Thiên Khải Thành. Bình minh.
Tô Mộ Vũ đẩy cửa sổ, làn gió mang chút hơi nóng thổi qua, đã mang chút dấu hiệu của một ngày hè nắng nóng chói chang. Tô Mộ Vũ hít một hơi thật sâu, hắn rất thích hương vị trong Thiên Khải Thành.
Đó là một cảm giác thật sự tồn tại. Dưới cửa sổ là một nữ nhân cầm kiếm.
Nữ nhân này mặc bộ áo trắng, bên hông là một thanh kiếm, ánh mắt toát lên vẻ khí khái.
Đó là người nổi tiếng cả trong giang hồ và hoàng thành, “Kiếm Tâm Hữu Nguyệt”.
Tô Mộ Vũ cúi đầu, khẽ mỉm cười.
Nữ nhân kia quay người, bước lên phía trước, một lát sau đã đi song song với Tô Mộ Vũ.
“Trong thư mà Hàn Y gửi cho ta có nhắc tới ngươi, nói kiếm pháp của ngươi rất tốt. Con bé rất ít khi khen người khác kiếm pháp tốt, ta nghĩ nếu ngươi không tới từ Ám Hà, có lẽ có thể trở thành phu quân của nó.” Lý Tâm Nguyệt lạnh nhạt nói.
Tô Mộ Vũ cười nói: “Tiền bối nói đùa rồi.”
“Ngươi tướng mạo tuấn tú, tính tình cũng ổn, đúng lý thì không tệ. Đáng tiếc ngươi tới từ Ám Hà, vì thế chỉ có thể nói đùa.” Lý Tâm Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên hông.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, lập tức điểm mũi chân lùi lại phía sau.
Trường kiếm bên hông Lý Tâm Nguyệt ngâm vang một tiếng nhưng không hề rời vỏ. Lý Tâm Nguyệt vẫy nhẹ tay qua hông nhưng không hề rút kiếm, chỉ
giơ ngón tay điểm nhẹ về phía Tô Mộ Vũ. Một luồng kiếm ý lạnh lẽo đánh tới giữa hai hàng mi Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ ngửa người ra sau, hai hàng mi phủ một lớp sương giá, hắn lùi lại phía sau, tựa lưng vào bức tường đá.
Lý Tâm Nguyệt lại đặt tay lên chuôi kiếm: “Ta không thích người của Ám Hà, ngươi tới Thiên Khải Thành có mục đích gì?”
“Chỉ vì là Ám Hà cho nên không có tư cách đi lại dưới ánh mặt trời hay sao?” Tô Mộ Vũ hỏi ngược lại.
“Hừ, mấy ngày nay ngươi đi qua đi lại trong Ám Hà, dạo qua chợ tây, tới quán trà, nghe đàn hát, tới đài dâng hương, đúng là chẳng khác gì khách du lịch tới Thiên Khải Thành.” Lý Tâm Nguyệt cười lạnh nói: “Nhưng ngươi có thích mấy chuyện đó không?”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Thích.”
“Nói bậy!” Lý Tâm Nguyệt trực tiếp rút trường kiếm, một luồng kiếm phong thổi qua, vén mái tóc cô: “Sát thủ Ám Hà mà thích niềm vui thông thường của người phàm à?”
“Chẳng lẽ tiền bối cảm thấy sát thủ Ám Hà chỉ thích giết người à?” Tô Mộ Vũ cười khổ lắc đầu.
“Ta là người đứng đầu Tứ Thủ Hộ của Thiên Khải Thành.” Lý Tâm Nguyệt trầm giọng nói.
“Ta biết, nhưng cho dù là người đứng đầu Tứ Thủ Hộ của Thiên Khải Thành cũng không thể ngăn mọi người tự do đi lại trong ánh mặt trời của Thiên Khải Thành.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Hàn Y nói ngươi không thích nói nhiều, có vẻ như con bé đã lầm.” Lý Tâm Nguyệt thu hồi trường kiếm.
“Tâm kiếm, hạng tư trong Kiếm Phổ, hôm nay được thấy, đúng là may mắn.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói.
“Nhưng ta không muốn thấy Thập Bát Kiếm Trận của ngươi. Có kiếm là kiếm, còn có kiếm lại là hung khí. Ta không tin ngươi tới Thiên Khải Thành chỉ để du lịch, nhưng đúng là bây giờ ngươi không có hành động gì khác người, ta cũng không thể đuổi ngươi đi như vậy được.” Lý Tâm Nguyệt thở dài một tiếng: “Nhưng nếu ngươi có hành động gì mờ ám, ta sẽ lập tức ra tay.”
“Tiền bối, ta muốn tìm ngài hỏi về một người.” Tô Mộ Vũ đột nhiên nói.
Lý Tâm Nguyệt ngạc nhiên: “Hỏi ta? Thằng nhóc nhà ngươi còn biết tiện đường trèo lên cột cơ à?”
“Huyền Vũ Sứ Đường Liên Nguyệt, ta có chuyện muốn tán gẫu với hắn một chút.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Ngươi tìm Đường Liên Nguyệt?” Lý Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Hôn sự.” Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói.
“Hôn sự?” Lý Tâm Nguyệt lắp bắp kinh hãi, nhưng sắc mặt cô nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Lúc trước Đường Liên Nguyệt nói có việc phải đi, giờ vẫn chưa về...”
“Vẫn chưa về...” Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng có một suy đoán mơ
hò.
“Này, thằng nhóc ấy... ra ngoài trêu chọc cô nương nhà ai?” Lý Tâm Nguyệt
không kiềm nổi lòng hiếu kỳ, hạ giọng hỏi một câu. “Ám Hà, Mộ gia.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Lý Tâm Nguyệt hít một hơi lạnh, lắc đầu bỏ đi: “Ai cũng bảo con gái Ám Hà Mộ gia không thể trêu vào.”
Tô Mộ Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ, đúng là trong giang hồ lời đồn đại về nữ tử Mộ gia không được tốt lắm, nói các cô tinh thông mị thuật, là hồ yêu chuyển thế, không biết bao nhiêu hào kiệt giang hồ chết trên giường của các cô. Nhưng Mộ Vũ Mặc lại là một cô bé ngốc nghếch. Hắn quay người trở về quán trọ. Trong phòng, Ô Nha tay quấn băng vải ngồi đó, lạnh lùng nhìn Tô Mộ Vũ.
“Đã bảo hôm sau tới cơ mà, ta đợi ngươi mấy hôm rồi.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
“Đó là hôm sau mà ngươi nói, chúng ta muốn tới hôm nào thì tới. Ba ngày sau, tông chủ mời ngươi tới dự tiệc.” Ô Nha đặt một tấm thiệp vàng kim lên bàn: “Lén lút tới, đừng để bất cứ ai phát hiện.”
Tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền.
Gia chủ hiện tại của Mộ gia, Mộ Thanh Dương ngắm nghía đồng Đào Hoa Tệ trong tay,đại gia trưởng đi theo Tô Xương Hà tới bên Hoàng Tuyền, hỏi:
“Đại gia trưởng dẫn ta tới đây làm gì, lần này định lấy đồ trong tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền à?”
“Dẫn ngươi tới gặp một người.” Tô Xương Hà trả lời. “Ai?” Mộ Thanh Dương hỏi.
“Người đưa đò.” Tô Xương Hà cúi đầu, nhìn cô gái áo đỏ đứng dựa người vào mạn thuyền, ngẩng đầu cười khanh khách.
“Công tử lại tới nữa à.” Cô gái cười yêu kiều.
“Hồng Anh, ngày nào cũng phải đưa đò, tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền trả cho ngươi bao nhiêu bạc?” Tô Xương Hà hỏi.
Cô gái cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng: “Không ngờ công tử còn nhớ tên nô gia, nô gia ở đây đưa đò giúp người, không nhận bạc, chỉ chở người có duyên.”
“Người bên cạnh ta có thể làm người có duyên của ngươi không?” Tô Xương Hà chỉ Mộ Thanh Dương bên cạnh.
Mộ Thanh Dương bắt lấy đồng tiền giữa không trung, nhìn Hồng Anh, lại nhìn Tô Xương Hà: “Đại gia trưởng định đem ta đi bán à?”
“Công tử đâu có biết có duyên mà nô gia nói là gì?” Hồng Anh cười nói.
“Ngươi tên Hồng Anh, họ Hồng rất hiếm thấy, họ thật của ngươi là gì?” Tô Xương Hà hỏi.
Hồng Anh sửng sốt, tiếp đó lắc đầu nói: “Nô gia không có họ.”
“Từ nay trở đi, ngươi có, ngươi họ Mộ.” Tô Xương Hà quay người: “Hắn là gia chủ Mộ gia, là người có duyên mà ta nói.”
“Ám Hà đại gia trưởng định cướp người của tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền?” Bờ bên kia của Hoàng Tuyền có giọng nói vang lên như tiếng chuông đồng.
“Đồ đạc trong căn nhà kia, ngươi cứ chọn cái ngươi muốn, người này, ta mang đi.” Tô Xương Hà bước đi, không quay đầu lại.
Mộ Thanh Dương cúi đầu cười khổ:”Cô nương, từ nay trở đi, cô là người của Mộ gia ta.”
“Không phải cô nương nhé.” Hồng Ám Hà từ trên thuyền bước xuống, khi đi qua bên cạnh Mộ Thanh Dương đã biến thành một nam tử cực kỳ tuấn tú.
Mà gương mặt nam tử này, Mộ Thanh Dương cũng rất quen thuộc.
Tô Mộ Vũ.
Mộ Thanh Dương rùng mình một cái, hạ giọng lẩm bẩm: “Đúng là gặp quỷ.”