Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 232: Màn 17 - Hàn lộ 9




Tô Mộ Vũ trở về phòng, thấy Bạch Hạc Hoài còn đang ngủ say, khẽ thở dài một tiếng rồi trở lại giường bệnh của mình. Vừa nằm xuống lại nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ. Tô Mộ Vũ hỏi: "Ai vậy?"

Ngoài cửa sổ vọng lại tiếng Vãn Nhi cô nương: "Nhị gia đến ạ."

"Ừ." Tô Mộ Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới cửa, đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngoài cửa không thấy bóng dáng Đồ Nhị gia, Vãn Nhi cô nương chỉ tay vào gian phòng bên cạnh. Tô Mộ Vũ gật đầu, sải bước vào gian phòng bên cạnh.

Đồ Nhị gia tháo mũ xuống, giữa mi tâm lộ vẻ mệt mỏi. Đối với một công tử nhà giàu như hắn trận chiến mấy ngày trước cần tĩnh dưỡng một thời gian rất dài. Hắn liếc nhìn Tô Mộ Vũ, khẽ nói: "Tô công tử, xem ra ngươi bị thương không nhẹ."

"Cần tĩnh dưỡng vài ngày." Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu: "Ta ở Ám Hà nhiều năm, vết thương nghiêm trọng hơn thế này cũng chỉ như cơm bữa. Lần này đa tạ Nhị gia, nếu không có Nhị gia e rằng giờ này chúng ta đã phải chạy trốn khỏi Thiên Khải thành rồi."

"Thật ra..." Đồ Nhị gia nhíu mày: "Bây giờ chạy trốn cũng không phải không thể. Ta có dự cảm, những chuyện sắp xảy ra ở Thiên Khải thành sẽ còn đáng sợ hơn nữa."

"Đã rơi vào đây, chi bằng vung kiếm đến chết, không cần do dự." Tô Mộ Vũ lắc đầu: "Đó là lựa chọn của Ám Hà chúng ta."

"Cũng được, mấy ngày nay sau khi ta trở về vẫn luôn điều tra hành tung của con trai Lý tướng quân. Ta phát hiện ra trong đó có vấn đề rất lớn." Đồ Nhị gia trầm giọng nói.

Tô Mộ Vũ nhíu mày: "Bọn Vũ Mặc đã ra ngoài điều tra theo manh mối ngươi đưa trước đó, xem ra Nhị gia đã có thêm phát hiện mới."

"Phải." Đồ Nhị gia nhìn trái nhìn phải rồi mới nói tiếp: "Lý tướng quân tuy dũng mãnh, nhưng con trai hắn lại chẳng có thiên phú võ học gì, đã hơn hai

mươi tuổi mà vẫn chưa được làm phó tướng. Nếu là trước kia, một phó thống lĩnh muốn con mình thăng chức cũng không khó, nhưng bây giờ có Lang Gia vương, mọi việc đều phải công bằng. Mười lăm ngày nữa là đến ngày diễn võ trên Kim điện, nếu trước đó có thể thắng ba trận liên tiếp thì sẽ được phong chức phó tướng."

“Diễn võ trên Kim điện này, chẳng lẽ Kim Ngô vệ nào cũng được tham gia hay sao?" Tô Mộ Vũ hỏi.

Đồ Nhị gia lắc đầu, đáp: “Tất nhiên là không. Kẻ nào muốn tham gia diễn võ trong Kim điện, trước hết phải vượt qua vòng sơ tuyển nội bộ Kim Ngô vệ, tổng cộng chỉ có bốn mươi tám người được tham gia mà thôi. Con trai Lý Tiên kia vốn dĩ chẳng thể nào vượt qua nổi vòng sơ tuyển. Thế nhưng vào mười ngày trước, hắn bỗng nhiên nổi danh trong vòng sơ tuyển, liên tiếp giành thắng lợi, trực tiếp giành được tư cách tham gia diễn võ trong Kim điện. Sau đó không lâu lại tin hắn lâm bệnh.”

