Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 210: Màn 15 - Bạch Lộ 1




Minh nguyệt xuất vân nhai, ân ân lưu tố quang.

Đến tiết Bạch Lộ, gió mùa hạ chuyển lạnh.

Đường môn chọn ngày này để đưa tang Đường nhị lão gia, có một nguyên nhân là vì khi Đường nhị lão gia còn trẻ tuổi, mới bước chân vào giang hồ, có một món ám khí tự nghĩ ra tên là Bạch Lộ. Ám khí kia như nước sương buổi sớm, sau khi giết người miệng vết thương còn lưu lại một vết sương trắng.

Năm xưa Đường nhị lão gia dung mạo tuấn tú, lại thêm món ám khí độc môn tự sáng tạo, cũng coi như lưu lại chút phong lưu trên giang hồ. Chỉ tiếc là nhiều năm đã qua, hắn ẩn cứ trong Đường môn không ra ngoài, trên giang hồ đã không còn nhiều người nhớ tới hắn. Hắn chết cũng có rất ít môn phái tới tế lễ.

Dù sao rất nhiều người bầu bạn với hắn, giờ đều đã già.

“Năm xưa Đường nhị lão gia tề danh cùng lão thái gia, khi còn nhỏ ta từng theo hai người bọn họ tham gia Anh Hùng Yến, có thể nói là cực kỳ uy phong. Nhưng ngươi nhìn tang lễ ngày hôm nay xem, chỉ có một số môn phái ở khu vực Tây Nam tới đây. Ngươi có biết vì sao không?” Đường Linh Tôn đứng ở góc hành lang ngoài căn lâu các, nhìn người tới phúng viếng bên dưới, chậm rãi nói.

Đường Linh La khẽ nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời: “Là vì mấy năm nay Đường nhị lão gia không đi lại trên giang hồ cho nên tình cảm phai nhạt một chút.”

“Sai rồi, vì ông ấy là nhị lão gia.” Đường Linh Tôn trầm giọng nói: “Mà không phải Đường lão thái gia! Nếu là lão thái gia qua đời, toàn bộ giang hồ có môn phái nào dám không tới! Nhưng năm xưa bọn họ chênh lệch không nhiều, bao giờ lại khác biệt như trời với đất. Điều này chứng minh trên thế gian xưa nay chỉ có đệ nhất, không có đệ nhị!”

Đường Linh La gật đầu nói: “Chưởng sứ nói có lý.’

“Đi thôi, chiêu đãi bọn họ cho tốt.” Đường Linh Tôn cười nói: “Ta tới Đẳng Kim Lâu một chuyến.”

Đường Linh La trầm giọng nói: “Chưởng sứ phải cẩn thận, nghe nói Ám Hà Tô Xương Hà cũng không phải đối thủ dễ đối phó.”

“Ha ha ha, nghe nói hắn giỏi về tâm cơ, mọi chuyện đều vì chữ lợi. Ta không sợ người như vậy, ta chỉ sợ hắn đòi nói lý với ta.” Đường Linh Tôn nhún vai: “Dù sao ta cũng là người giống Tô Xương Hà.” Đường Linh Tôn điểm mũi chân, nhảy từ trên tầng xuống.

Trong Đẳng Kim lâu, Tô Xương Hà gọi một bàn đồ ăn, Tô Mộ Vũ ngồi bên cạnh hắn, thần sắc thản nhiên: “Gọi nhiều đồ thế, lát nữa ngươi có ăn thật không?”

“Có phải lần trước đâu, đám Đường môn ấy đến trước gọi đồ ăn, ngươi nói xem ai dám ăn đồ ăn mà Đường môn gọi chứ?” Tô Xương Hà liếm môi: “Ta tự gọi thì khác, cái này là gì, đầu thỏ đúng không? Ngươi nói xem, con thỏ đáng yêu là vậy, không ngờ bọn họ lại kho đầu thỏ!”

“Ngươi đang vừa mắng vừa chảy nước miếng đấy!” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói.

Tô Xương Hà liếm môi: “Không đợi nữa, không đợi nữa.” Nói xong hắn vươn đũa gắp một cái đầu thỏ vào bát, tiếp đó ăn uống ngon lành, vừa ăn lại vừa uống rượu.

“Có ngon không?” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói.

Tô Xương Hà uống một ngụm rượu: “Ngon, chỉ có điều hơi cay. Chắc chắn ngươi không ăn được.”

Tô Mộ Vũ nhìn đĩa đầu thỏ, lại nhìn thức ăn trên bàn: “Ngươi nhìn cả bàn đồ ăn này có món nào là ta ăn được?”

“Bất cẩn bất cẩn rồi, thôi ăn cơm bột đậu đi.” Tô Xương Hà như cười như không nói.

“Người trong Cẩm thành, ngay cả đậu hũ cũng bôi ớt cay.” Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ nói.

“Ha ha ha ha ha.” Tô Xương Hà ăn xong đĩa đầu thỏ, hài lòng uống một ngụm rượu.

“Sao khách còn chưa tới mà chủ nhân đã dùng bữa trước rồi.” Đường Linh Tôn mỉm cười đi tới, sau lưng là vài đệ tử trẻ tuổi của Đường môn.

“Quả nhiên là ngươi.” Tô Xương Hà nhìn Đường Linh Tôn một cái, quả nhiên là thiếu niên phụ trách rót rượu ngày trước: “Ngươi và Đường Linh Khôi có bối phận ngang nhau, nhưng trông trẻ hơn bọn họ nhiều.”

“Ồ? Chúng ta từng gặp rồi à?” Đường Linh Tôn cẩn thận quan sát Tô Xương Hà: “Đại gia trưởng?”

“Chậc chậc chậc, chưa từng gặp chưa từng gặp, ta nghe Mộ Vũ nói lại thôi.” Tô Xương Hà vỗ vai Tô Mộ Vũ bên cạnh: “Ngươi thấy đúng không?’

Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu với Đường Linh Tôn.

“Mấy ngày không gặp, Tô gia chủ vẫn điển trai như trước.” Đường Linh Tôn thản nhiên cười nói.

Tô Xương Hà nhe răng: “Đường chưởng sứ có hôn phối không?” “Chưa từng có.” Hai mắt Đường Linh Tôn hơi híp lại.

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Tô Xương Hà gật đầu nói.

“Hiểu cái gì?” Đường Linh Tôn ngồi xuống bên cạnh Tô Xương Hà. “Không có gì không có gì.” Tô Xương Hà xua tay: “Mộ Vũ, đi giục đồ ăn

đi.’

“Được.” Tô Mộ Vũ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Đường Linh Tôn cười nói: “Đường đường gia chủ Ám Hà mà phải phục

trách đi giục đồ ăn.”

Tô Xương Hà nhún vai: “Dù sao cũng chỉ có mấy người chúng ta tới Cẩm thành mà thôi, chúng ta tới đây là để liên minh với Cẩm thành chứ có phải để đánh nhau với Đường môn đâu?”

“Sao Tri Chu Nữ lại không tới?” Đường Linh Tôn hỏi đầy ẩn ý.

“Vũ Mặc không phải gia chủ, tới đây là có nhiệm vụ khác, chúng ta không cần để ý tới cô ấy.” Tô Xương Hà trả lời.

“Nhiệm vụ khác?” Đường Linh Tôn giơ chén rượu bên cạnh lên.

Lúc này Tô Mộ Vũ lại đi vào, hắn nhíu mày nói: “Chủ quán nói đồ ăn ngươi đặt đã được bày hết lên rồi.’

“À à à, đúng đúng.” Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria: “Quên mất tiêu, quên mất tiêu.”

Đường Linh Tôn xoay chén rượu trong tay: “Đại gia trưởng rất hứng thú với bữa ăn này?”

“Ta còn hứng thú với nhiều chuyện nữa cơ, ví dụ...” Tô Xương Hà gõ mạnh chén rượu trong tay xuống bàn: “... người nhà ta đâu!”

Chén rượu trong tay Đường Linh Tôn lập tức nứt toác, rượu trong chén vẩy ra ngoài. Đường Linh Tôn giơ ngón tay, giọt rượu bắn ra xoay quanh ngón tay hắn, tiếp đó hắn lại vung tay, rượu hóa thành thủy kiếm bay vụt ra ngoài. Tô Xương Hà nghiêng đầu sang bên, thủy kiếm trực tiếp đánh xuyên qua bức tường sau lưng Tô Xương Hà. Một cô gái áo trắng hai mắt nhắm chặt đang đứng trong đó.

“Tuyết Vi.” Tô Xương Hà khẽ nhíu mày, gọi một tiếng.

Mộ Tuyết Vi không hề phản ứng, Tô Mộ Vũ nhìn qua một cái, không nói năng gì.

Đường Linh Tôn híp mắt lại: “Người nhà mà ngươi nói là cô ấy?”

“Ta nói là trả lại cô ấy hoàn hảo không tổn hại gì.” Tô Xương Hà nhẹ nhàng vung tay, một con dao găm đã xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đường Linh Tôn chậm rãi đi tới bên cạnh Mộ Tuyết Vi, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt Mộ Tuyết Vi: “Thế nào là hoàn hảo không tổn hại gì?”

“Ngươi không sợ chết à?” Tô Xương Hà trầm giọng nói.

“Ám Hà Độc Hoa, chạm vào là chết.” Đường Linh Tôn cười nói: “Nhưng bây giờ Độc Hoa đã điêu tàn, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Người như vậy có tư cách trở thành người nhà của đại gia trưởng không?”

Tô Xương Hà ngạc nhiên: “Ngươi loại bỏ độc tố trên người Tuyết Vi?”

Đường Linh Tôn cười nói: “Thế thì, như vậy có tính là hoàn hảo không tổn hại gì không?”