Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 58: Màn bốn: Thanh Minh 8




“Đường đường là Ám Hà lại bị một thanh kiếm chi phối?” Tạ Thất Đao vung Miên Long Kiếm chém ra một đóa hoa kiếm: “Nực cười.” Hắn đang định thu kiếm rời khỏi thì phát hiện trên trường kiếm còn có một sợi tơ.

Là Khôi Lỗi Ti! Tạ Thất Đao giơ đao lên chém, lại thấy Khôi Lỗi Ti nhanh chóng kéo căng, trực tiếp lấy đi Miên Long Kiếm. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc trường bào màu trắng cầm lấy thanh trường kiếm, lông mày nhướn lên: “Miên Long Kiếm là của ta.”

Tạ Thất Đao nhìn cô gái, hai hàng mi nhíu chặt: “Cô nương, cô có biết vừa rồi cô ra tay mang ý nghĩa ra sao không?”

“Nghĩa là ngươi có thể giết ta?” Đương nhiên cô gái này là thần y của Dược Vương Cốc, Bạch Hạc Hoài, tuy võ công của cô không cao nhưng khả năng sử dụng Khôi Lỗi Ti đã vượt qua rất nhiều đệ tử Ám Hà.

“E là hắn không có cơ hội, vì ta sẽ giết ngươi trước!” Mộ Từ Lăng cầm mạch đao lao tới.

Tạ Thất Đao không hành động, vì hắn biết cô gái trước mặt là đồng bọn của Tô Triết, nếu giết cô sẽ là chọc giận Tô Triết, cũng tức là một vụ mua bán không đáng giá. Còn nếu giao chuyện này cho Mộ Từ Lăng làm, hiển nhiên là thích hợp nhất. Với võ công của Bạch Hạc Hoài, Mộ Từ Lăng muốn giết cô chỉ là chuyện giơ tay hạ đao.

Đáng tiếc, Tạ Thất Đao khẽ lắc đầu.

Bạch Hạc Hoài thầm sợ hãi, đôi chân run rẩy, chỉ có cánh tay cầm Miên Long Kiếm là cực kỳ vững vàng. Cô nhẹ nhàng xoay tròn, nước mưa dưới đất bị cuốn lên, nhưng nước mưa nhanh chóng kết thành băng đá, bảo vệ toàn thân Bạch Hạc Hoài.

“Sương Hàn kiếm khí của Tô Tẫn Hôi?” Mộ Từ Lăng vô thức thả chậm bước chân.

Nhưng băng giá nhanh chóng hòa tan, hóa thành một làn sương trắng. Chỉ trong chốc lát phạm vi ba trượng xung quanh Bạch Hạc Hoài đã bị sương trắng bao phủ. Làn sương đó rất kỳ quái, không tản ra xung quanh, chỉ bao phủ Bạch Hạc Hoài vào trong. Mộ Từ Lăng hít nhẹ một cái rồi điểm mũi chân, lướt ra ngoài mười trượng.

“Đây là Tam Trượng Bất Lưu Địa của Ôn gia, là một trong những độc trận khó giải nhất trên đời. Cô bé này cũng có chút thủ đoạn đấy, vừa biết võ công của Ám Hà Tô gia chúng ta, vừa biết dùng độc của Ôn gia.” Tạ Thất Đao trầm giọng nói: “Người thường hít phải một hơi độc này, sống không quá nửa canh giờ.”

“Thế thì chờ, ta không tin cô ta không ra.” Mộ Từ Lăng thu mạch đao, đi tới quán rượu bên cạnh. Người trong quán rượu đã ngây ra như phỗng, thấy Mộ Từ Lăng đi vào ai nấy vắt chân lên cổ, chạy tới gần quầy hàng ẩn nấp. Mộ Từ Lăng cũng chẳng để tâm, tìm cái bàn nhiều thức ăn nhất ngồi vào, xé một cái đùi gà, lại rót một chén rượu, ăn uống say sưa. Hắn bị nhốt trong quan tài đã lâu, mỗi ngày chỉ được uống chút nước trong, ăn chút màn thầu, hôm nay khó khăn lắm mới được ăn đồ mặn, chẳng bao lâu sau đã gặm sạch cái đùi gà.

Tạ Thất Đao không nhàn nhã thoải mái như vậy, hắn chậm rãi đi vòng tròn xung quanh lớp sương mù, định tìm sơ hở đối thủ. Nhưng Tam Trượng Bất Lưu Địa của Ôn gia còn nghiêm mật hơn tưởng tượng của hắn, không có chút sơ hở nào, nhưng làn sương đó đang từ từ tiêu tan với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

“Cô nương, Tam Trượng Bất Lưu Địa của cô không duy trì được bao lâu, mau ném kiếm ra, ta sẽ bảo vệ cô không chết.” Tạ Thất Đao trầm giọng nói.

