Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 97: Màn 7 - Tiểu Mãn 9




Giáo Phường Ti.

Tô Triết ngồi trên mép giường chậm rãi hút thuốc, nhìn mảnh binh khí rải đầy đất và những cô gái co gắp ngã xuống, thở dài một tiếng: “Tô Triết ta cũng không phải người thấy sắc đẹp mà rối loạn tâm trúy.”

“Ồ? Không phoải sao?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên ngoài phòng.

Tô Triết sợ tới mức tay run lẩy bẩy, thiếu chút nữa làm rơi tẩu thuốc trên tay: “Sao lại tới đây?”

“Sao ta lại tới đây, xem lão cha chó của mình đang làm chuyện khoái hoạt gì chứ sao.” Bạch Hạc Hoài nhìn những cô gái hôn mê ở bên trong: “Một người, hai người, ba người, bốn người. Lão cha chó nhà ngươi đang trọng thương, thân thể không tốt cơ mà?”

“Đều lòa hểu nhềm!” Tô Triết vội vàng la lớn.

“Ồ? Hóa ra cha bị thương chỉ là hiểu lầm?” Bạch Hạc Hoài nói đầy ẩn ý. “Không phoải, không boao gồm hiểu nhuầm noày!” Tô Triết đầu đầy mồ

hôi.

“Không thể tưởng tượng được Triết thúc cũng có lúc khổ phiền não như vậy.” Tô Xương Hà cũng bước vào phòng.

Tô Triết buông tẩu thuốc, nhìn Tô Xương Hà: “Hóa ra là tên khốn kiếp nhà ngươi, chẳng trách. Ta đang bảo sao hôm nay cả trong Giáo Phường Ti cũng có người muốn giết ta.”

Tô Xương Hà nhún vai: “Nếu ta không tới, không khéo hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.”

“Tô Mộ Vũ đâu? Ta đang định đi tìm hắn, có lõe bên hoắn cũng có phiền toái.” Tô Triết vội vàng chạy ra khỏi phòng.

“không cần đi.” Tô Xương Hà mỉm cười: “Bây giờ Tô Mộ Vũ trúng Túy Mộng Cổ, ngủ say như chó chết, đang bị người ta kéo đi đổi tiền thưởng.”

Phủ quốc trượng, Dịch Bặc nhướn mày, chỉ thấy Ô Nha của đội Ưng Nhãn nhanh chóng chạy từ bên ngoài vào, gật đầu với Dịch Bặc.

“Được lắm.” Dịch Bặc không kiềm nổi vui mừng, nở nụ cười đắc ý, đi ra đại sảnh. Chỉ thấy Thiên Quan và Thủy Quan đang đứng đó. Tô Mộ Vũ bị Thủy Quan xách cổ áo kéo lê dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, xem ra đã mất thần chí.

“Hắn bị hạ độc?”.

“Hạ Túy Mộng Cổ vào người hắn, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể sử dụng chút võ công nào.” Thủy Quan trả lời.

Dịch Bặc cúi người, đặt tay lên bắt mạch Tô Mộ Vũ, phát hiện tất cả chân khí trong cơ thể Tô Mộ Vũ đều trở nên ôn hòa mềm mại như chìm vào một giấc ngủ say mãi không thức tỉnh. Hắn gật đầu: “Làm không tệ. Nhưng sao chỉ có hai người các ngươi. Địa Quan đâu?”

“Hắn chết rồi.” Giọng điệu Thủy Quan không hề xao động: “Dù sao muốn bắt sống Tô Mộ Vũ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

“Đáng tiếc.” Dịch Bặc không cố ra vẻ đau buồn, chỉ nói một câu bâng quơ rồi xoay người: “Đưa Tô Mộ Vũ vào trong Ảnh Ngục.”

“Rõ.” Thủy Quan trả lời.

“Thiên Quan, vì sao ngươi không nói gì?” Dịch Bặc nghiêng đầu, hỏi với giọng âm u.

Thiên Quan mặt không biểu cảm: “Huynh đệ đã chết, tông chủ chỉ nói một câu đáng tiếc, nhưng đối với ta lại không phải chỉ một câu đáng tiếc. Ta không muốn nhiều lời, sao tông chủ cứ cố hỏi ta.”

“Hóa ra là thế, Dịch mỗ mạo muội rồi.” Dịch Bặc trầm giọng nói.

Thủy Quan nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói: “Đúng rồi, Dịch tông chủ, còn một tin tức tốt nữa cần nói với ngài.”

“Tin tức gì?” Dịch Bặc nghi hoặc.

“Đại gia trưởng Ám Hà, Tô Xương Hà đã tới Thiên Khải Thành.” Thủy Quan chậm rãi nói.

“Tới đúng lúc vậy?” Dịch Bặc vuốt chuôi kiếm bên hông, hạ giọng lẩm bẩm.

Thủy Quan xách Tô Mộ Vũ dưới đất lên: “Đúng vậy, rất đúng lúc. Nếu hắn tới sớm hơn một chút, kế hoạch của chúng ta cũng không thể thực hiện được.”

