Trong Đường môn, mấy ngày nay luôn treo cờ trắng, toàn bộ phủ đệ chìm trong bầu không khí áp lực.
Nói lại cũng lạ, tin tức về cái chết của Đường nhị lão gia đã truyền khắp Đường môn, vốn dĩ tang lễ này chỉ là một nghi thức. Nhưng Đường Linh Hoàng mất tích, Đường Liên Nguyệt bế quan, Đường lão thái gia dưỡng bệnh, ba cột chống của Đường môn đồng thời biến mất, khiến tang lễ này lại trở nên bất thường.
“E là lần này trong Đường môn sẽ lật trời rồi.”
Đây là lời bàn tán lén lút của rất nhiều người trong Đường môn, nhưng rất nhiều người lại chỉ có thể lẳng lặng chấp nhận biến hóa đó. Dù sao ngoài ba cây cột chống của Đường môn ra còn có một số đệ tử Đường môn gần đây bị Trảm Khôi đường phái ra ngoài thực hiện một số nhiệm vụ kỳ lạ, sau đó không trở về.
Còn ba ngày sau sẽ là tang lễ của Đường nhị lão gia.
Đường Liên nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ. Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Hắn bò dậy gõ lên sàn nhà, chỉ thấy một miếng gạch lồi lên dưới đất, Đường Liên đi tới nhấc gạch lên, lấy ra một cái rương sắt, mở rương ra, bên trong là từng bức thư, đều tới từ Thiên Khải thành.
Từ ngày hắn tới Liên Nguyệt các, nói thường hay có thư từ của Thiên Khải đột nhiên xuất hiện, tiếp đó thư từ của Thiên Khải không xuất hiện nữa. Hắn đếm kỹ lại số lượng thư, xác nhận không thiếu bức nào rồi mới đặt thư lại.
Nhưng vẫn không đúng.
Đường Liên Nguyệt còn chưa có dấu hiệu xuất quan, nhưng ba ngày sau đã là tang lễ của Đường nhị lão gia.
Đường Liên bò khỏi giường, chạy thẳng tới Liên Nguyệt các. Tới gần Liên Nguyệt các, Đường Liên lại cảm nhận được không khí lạnh lẽo bất thường, hắn nhanh chóng đi tới trước cửa, hai người canh gác ở đó chính là Đường Thiên
Lộc và Đường Phúc Lộc. Đường Phúc Lộc vẫn cười ha hả nhìn Đường Liên: “Tiểu Đường Liên, sao muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ?”
Sư phụ bế quan trong Đường môn có phải một hai lần đâu, mấy lần trước nếu không phải người lặng lẽ nhập quan thì là yêu cầu mình phụ trách canh gác, có bao giờ bắt người khác tới canh cổng?
Hơn nữa Đường Thiên Lộc, Đường Phúc Lộc, xét theo bối phận thì hai người này giống như trưởng bối của Đường Liên Nguyệt, làm sao lại tới canh cửa cho được? Lúc trước chỉ có một người thì thôi, giờ lại là cả hai người.
“Nhớ sư phụ nên tới xem.” Đường Liên trả lời.
“Sư phụ ngươi vẫn đang bế quan.” Đường Phúc Lộc trả lời.
“Bao giờ mới ra đây?” Đường Liên lại hỏi. “Ba ngày nữa là tang lễ của Đường nhị lão gia rồi. Sư phụ có ra không?”
Đường Phúc Lộc vuốt ve hàng ria của mình: “Cái này thì chúng ta cũng không biết được, hình như lần bế quan này rất quan trọng.”
“Nhưng đây là tang lễ của Đường nhị lão gia mà, là người mà sư phụ kính trọng nhất. Sư phụ thường nói nếu không có Đường nhị lão gia, có lẽ người đã chết từ lâu rồi.” Đường Liên ngẩng đầu lên nhìn tấm biển Liên Nguyệt các.