“Ai bảo ta không duy trì được bao lâu, ngươi tưởng ta chỉ có thể dùng Tam Trượng Bất Lưu Địa một lần thôi sao? Dùng xong lần này ta có thể dùng lần khác, cả ngày hôm nay ta có thể khiến ngươi không cách nào lại gần ta ba trượng!” Bạch Hạc Hoài cao giọng đáp, nhưng trong lòng lại âm thầm sợ hãi. Tam Thốn Bất Lưu Địa là phương pháp co đầu rụt cổ giữ mạng mà Ôn gia chỉ sử dụng trong tình huống khẩn cấp. Một người chỉ có thể giấu độc phấn dùng trong một lần, làn sương này mà tan đi, cô không còn chiêu nào khác.

Tô Mộ Vũ mau tới đây, Tô Mộ Vũ mau tới đây. Bạch Hạc Hoài không ngừng lặp lại trong lòng.

Mộ Từ Lăng đã uống ba chén rượu, Tạ Thất Đao đi được ba vòng rồi cầm đao đứng lại, làn sương đã dần tan đi.

Sơ hở đã xuất hiện!

“Tô Mộ Vũ chết tiệt, lúc nào cũng tới muộn! Không chịu được nữa rồi!” Bạch Hạc Hoài ném Miên Long Kiếm trong tay lên trời: “Đưa kiếm cho các ngươi, vừa rồi đã nói thì phải giữ lời đấy! Đừng giết ta, đừng giết ta!”

Tạ Thất Đao khẽ cúi người, cầm đao tung người nhảy lên.

Mộ Từ Lăng lưu luyến buông cái phao câu xuống, lau miệng: “Ăn uống no say rồi, làm việc thôi!”

Một bàn tay trắng trẻo không chút vết bắt lấy Miên Long Kiếm giữa không trung, tiếp đó nhẹ nhàng xoay tròn, giao đấu với trường đao của Tạ Thất Đao rồi mang kiếm lùi lại bên cạnh Bạch Hạc Hoài.

“Tới chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn kịp.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nói.

“Tô Mộ Vũ, nếu đại gia trưởng và Tô Tẫn Hôi đều từ bỏ Miên Long Kiếm, như vậy trường kiếm về tay Tạ gia hay về tay Mộ gia đều không liên quan tới ngươi, sao phải làm vậy?” Tạ Thất Đao trầm giọng nói.

“Nếu Miên Long Kiếm vẫn chưa có chủ thì đại gia trưởng vẫn là đại gia trưởng, trường kiếm thuộc về ai vẫn do đại gia trưởng định đoạt.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói: “Mong Thất Đao thúc hiểu đạo lý này.”

“Đáng tiếc, ta, không nói lý.” Mộ Từ Lăng đã xuất hiện sau lưng Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài từ lúc nào không biết, giơ cao mạch đao, vung đao chém xuống.

“Nguy hiểm!” Tô Mộ Vũ ôm eo Bạch Hạc Hoài, rảo bước lao sang một bên. Nhưng mạch đao của Mộ Từ Lăng lại thừa cơ vẩy một cái, ép Tô Mộ Vũ không thể không bỏ qua Miên Long Kiếm. Hắn vung mạch đao lên, ngoắc Miên Long Kiếm tới trước mặt mình: “Giờ nó trong tay ta rồi, các ngươi đừng hòng đoạt lại! Nhường đường cho ta~~!”

“Tránh ra!” Mộ Từ Lăng gầm lên một tiếng, đột nhiên vung thanh mạch đao trong tay chém xuống đất.

Tô Mộ Vũ mang theo Bạch Hạc Hoài tránh ra đằng xa, chỉ thấy một đao đó khuấy động nước mưa dưới đất, Tạ Thất Đao vung đao ngăn cản nhưng bị đánh bay ra ngoài, đâm vào quán rượu bên cạnh.

“Đánh với ta!” Mộ Từ Lăng nhìn Tô Mộ Vũ. “Tới đây!” Hắn hạ mạch đao xuống, xung quanh lại bị chân khí như lửa đỏ bao phủ.

Bạch Hạc Hoài trợn tròn hai mắt: “Thế này có hợp lý không?”

“Thế này không hợp lý.” Tô Mộ Vũ nhìn Miên Long Kiếm trong tay Mộ Từ Lăng.

“Nếu ngươi không dám đánh thì ta đi đây.” Mộ Từ Lăng thu mạch đao, cầm Miên Long Kiếm lao thẳng về phía trước.

Nửa ngày sau Bạch Hạc Hoài mới khôi phục tinh thần: “Đợi đã! Ngươi để hắn lấy mất Miên Long Kiếm như vậy à, ta liều cái mạng này mới giữ chân họ được một lúc đấy.”

“Tạm thời không cần đuổi theo hắn.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói. “Cái thằng chết tiệt.” Tạ Thất Đao đi ra từ đống đổ nát.

Hắn có vẻ khá chật vật nhưng không có thương tích gì, không thể không thừa nhận thể phách của Tạ gia là mạnh nhất trong ba nhà.

Tô Mộ Vũ bước lên trước một bước, ngăn trước mặt Bạch Hạc Hoài: “Thất Đao thúc, ta tưởng ngươi sẽ không tham gia chuyện này.”

“Đi mà hỏi tên huynh đệ chết tiệt của nhà ngươi ấy!” Tạ Thất Đao xoay người, đuổi theo hướng Mộ Từ Lăng vừa rời khỏi.