Tô Mộ Vũ cau mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy là không phải hắn trúng độc, mà là trong khoảng thời gian đó đã dùng phương pháp nào đó để nâng cao võ công của bản thân. Mà phương pháp này rất có thể là thông qua thuật dược nhân? Thuật này quả thật có thể nâng cao võ công của một người trong thời gian ngắn, tiểu tử phủ Thống lĩnh kia chắc không biết sẽ gặp phải phản ngược như thế này, có lẽ cũng bị kẻ khác hãm hại."

“Bởi vậy ta bèn điều tra hành tung của tiểu tử đó. Ta phát hiện từ một tháng trước, hắn thường xuyên đến Hoài An các ở tây thành. Nơi đó vốn là chỗ uống trà nghe kể chuyện, nhưng không phải ai muốn vào cũng được, cần phải đặt chỗ trước với Các chủ, sau đó đến giờ mới có thể vào trong." Đồ Nhị gia đưa tay khẽ gõ lên bàn một cái: “Giờ Thìn hôm nay có một buổi.”

Tô Mộ Vũ phất tay áo một cái, Tô Hồng Tức và Tô Tử Y lập tức xuất hiện, đứng sau lưng hắn.

Đồ Nhị gia hạ giọng nói: “Hôm nay kể đến hồi cuối của Thiên Võ Phong Vân Lục, Định Thiên Khải!.”

“Mau đi báo cho Tuyết Vi bọn họ.” Tô Mộ Vũ trầm giọng ra lệnh. "Vâng!" Tô Hồng Tức lên tiếng đáp, cùng Tô Tử Y lập tức rời đi.

Một canh giờ sau, bên ngoài Hoài An các, Mộ Tuyết Vi nhìn tờ giấy trong tay, mỉm cười nói: "Ta đến Thiên Khải thành, chuyện vẫn luôn muốn làm chính

là được nghe kể chuyện một phen. Không ngờ hôm nay lại có thể thực hiện được nguyện vọng này."

Mộ Thanh Dương cười đáp: "Chẳng phải trùng hợp sao, chuyện ta vẫn luôn muốn làm, chính là đến cùng ngươi nghe kể chuyện một phen."

"Sao vé vẫn là người khác mua vậy?" Mộ Tuyết Vi liếc xéo hắn.

"Ta hơi bỡ ngỡ nơi Thiên Khải thành này, tất nhiên phải nhờ vả người có quan hệ. Huyền Vũ sứ, ngươi thấy có phải không?" Mộ Thanh Dương quay đầu lại, chỉ thấy một gương mặt lạ hoắc, tướng mạo tầm thường, hắn ngẩn người: "Huyền Vũ sứ, sao ngươi lại đổi mặt?"

Đường Liên Nguyệt đáp: "Ta là Huyền Vũ sứ, trong thành người quen biết ta nhiều vô số kể. Nếu để lộ mặt thì kế hoạch của chúng ta há chẳng công cốc à?"

Mộ Thanh Dương cười lớn: "Dù vậy cũng không thể đổi một cái mặt nạ thế này chứ? Kẻ nào dịch dung cho ngươi mà nỡ lòng nào hại ngươi thế kia?"

“Là ta." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mộ Thanh Dương quay phắt lại, trước mắt là một nữ tử xa lạ xinh đẹp, hắn ngạc nhiên: "Vũ Mặc, chẳng lẽ ngươi cũng có lắm người quen ở Thiên Khải thành hay sao?"

Mộ Vũ Mặc cười lạnh: "Ta đẹp quá, ngồi đâu cũng thành tâm điểm chú ý, còn ai nghe kể chuyện nữa, quá mức phô trương."

"Һc... Vậy ngươi cũng nên đổi một tấm mặt nạ bình thường một chút chứ." Mộ Thanh Dương bất lực.

"Quá mức tầm thường, ta không quen." Mộ Vũ Mặc lắc đầu, tay cầm vé đi vào trong.

Mộ Tuyết Vi vội vàng theo sau: "Vũ Mặc, ta ngồi cùng ngươi."

Mộ Thanh Dương xua tay: "Ấy, chúng ta đâu có phân chia như vậy?"

Đường Liên Nguyệt vỗ vai hắn: "Xem ra ngươi cũng chẳng được chào đón hơn ta."

"Xí, ai thèm giống con rùa đen nhà ngươi." Mộ Thanh Dương khinh bỉ, bước vào trong.

Tuy quán trà yêu cầu phải đặt chỗ trước, nhưng lúc này đã chật kín người. Mộ Vũ Mặc và ba người tìm một chỗ khuất ngồi xuống, trên đài cao, vị tiên sinh kể chuyện đã an vị, tay cầm một thanh tỉnh mộc, xem ra đã sắp sửa bắt đầu. Vị tiên sinh ấy khoác trên mình bộ trang phục màu vàng, dung mạo trẻ trung tuấn tú, khác hẳn với hình ảnh tiên sinh kể chuyện râu tóc bạc phơ thường thấy. Nếu Tô Mộ Vũ có mặt, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra thân phận của người nọ - Hạo Nguyệt Quân, đến từ Thiên Hạo thành, thuộc thế lực Thiên Hạ phường, Tứ Hoài thành.

Chỉ có điều Mộ Vũ Mặc cùng những người khác đều chưa từng gặp Hạo Nguyệt Quân, Mộ Tuyết Vi bỗng nhiên nói: "Sao vị tiên sinh kể chuyện này lại trẻ tuổi tuấn tú như vậy?"

Mộ Thanh Dương nhướn mày hừ lạnh một tiếng, nhưng nửa câu sau của Mộ Tuyết Vi lập tức khiến hắn giãn mày giãn mặt: "Tiêu chuẩn của kể chuyện, tất nhiên chỉ là tầm thường!"

"Cạch" một tiếng, Hạo Nguyệt Quân vỗ mạnh thanh tỉnh mộc trong tay xuống bàn.

Quán trà vốn huyên náo bỗng chốc yên tĩnh lại, bốn người nhìn nhau, đều ngồi ngay ngắn, không ai nói gì nữa.

"Nói đến hồi trước, Thiên Võ Đế Tiêu Nghị dẫn thiên quân vạn mã đến dưới Thiên Khải thành, khi ấy Thiên Khải thành còn mang tên Trường An. Tiêu Nghị rút Thiên Trảm kiếm bên hông, tung người bay lên, chém thẳng vào tấm biển trên cổng thành. An nhàn lâu ngày, vương triều ắt sẽ mục nát, còn cái gọi là phồn hoa, chẳng qua chỉ là khởi đầu của thịnh thế! Theo sau Thiên Võ Đế chém xuống tấm biển kia, thiên quân vạn mã phía sau lập tức công phá cổng thành, lửa lớn ngút trời bốc cháy, cả Trường An thành chấn động." Giọng Hạo Nguyệt Quân tuy còn trẻ, nhưng từng chữ vang dội, chẳng bao lâu sau đã khơi dậy cảm xúc của đám người nghe trong quán trà.

Mộ Tuyết Vi cũng nhanh chóng chìm đắm trong đó, vừa nghe vừa hùa theo mọi người vỗ tay.

Mộ Vũ Mặc khẽ nhíu mày: "Đây mà là nơi nghe kể chuyện sao?"

Đường Liên Nguyệt hạ giọng: "Không ổn, các ngươi xem những người bên cạnh kìa."

Lúc này Mộ Vũ Mặc mới xoay người, phát hiện rất nhiều người xung quanh đều vô thức cúi đầu, mắt nhắm nửa mở, dường như sắp ngủ.

Mộ Tuyết Vi khẽ hít mũi, có phần tức giận: "Đang kể đến đoạn hay, đúng là đáng ghét!"

"Là Lục Hồn Thất Tán hương." Đường Liên Nguyệt khẽ động tay phải, định dùng nội lực đánh tan làn khói mù.

Mộ Vũ Mặc vội giữ tay phải Đường Liên Nguyệt lại: "Đừng manh động, nếu đối phương phát hiện có người phá giải độc tố, e là sẽ đánh rắn động cỏ."

Mộ Thanh Dương thản nhiên nói: "Lục Hồn Thất Tán hương này có thể khiến người ta rơi vào giấc ngủ, mà sau khi tỉnh lại sẽ quên mất chuyện mình đã ngủ, thứ này giá trị không rẻ đâu."

"Nhưng Trường An thành há có thể dễ dàng bị công phá như vậy!" Hạo Nguyệt Quân bỗng nhiên cất cao giọng, "Trong Trường An thành còn có ba ngàn Hổ Bí lang! Sự tồn tại của chúng giờ chẳng còn ý nghĩa gì với tòa hoàng thành kia nữa, chỉ mong một lần liều chết đổi lấy mạng sống của Tiêu Nghị!"

Mộ Tuyết Vi nhẹ nhàng ấn tay xuống, một luồng độc khí vô hình lan tỏa, bao vây lấy bốn người bọn họ. Cô hạ giọng, "Tuy ta đã bị phế độc công, nhưng trong Ám Hà ta vẫn là kẻ am hiểu độc thuật nhất. Nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ say!"

Ba người còn lại nghe vậy bèn ngáp dài, giả vờ trúng phải Lục Hồn Thất Tán hương.

Rốt cuộc Hạo Nguyệt Quân cũng kể xong câu chuyện của hắn, cuối cùng vỗ mạnh thanh tỉnh mộc trong tay xuống bàn, "Bắc Ly lập quốc đến đây là kết thúc. Tiêu Nghị lên ngôi hoàng đế, đặt quốc hiệu là Thiên Võ!" Thanh tỉnh mộc chạm mặt bàn làm vang lên một tiếng động lớn, trong số những vị khách đang say ngủ bỗng có hơn mười người đồng loạt mở mắt rồi cùng lúc đứng dậy. Những người này đều rất trẻ tuổi, thân hình cường tráng, chắc hẳn đều là những kẻ luyện võ.

Hạo Nguyệt Quân cười lớn, "Chư vị, đã lâu không gặp." Dứt lời, hắn đặt một bình sứ đựng thuốc lên bàn.

Hơn mười người kia lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, tiến về phía đài cao. Kẻ đi đầu lên tiếng hỏi, "Gần đây Lý Thành có tham gia sơ tuyển Kim điện nhưng sau

đó lại mắc bệnh. Ta có bằng hữu làm việc trong phủ, nghe nói bây giờ giờ hắn ta đã trở thành người điên. Loại thuốc này... có thật sự uống được không?"

"Đương nhiên là uống được." Hạo Nguyệt Quân cười đáp, "Ba ngày một viên, uống đủ ba mươi viên, thân thể của các ngươi sẽ được thoát thai hoán cốt. Đến lúc đó đừng nói là diễn võ Kim điện, cho dù có tham gia Võ cử, muốn đoạt giải quán quân cũng không phải chuyện khó."

"Vậy vì sao hắn ta lại ra nông nỗi này?" Người nọ lại hỏi.

Vẻ mặt Hạo Nguyệt Quân trở nên âm trầm, "Bởi vì hắn nóng vội muốn thành công, lo lắng bản thân không thể vượt qua vòng sơ tuyển. Đêm trước khi tỷ thí hắn ta đã nuốt một lần ba viên thuốc. Lần này, ta vẫn sẽ cho mỗi người các ngươi năm viên, hy vọng các ngươi đừng phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy."