Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 236: Màn 17 - Hàn lộ 13




Sau khi vào phòng, Tiêu Nhược Phong rót một chén trà cho Mộ Vũ Mặc: "Vũ Mặc cô nương, ta nghe danh cô nương đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”

Mộ Vũ Mặc gật đầu: "Lần trước Ám Hà chúng ta vào Thiên Khải, vốn định gặp ngươi một lần, chỉ có điều..."

“Có điều lúc đó Liên Nguyệt không trở về." Tiêu Nhược Phong mỉm cười dịu dàng: "Cho nên không cần gặp ta."

Mộ Vũ Mặc gãi đầu: "Vương gia nói chuyện cũng thú vị thật."

"Ta xuất thân học đường, năm xưa sư phụ từng dạy, đi lại giang hồ, tính cách thú vị còn hấp dẫn nữ tử hơn cả võ công cao cường. Cho nên mỗi người trong chúng ta đều rất thú vị. Liên Nguyệt từ nhỏ đã sống trong Đường Môn, khi quen biết chúng ta đã là cái dáng vẻ không thú vị như bây giờ rồi. Bao năm qua, ta cũng không thể thay đổi được hắn." Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng: "Cũng không biết Vũ Mặc cô nương thích hắn ở điểm nào?"

"Trước kia thích hắn, bây giờ thì không thích nữa." Mộ Vũ Mặc phẩy tay.

"Ồ?" Tiêu Nhược Phong thản nhiên mỉm cười: "Sao lại không thích nữa?" "Vì hắn quá nhát gan, ta thích nam tử to gan, tựa như Vương gia vậy..." Mộ

Vũ Mặc nâng chén trà trước mặt lên uống cạn một hơi: "... anh hùng hào kiệt."

"Ha ha ha ha." Tiêu Nhược Phong cười lớn, nhưng sau đó lại động đến thương thế, không nhịn được phải ho khan.

"Vương gia." Đường Liên Nguyệt vội vàng bước tới bên cạnh Tiêu Nhược Phong, đặt tay lên vai hắn, truyền nội lực.

Sắc mặt Tiêu Nhược Phong dịu lại đôi chút, khẽ cười: "Vũ Mặc cô nương, Liên Nguyệt mới là nam tử đáng để dựa vào, ta thì không."

"Sao Vương gia lại nói vậy?" Mộ Vũ Mặc nghi hoặc.

"Vì trong số những nam tử ta quen biết, chỉ có Liên Nguyệt là người có thể tin tưởng giao phó hạnh phúc cả đời, tương lai dù có xảy ra chuyện gì, trừ phi hắn chết đi, nếu không sẽ không có chút thay đổi nào, đó mới là người đáng để giao phó chân tâm của bản thân. Còn những người khác thì không như vậy." Tiêu Nhược Phong cúi đầu cười khẽ, như chợt nhớ ra điều gì: "Bọn họ đều là muốn yêu thì yêu, bất kể ngày mai sau này, chỉ cần hiện tại yêu, vậy thì yêu. Ta có rất nhiều bằng hữu như thế, rất nhiều người trong số họ đều không đi đến cuối cùng. Ta cũng vậy. Liên Nguyệt, ngươi thì sao?"

Đường Liên Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Vương gia, hiện giờ không phải lúc nói những chuyện này!"

Tiêu Nhược Phong lắc đầu: "Trước kia sư phụ từng nói với ta, phong hoa tuyết nguyệt, tình cảm nam nữ, nói bất cứ lúc nào cũng là nên cả.”

"Trong Thiên Khải thành có rất nhiều công tử nhà quan lại quyền quý trúng phải chất độc dược nhân, rõ ràng là Đại hoàng tử đang có âm mưu gì đó! Thêm nữa hiện giờ trong Thiên Khải thành lời đồn liên quan đến Vương gia càng ngày càng nhiều, chắc chắn là nhằm vào chúng ta!" Đường Liên Nguyệt vội la lên.

Tiêu Nhược Phong lại chẳng để ý đến hắn, chỉ nhìn về phía Mộ Vũ Mặc: "Thực ra cả hai loại người này đều có điểm đáng khen, một bên muốn yêu là yêu, yêu rất thẳng thắn, yêu rất tự tại, cho nên lúc bắt đầu luôn nồng nhiệt. Một bên thì phải đợi mọi chuyện ổn định mới yêu, luôn thiếu đi chút sóng gió, cũng sẽ khiến cô nương phải chịu chút ủy khuất. Nhưng Liên Nguyệt, là một người rất tốt."

Mộ Vũ Mặc nhíu mày: "Sao ta luôn có cảm giác cách ngươi nói chuyện rất kỳ lạ, hình như là đang..."

"Mộ cô nương!" Đường Liên Nguyệt cau mày ngắt lời: "Không được nói bậy."

"Ngươi biết ta muốn nói gì rồi sao lại nói ta nói bậy?" Mộ Vũ Mặc hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Nhược Phong uống một ngụm trà: "Ha ha, có hơi giống đang giao phó hậu sự phải không? Có lẽ, đúng là đang giao phó hậu sự cũng nên."

"Vương gia!" Giọng nói Đường Liên Nguyệt mang vài phần tức giận.

"Thôi được, ngươi mới nói gì cơ?" Tiêu Nhược Phong nhướn mày, "Rất nhiều công tử nhà quan lại quý tộc bị hạ độc dược?"

"Phải." Đường Liên Nguyệt gật đầu.

"Là công tử nhà nào?" Tiêu Nhược Phong hỏi.

Đường Liên Nguyệt suy nghĩ một chút: "Có vài người ta nhận ra thân phận, có vài người thì chưa."

"Vậy ngươi về đây làm gì? Mau đi tìm, tìm cho ta tất cả bọn họ!" Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ vỗ trán, "Sau đó bảo vệ bọn họ chu toàn rồi tìm cách giải độc!"

"Hiểu rồi, vương gia!" Đường Liên Nguyệt chắp tay, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Nhược Phong khẽ thở dài: "Sau này, phải phiền đến cô rồi." "Vương gia, người khác với lời đồn." Mộ Vũ Mặc đứng dậy, mỉm cười.

"Vũ Mặc cô nương quả nhiên là tuyệt sắc thiên tiên như lời đồn!" Tiêu Nhược Phong giơ ngón tay cái với Mộ Vũ Mặc.

Mộ Vũ Mặc xoay người, đuổi theo Đường Liên Nguyệt, cô quay đầu nhìn vương phủ, khẽ nói với Đường Liên Nguyệt: "Sao ta thấy vị vương gia của các ngươi có vẻ không mấy lo lắng về những chuyện sắp xảy ra ở Thiên Khải thành?”

Đường Liên Nguyệt nghiêm mặt đáp: “Vương gia bày mưu tính kế, chắc trong lòng đã có tính toán.”

Tiêu Nhược Phong chậm rãi đi tới trong sân, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn về tây, lẩm bẩm: “Thiên địa của Liên Nguyệt vốn nên là giang hồ, cũng đến lúc nên rời khỏi Thiên Khải thành rồi.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong tiểu viện ở Nam Thành, Tô Triết dẫn Tô Mộ Vũ tới gian phòng bên cạnh, hắn giơ thanh hàng ma pháp trượng lên giậm xuống bên cạnh, sau đó nhìn Tô Mộ Vũ: “Giờ có thể rời khỏi Thiên Khải thành không?”

Tô Mộ Vũ im lặng một lát rồi nói: “Nếu được, ta hy vọng Triết thúc có thể dẫn thần y đi. Những chuyện ở Thiên Khải thành cứ để ta và Xương Hà giải quyết.”

“Nói vậy thì khó lắm.” Tô Triết bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu này tính cách cứng đầu, nó luôn cho rằng chuyện này là tai họa do Dược Vương cốc bọn họ

gây ra. Cho nên dù có ngươi hay không, nó cũng nhất định phải ở lại. Huống chi còn có tên thích nghĩ kế như ngươi! Ta có chủ ý này!”

“Triết thúc, người nói đi.” Tô Mộ Vũ đáp.

“Đánh ngất nó, chúng ta cùng chạy! Mặc kệ Thiên Khải thành loạn lạc ngập trời, liên quan gì tới Ám Hà chúng ta?” Tô Triết trầm giọng nói: “Ngươi nói có được hay không?”

“Đã đến nước này rồi.” Tô Mộ Vũ thở dài: “Không cách nào quay đầu lại được nữa.”

“Như ngươi vậy còn làm được gì nữa?” Tô Triết hít một hơi thuốc, nói đầy ẩn ý: “Nếu ngươi không muốn thân thể mình trở nên thủng trăm ngàn lỗ như ta, thế thì phương thức tốt nhất là bây giờ không nên động võ, cứ theo con gái ta chữa thương mấy tháng, như vậy mới không để lại tai họa ngầm.”

Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Ta sẽ mau chóng khôi phục, xin Triết thúc yên tâm.”

“Yên tâm gì chứ, ta cũng từng chịu tổn thương như ngươi, ta chỉ liếc mắt một cái là nhận ra, hiện giờ ngươi…” Con ngươi Tô Triết co lại: “... chỉ cần lại có một cơn gió thôi, ngươi sẽ tan đi như mây khói.”

Tô Mộ Vũ cười khổ: “Nhưng Triết thúc không những không chết, mà còn là cao thủ đệ nhất Tô gia chúng ta.”

"Ta hiểu thân thể ta hơn ngươi!" Tiếng Quan thoại của Tô Triết bỗng dưng trở nên cực kỳ tiêu chuẩn: "Bây giờ, nếu ta gặp phải trận chiến toàn lực, liều mạng với đối thủ có thực lực ngang nhau, chắc chắn sẽ phải chết! Đây là tai họa ngầm năm xưa ta bị trọng thương lưu lại. Bây giờ, cho dù là Tân Bách Thảo cũng không cách nào chữa trị thương thế của ta. Sau này, ta còn muốn giao con gái cho ngươi, cho nên ta không hy vọng ngươi cũng như ta."

"Triết thúc..." Tô Mộ Vũ cúi đầu, cuối cùng lại thở dài một tiếng: "Ta có tính toán của riêng ta."

"Ngươi có tính toán cái rắm!" Tô Triết tức giận mắng một câu: "Trước giờ tính toán cuối cùng của ngươi luôn là trả giá bằng tính mạng mình. Nếu thật sự theo ngươi, sau này ắt phải làm quả phụ! Nhưng cũng không còn cách nào khác, chính vì ngươi là người như vậy nên mới là Tô Mộ Vũ! Được, nếu ngươi đã quyết định ở lại trong thành đánh một trận! Vậy thì đánh một trận đi, ta sẽ giúp ngươi."

Tô Mộ Vũ sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Triết thúc, không được!"

"Có gì không được!" Tô Triết ném tẩu thuốc sang bên cạnh, sau đó tung người nhảy lên, xuất chưởng đánh lên ngực Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ vội vàng la lên: "Triết thúc, nếu người vận công này, người sẽ bị phản ngược cực lớn."

"Yên tâm, ta không định chịu chết." Tô Triết hừ lạnh một tiếng: "Ta còn giữ muốn mạng của mình để bảo vệ nữ nhi."

Mộ Thanh Dương và Mộ Tuyết Vi nghe thấy động tĩnh bèn đi vào, nhưng lại phát hiện Tô Mộ Vũ đứng yên, để mặc Tô Triết xuất chưởng đánh lên lồng ngực mình, một luồng chân khí cường đại tỏa ra, bao quanh hai người.

"Đây là võ công gì vậy?" Mộ Tuyết Vi nghi hoặc hỏi.

Mộ Thanh Dương suy tư một lát, nói: "Đây chắc là Thần Quỷ Niết Bàn Công! Là công pháp chỉ có Khôi của mỗi đời mới có thể tu luyện. Là để khi vị Đại gia trường bị nội thương rất nặng không cách nào chữa trị thì   " Nói tới

đây, Mộ Thanh Dương đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa.

Mộ Tuyết Vi vội la lên: "Lúc bị trọng thương thì sao? Ngươi nói tiếp đi!" “Là công pháp lấy mạng đổi mạng khi bị nội thương vô phương cứu chữa.”

Mộ Thanh Dương cau mày.

“Ngươi yên tâm.” Tô Triết giơ tay trái lên, lại đánh một chưởng lên ngực Tô Mộ Vũ: “Ta nào có ngu ngốc như vậy, mỗi đời Khôi đều không trung thành tận tâm như Mộ Vũ, sớm đã có người cải tiến môn công pháp này rồi, tuy rằng phải trả giá rất đắt nhưng tuyệt đối không chết. Tô Mộ Vũ, ngươi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận chân khí của ta! Nếu không, Triết thúc thúc của ngươi mới là kẻ kiệt lực mà chết.”

Tô Mộ Vũ cười khổ một tiếng, hai tay khẽ vung, chỉ thấy từng vòng chân khí vờn quanh bọn họ chậm rãi chảy vào trong cơ thể.

Hai đời Khôi của Ám Hà đồng thời vận Thần Quỷ Niết Bàn Công, chân khí cường đại tỏa ra, bức bách Mộ Thanh Dương và Mộ Tuyết Vi phải lui ra ngoài phòng.

Bạch Hạc Hoài đang nghỉ ngơi trong phòng bỗng nhiên tỉnh giấc từ trong mộng, cô đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, hạ giọng nói: “Vì sao ta lại bất an như vậy?”

Tiêu Triều Nhan vội vàng bước tới, cầm khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Bạch Hạc Hoài: “Sư phụ.”

“Cái giường này hình như đang rung chuyển.” Bạch Hạc Hoài day day mi tâm: “Là ảo giác của ta sao?”

Tiêu Triều Nhan sửng sốt, quay đầu nhìn chiếc bàn gỗ bên cạnh, chỉ thấy cái bát sứ đặt trên đó không ngừng lay động, cô lắc đầu đáp: “Đúng là đang rung chuyển.”

“Không ổn rồi.” Bạch Hạc Hoài vội vàng bò từ trên giường xuống, loạng choạng chạy về phía cửa: “Lão cha chó kia đang làm cái quái gì vậy!”

Cô đẩy cửa ra lập tức thấy Mộ Thanh Dương và Mộ Tuyết Vi vẻ mặt nghiêm nghị đứng trong sân, nhìn về phía căn phòng bên cạnh.

Ngay sau đó là một đợt chấn động càng thêm mãnh liệt, một luồng chân khí vô cùng bá đạo tỏa ra từ căn phòng kia, Tiêu Triều Nhan vội vàng bước lên một bước chắn trước người Bạch Hạc Hoài, tung một chưởng ra đỡ đòn giúp cô, sau đó liên tiếp lui về sau mấy bước.

Mộ Thanh Dương đứng trong viện phất tay áo lên, đánh tan luồng chân khí kia, cuối cùng nhìn Bạch Hạc Hoài một cái, khẽ nhíu mày.

Mộ Tuyết Vi ở bên cạnh hạ giọng nói: “Ngươi nói xem, có phải Triết thúc thúc đang lừa chúng ta không?”