“Tạm thời đừng tìm hắn, xem thử hắn không tìm thấy Tô Mộ Vũ, sẽ có phản ứng ra sao.” Dịch Bặc cười nói.

“Vẫn là Dịch tông chủ chu đáo.” Thủy Quan khiêng Tô Mộ Vũ đi về phía Ảnh Ngục, Thiên Quan mặt không biểu cảm quay người đi theo.

Thiên Quan này chính là Mộ Anh cải trang, sau khi bọn đi khỏi tầm mắt Dịch Bặc, hắn mới mở miệng nói: “Vừa rồi Dịch Bặc đã nghi ngờ ta.”

“Dịch Bặc vốn tính cách đa nghi, nhưng vừa rồi ngươi đã biến nguy thành an.” Thủy Quan trả lời.

“Vị huynh đài này rất giỏi dùng thành ngữ.” Mộ Anh cười nói.

Thủy Quan nhìn cô một cái, bĩu môi: “Trông ngươi giống hệt như Thiên Quan, nhưng giọng nói lại yêu kiều quyến rũ, khiến ta sởn cả tóc gáy.”

Mộ Anh che miệng cười, cố ý ra vẻ quyến rũ, chớp mắt với Thủy Quan. “Buồn nôn quá đi thôi.” Thủy Quan bất đắc dĩ nói.

Hai người mang theo Tô Mộ Vũ đi vào sâu trong phủ quốc trượng, Thủy Quan giải thích: “Nơi này vốn là vị trí tông môn của Ảnh tông, xưa nay luôn ngụy trang thành dinh thự của một phú thương. Sau khi Dịch Bặc thành quốc trượng, hắn biến nơi này thành phủ quốc trượng. Chỗ sâu nhất trong này là Ảnh Ngục, chuyên giam giữ những phạm nhân quan trọng.”

Bên ngoài Ảnh Ngục, hai đao khách cường tráng đang canh gác. Thủy Quan giơ một tấm lệnh bài lên, hai đao khách kéo cửa lớn Ảnh Ngục. Thủy Quan dẫn Mộ Anh và Tô Mộ Vũ đi vào. Trong Ảnh Ngục âm u ẩm ướt, nhìn đâu cũng thấy dụng cụ tra khảo, nhưng bên trong các gian tù lại trống rỗng, không có ai bị giam giữ.

“Nói nghe lợi hại lắm mà, sao nơi này lại không một bóng người?” Mộ Anh hỏi. “Đã lâu rồi ta không ra khỏi tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền, chẳng lẽ bây giờ trị an ở Bắc Ly tốt đến vậy, còn không có phạm nhân?”

“Ảnh tông từng là cái bóng bảo vệ Thiên Khải Thành, nhưng khi ánh sáng rực rỡ nhất, ngay bóng tối cũng được chiếu sáng, vậy thì không cần cái bóng nữa. Bây giờ Lang Gia Vương nắm quyền bảo vệ Thiên Khải, bảo vệ Bắc Ly, đương nhiên bên Ảnh tông cũng chẳng còn ai để giam cầm. Thậm chí có phạm

nhân được đưa tới đây chưa được bao lâu thì Lang Gia Vương đã ra lệnh đưa tới nơi khác.” Thủy Quan trả lời.

“Chẳng trách Dịch Bặc muốn giết chết Lang Gia Vương như vậy.” Tô Mộ Vũ đột nhiên mở miệng, giọng nói yếu ớt tới cực điểm.

“Trúng Túy Mộng Cổ rồi mà vẫn nói chuyện được?” Thủy Quan ném Tô Mộ Vũ vào một nhà lao bằng sắt.

Tô Mộ Vũ ngồi dậy xếp bằng dưới đất: “Túy Mộng Cổ đúng là khác hẳn độc dược bình thường. Mấy canh giờ trước ta đã định vận chân khí đột phá gông xiềng trong cơ thể, nhưng thử tới giờ vẫn chỉ là miễn cưỡng nói chuyện được thôi.”

“Đương nhiên rồi.” Thủy Quan cười nói:”Đây là thứ đắc ý nhất của ta.”

“Ta còn chưa kịp hỏi Xương Hà, vì sao ngươi lại chọn hợp tác với bọn ta?” Tô Mộ Vũ hỏi.

Thủy Quan suy nghĩ rồi nói: “Nếu nhất quyết phải có lý do lợi ích thì ta nói ta tán thưởng ngươi và Tô Xương Hà có coi là một lý do không? À đúng rồi, Tô Xương Hà sẽ lại nói, ta không có tư cách tán thưởng hắn.”

Tô Mộ Vũ trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng trả lời: “Ta hiểu rồi.”

“Ha ha ha ha. Thật ra ta cũng không hiểu.” Thủy Quan quay người, nói đầy ẩn ý: “Nhưng ta cảm thấy, có một số thời điểm, một số thay đổi lớn lao diễn ra, là chuyện cực kỳ thú vị.”