“Quyết định của sư phụ ngươi, chúng ta cũng không thể can thiệp được.” Giọng điệu của Đường Thiên Lộc đã không còn vẻ hiền lành: “Tiểu Liên, không còn sớm nữa rồi, mau về ngủ đi.’
“Xem ra lần bế quan này rất quan trọng, còn phải làm phiền hai vị thúc phụ thức đêm canh cửa.” Đường Liên chắp tay hành lễ, xoay người đi mấy bước, cuối cùng đột nhiên quay người, vung ống tay áo, hai mũi Thấu Cốt đinh bắn về phía Đường Thiên Lộc và Đường Phúc Lộc.
“Ngươi định làm gì?” Đường Thiên Lộc gầm lên một tiếng, trực tiếp giơ ngón tay kẹp nát mũi Thấu Cốt đinh kia. Đường Phúc Lộc cũng nghiêng đầu sang một bên né tránh.
Nhưng mục tiêu của Đường Liên lại không phải đả thương bọn họ, tiếp đó hắn vung một Phi Luân khỏi ống tay áo, nhân lúc hai người chặn Thấu Cốt đinh lại tung người nhảy tới, phi thân lên tầng hai của Liên Nguyệt các. Đường Liên nhanh chóng bước đi trên mái hiên tầng hai, giơ tay định đẩy cửa sổ, nhưng ngay lúc chạm tới cửa sổ, hắn lập tức cảm thấy toàn bộ cánh tay phải bị đóng băng trên cửa sổ.
“Dừng tay!” Đường Thiên Lộc đuổi theo.
“Gừ!” Đường Liên gầm lên một tiếng, chân khí trong tay lưu chuyển, trực tiếp chấn nát cửa sổ, tiếp đó rảo bước vào trong Liên Nguyệt các.
Cảnh tượng trong đó khiến hắn trợn tròn hai mắt, chỉ thấy trong Liên Nguyệt các tất cả đều phủ kín băng sương, nhiệt độ như rơi vào trong hầm băng. Đường Liên hạ xuống đất, xung quanh đều là băng tuyết bay lượn. Hắn kinh ngạc nói: “Đây là...”
“Tiểu Liên, ngươi vốn là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ này.” Đường Phúc Lộc cũng đi tới, gương mặt hắn không còn vẻ tươi cười lúc vừa rồi, trở lên lạnh lùng nghiêm nghị.
Đường Liên xoay người quan sát tình hình trong phòng, cuối cùng cũng thấy một bóng người quen thuộc bên mé nhà. Hắn vội vàng điểm mũi chân lao tới, quả nhiên người đang ở đó chính là Đường Liên Nguyệt. Trên quần áo và lông mày của hắn cũng dính đầy băng tuyết, động tác của hắn ngưng đọng lại trong thời khắc cuối cùng, đang móc ra một mũi tụ tiễn.
“Sư phụ!” Đường Liên vội vàng hô.
“Không gọi được đâu.” Đường Phúc Lộc bước tới: “Giờ hắn chẳng khác gì đã chết cả.’
“Rốt cuộc có chuyện gì ở đây.” Đường Liên nhanh chóng đảo mắt quan sát tình hình trong phòng, cuối cùng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Chẳng lẽ là Băng Nguyệt Thiên Tằm?”
“Xem ra Đường Liên Nguyệt dạy ngươi rất nhiều thứ, còn biết cả Băng Nguyệt Thiên Tằm cơ đấy.” Đường Phúc Lộc chậm rãi nói: “Không sai, đúng là Băng Nguyệt Thiên Tằm, sau khi chết có thể lập tức biến phương viên mười trượng xung quanh thành địa ngục băng hàn.’
“Vì sao các ngươi lại làm hại sư phụ?” Đường Liên hỏi.
Đường Thiên Lộc cũng nhảy vào trong Liên Nguyệt các, hắn hạ giọng nói: “Phải tốc chiến tốc thắng, đừng nhiều lời, giết thẳng tay.”
“Giết ư?” