắt đánh giá người trước mặt, giới giải trí nuôi người rất khéo. Có vô số những chàng trai, cô gái sau khi ra mắt nhan sắc ít nhiều cũng sẽ “lên hương” theo thời gian, tất nhiên không bao gồm những trường hợp phẫu thuật thẩm mỹ.

Ngoại hình và khí chất của Dư Trì vốn đã cực kỳ nổi bật, qua hai năm, gương mặt cậu trở nên gầy đi, đường nét trên khuôn mặt càng rõ ràng góc cạnh, cảm giác như cậu đã gầy hơn xưa, nhưng bả vai lại rộng hơn, nói chính xác thì cậu chính là một cái móc treo quần áo, khí chất cả người đang chấp chới giữa ranh giới của một chàng trai và một người đàn ông, so với nét đơn thuần sạch sẽ của một chàng trai, khí chất hiện tại càng choáng ngợp hơn rất nhiều, khiến người khác không thể rời mắt.

Chẳng trách Viên Viên cứ lén lén lút lút si mê cậu.

Lại một cơn gió lạnh phất qua, cành lá run rẩy dậy tiếng xào xạc, lá cây chảo đảo bay lượn, có một chiếc lá rơi xuống trước mắt Thịnh Li. Cô chớp mắt rồi mỉm cười với cậu: “Lần trước ở liên hoan phim có nhiều phóng viên vây quanh cậu quá, không có cơ hội để nói với cậu một câu chúc mừng.”

Cô xem Hoa Hồng mấy lần rồi, diễn xuất của Dư Trì trong phim vô cùng ấn tượng, với cô cậu không hề kém cạnh Ngụy Thành, chẳng qua trong một bộ phim có hai nam chính, tuyến nhân vật vẫn luôn nghiêng về phía một người hơn, đất diễn của Ngụy Thành nhiều hơn Dư Trì một chút, hình tượng nhân vật được xây dựng vô cùng chín chắn trưởng thành.

Xét về địa vị trong giới cũng như đất diễn trong phim, cậu đều không bằng Ngụy Thành, hơn nữa còn là một người mới không có tác phẩm, nếu không cũng không thể loại trừ khả năng cậu được đề cử ở giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Thịnh Li vẫn luôn cảm thấy rất đáng tiếc.

Lúc này, điện thoại Dư Trì reo chuông, cậu lấy điện thoại xem thử, là Hoàng Bách Nham, có lẽ anh ấy muốn giục cậu. Cậu không bắt máy ngay mà vẫn lừ mắt nhìn Thịnh Li như muốn xuyên thủng cô, hừ một tiếng lạnh: “Dù có cơ hội đi nữa chị cũng sẽ không chủ động tới trước mặt tôi, càng không nói lời chúc mừng tôi.”

Dứt lời cậu cúi đầu nhận điện thoại rồi xoay người bỏ đi, nói với đầu dây bên kia: “Em tới dưới lầu rồi.”

Trợ lý của cậu tất tả đuổi theo.

Thịnh Li mím môi đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn Viên Viên đang thừ người suốt buổi: “Đi thôi.”

“Ò…” Viên Viên lẽo đẽo phía sau, rủ rỉ sau lưng cô, “LiLi, chị nói em lén lút ngắm hình cậu ấy làm gì, em quê lắm huhu.”

“Thẳng thắn thừa nhận có phải tốt hơn việc em cứ thấp thỏm rồi chối cãi mình không phải là fan cậu ấy không? Quê gì nữa chứ?”

Thịnh Li nhìn thẳng đằng trước, lúc nãy cô không chú ý, bây giờ mới nhìn kỹ trợ lý của Dư Trì, là con trai, nhìn bề ngoài có vẻ là một cậu nhóc khoảng hơn hai mươi tuổi trông khá rắn rỏi và khỏe mạnh. Lúc sắp đến cửa, ánh mắt cô lại rơi trên người Dư Trì.

Bỗng nhiên Dư Trì đằng trước đột ngột dừng lại, suýt nữa cô đã va vào lưng cậu.

Sau khi kịp thời phanh lại, Thịnh Li mới ngẩng đầu nhìn cậu: “Có gì không?”

“Thật ra người cần nói cảm ơn là tôi mới phải.” Dư Trì đứng ngược sáng với ánh đèn ở cửa, dựa vào ưu thế chiều cao để nhìn cô chằm chằm từ trên xuống, cười mỉa, “Nếu như ban đầu chị không lừa tôi đến đây, giẫm lên chân tôi không cho tôi bỏ về, tôi cũng sẽ không tình cờ gặp được đạo diễn Hà. Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất chính là nếu chị không giúp tôi chuộc thân, không giới thiệu cho tôi một người đại diện tốt, vậy thì bây giờ tôi chẳng là gì cả.”

Thịnh Li bừng tỉnh, đây chính là nơi trước đây cô đã giẫm lên mũi giày cậu mãi không buông.

Dư Trì lặng lẽ đánh giá sắc mặt cô, chắc cô không nhớ rồi, gương mặt cậu bình thản không gợn chút xao động, sau đó xoay người đi vào.

Thịnh Li vô tội thở hắt ra một hơi.

Đây là thái độ cảm ơn người khác ư? Có ai cảm ơn người ta mà bộ tịch phách lối vậy không?

Điện thoại có chuông báo, cô lấy ra xem thử.

Chu Hoàng hậu: [Thịnh Bạch Tuyết, cậu tới chưa? Đói xỉu á trời, còn không tới là mình không đợi cậu mà ăn trước luôn đó.]

Thịnh Li: [Tới dưới lầu rồi.]

Thịnh Li: [Gặp lại bạn trai cũ.]

Chu Hoàng hậu: [Chời đựu chời đựu, rồi sao nữa?]

Dư Trì và Thịnh Li đi cách nhau vài mét, cô nhìn thấy cậu dừng ngoài cửa một căn phòng, cậu đẩy cửa, âm thanh rộn ràng huyên náo từ bên trong truyền qua khe cửa, có người hô lên: “Tiểu Trì tới rồi à, qua đây ngồi nào.”

Giọng nói nghe rất quen, nếu Thịnh Li nhớ không lầm thì đây là giọng đạo diễn Lưu Thù của bộ phim Ác Niệm mà Dư Trì vừa đóng máy.

Dư Trì vào phòng, “Xin lỗi ạ, hôm nay tan học muộn nên đến hơi trễ.”

Cạch, cửa đóng lại.

Thịnh Li băng qua cánh cửa ấy, đi thẳng tiếp rồi rẽ vào chỗ ngoặt đẩy mở cửa phòng

Trong phòng chỉ có mỗi Chu Tư Noãn, hai hôm trước cô ấy nói thèm đồ ăn ở nhà hàng này nên bấy giờ đã gọi cả một bàn đồ ăn hoành tráng, các món đều đã lên đủ. Thịnh Li đi vào, để túi xách ở tủ ngoài huyền quang rồi nhìn Chu Tư Noãn: “Sao có mỗi mình cậu vậy?”

“Tụi mình bị Chu Niệm (*) cho leo cây rồi, người đại diện bảo cô ấy phải tham gia một bữa tiệc gặp mặt một vài nhà đầu tư.” Chu Tư Noãn chậc chậc, “Lại bị bắt đi tiếp rượu mà không cự tuyệt chút nào ư, không sợ bị sàm sỡ sao.”

(*)Mình thật sự không biết nhân vật này là ai.

Thịnh Li ngồi xuống kế bên Chu Tư Noãn, tự rót cho mình một ly nước ấm.

“Nè nè….”

Chu Tư Noãn nổi cơn buôn chuyện: “Còn chưa nói xong mà, hơn hai năm qua cậu và Dư Trì chưa chính thức nói với nhau lời nào? Vừa nãy đã nói gì với nhau?”

“Câu đầu tiên là, chị à, đã lâu không gặp. Sau đó cảm ơn mình vì đã giúp cậu ấy chuộc thân, tìm cho cậu ấy một người đại diện tốt, cậu ấy mới có ngày hôm nay.” Thịnh Li bưng ly nước uống một ngụm nhỏ, cô hờn dỗi nhíu mày, “Sau đó, cái tên vô lương tâm ấy cười mỉa vì scandal tình ái của mình bay đầy trời.”

“Câu này nghe chua quá.” Chu Tư Noãn gắp một miếng vịt quay cuộn bánh tráng, vừa ăn vừa nói, “Hoàng Bách Nham hơi bị đỉnh đấy, chỉ vỏn vẹn hai năm đã nâng đỡ Dư Trì nổi tiếng nhường này, đương nhiên Dư Trì vốn đã xuất sắc sẵn, nếu đổi thành người khác chưa chắc đã có thể nổi tiếng nhanh đến vậy. Bộ phim Ác Niệm của cậu ấy vừa đóng máy phải không? Trước giờ phim của Lưu Thù có doanh thu phòng vé rất khủng, không biết có kịp ra mắt dịp Tết không, nếu may mắn được ra rạp vào dịp Tết, dư luận sẽ bùng nổ nữa cho xem, cậu ấy sẽ đường đường chính chính thẳng tiến vào hàng ngũ phái thực lực.”

Thịnh Li ngẫm nghĩ lời cô ấy, khẽ cười: “Thế mới nói, mình rất “mát tay” với bạn trai cũ.”

Chu Tư Noãn phì cười thành tiếng, “Nói thế cũng đúng, phim điện ảnh khác với phim truyền hình, diễn viên nổi lên từ phim truyền hình chưa chắc có thể nhận được kịch bản phim điện ảnh tốt, diễn viên trước giờ luôn đóng phim điện ảnh bỗng quay sang đóng phim truyền hình thì bị gọi là hết thời. Sau khi Dư Trì quay xong Giang Sơn quyển thì toàn là kịch bản phim điện ảnh xếp hàng chờ cậu ấy chọn, không nghi ngờ gì nữa, con đường phát triển của cậu ấy đi theo hướng ngôi sao điện ảnh danh giá, riêng cái gương mặt đẹp trai ấy, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được, lại còn học trâu nữa, không phải lo thiếu sức fans và độ ảnh hưởng….” Cô nàng cảm thán sâu sắc, “Lộ Tinh Vũ đúng xu cà na xí muội, bị chèn ép hộc bơ, fans hai nhà hở tí là choảng nhau ngay, nhưng sức chiến đấu của fans nhà Lộ Tinh Vũ xìu hẳn đi rồi.”

Giờ cứ hễ nhắc đến Dư Trì thì Lộ Tinh Vũ sẽ nhảy dựng lên, ngày ngày nghĩ cách dìm chết Dư Trì, hai người là đối thủ không đội trời chung.

Phim của Thịnh Li đa phần là phim truyền hình, độ nhận diện với công chúng trong nước cao, nhưng cô thật sự đóng rất ít phim điện ảnh, hầu như trước đây chỉ đóng những vai phụ. Đầu năm nay là lần đầu tiên cô nhận vai nữ chính số một trong một bộ phim điện ảnh thuộc thể loại tình cảm, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, bộ phim sẽ công chiếu vào ngày lễ Tình nhân 14 tháng 2, được xem là phim chiếu Tết.

Nếu phim của Dư Trì cũng công chiếu vào dịp Tết, vậy thì hai bộ phim sẽ cạnh tranh nhau trên đường đua phim chiếu Tết.

Thịnh Li gắp một miếng ngó sen cắn thử, cảm thấy rất ư khó xử: “Thật ra ban nãy lúc gặp lại nhau, mình cứ ngỡ cậu ấy sẽ nói mắc nợ mình.” Đâu phải cảm giác khó xử này mới chỉ xuất hiện lúc cả hai gặp lại, nó đã nhen nhóm từ mấy tháng trước rồi, tuy hiện giờ tác phẩm của Dư Trì không nhiều, nhưng lại có không ít đại ngôn và quảng cáo của các thương hiệu cao cấp, chắc chắn tiền kiếm nhiều không xuể.

Năm ấy lúc chia tay cậu mắng cô dã man như vậy, còn nói số tiền kia là phí chia tay bằng giọng điệu thù hận, thiếu điều chỉ muốn ném ngược số tiền ấy vào mặt cô.

Chu Tư Noãn chống cằm nhìn cô, suy tư đưa ra suy nghĩ: “Theo mình thấy có thể không phải cậu ấy không muốn trả, mà là cậu ấy muốn nợ cậu.”

Tim Thịnh Li run lên, cúi đầu cười khổ: “Lời này khác gì đang nói cậu ấy chưa dứt tình.”

“Hận cũng là một loại tình cảm, không quên được cô gái cặn bã năm ấy đã từng nhây với mình.”

“….”

Khó khăn lắm hai người mới tụ tập một bữa, cả hai ngồi lì trong phòng tám chuyện đến hơn chín giờ mới về.

Vừa rẽ qua chỗ ngoặt đã nhìn thấy Dư Trì và ê-kíp đoàn phim Ác Niệm cùng nhau ra khỏi phòng, cậu nghiêng đầu nhìn lướt sang phía này, ánh mắt đượm lên. Có vẻ như cậu đã uống kha khá rượu, nhưng cậu uống rượu vào gương mặt không đỏ phừng phừng như những người khác, mi tâm vẫn sạch sẽ như cũ.

Chỉ có điều ánh mắt ấy vô cùng chuyên chú và nồng nàn, muốn quyến rũ người ta đây mà.

Đối diện với ánh mắt ấy của cậu, đến cả bước chân cô cũng trở nên chuếnh choáng.

Khoảnh khắc ấy, dường như tất cả mọi người xung quanh đều nhoè đi, chỉ còn lại hai người họ là rõ nét.

Hoàng Bách Nham từ đằng sau bước lên, khi nhìn thấy Thịnh Li và Chu Tư Noãn anh ấy chắn trước mặt Dư Trì, mỉm cười chào bọn cô: “Trùng hợp quá, bọn em cũng tới đây dùng cơm hả?”

Thịnh Li bước qua, mím môi cười khẽ: “Vâng.”

Vài người trong ê-kíp cũng đã nhìn thấy bọn họ, Thịnh Li và Chu Tư Noãn tiến lên chào hỏi.

Dư Trì thôi không nhìn nữa, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì, xoay người tiếp tục nói về vấn đề còn dang dở với Lưu Phù, xem như không nhìn thấy Thịnh Li.

Tốp người cùng nhau đi xuống lầu.

Thịnh Li và Chu Tư Noãn đi đằng sau, Chu Tư Noãn nhìn chằm chặp bóng lưng cao gầy nổi bật của Dư Trì, cậu chàng này đến cả bóng lưng cũng long lanh đến vậy, khí chất vô cùng khác hẳn những em trai trong giới, nói sao nhỉ? Có lẽ khí chất dân học giỏi trên người cậu quá trội, do vậy nên luôn mang tới cảm giác áp đảo mà những người khác không có. Cô ấy nghiêng đầu truy hỏi Thịnh Li: “Bây giờ mình cực kỳ muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Thịnh Li lơ đãng.

Chu Tư Noãn sợ người khác nghe thấy, ghé sát vào tai cô: “Đá một em trai thuộc hàng TOP như Dư Trì, có lẽ về sau sẽ rất khó gặp được một cậu em cực phẩm như vậy nữa, cậu có thấy hối hận không?”

Ban đầu, Thịnh Li sợ nhất bản thân sẽ hối hận, sợ nhất bản thân nhìn ai cũng không bằng Dư Trì.

Hiện tại, Dư Trì dùng năng lực của mình để vả đôm đốp vào mặt cô.

Hơn hai năm rồi, cô thật sự không thấy ai có thể sánh bằng Dư Trì.

Nhưng…. 

Trông Dư Trì đang thành thục chào tạm biệt đạo diễn và ban chế tác, Thịnh Li che giấu những cảm xúc nơi đáy mắt, điềm đạm đáp: “Không hối hận.”

- -----oOo------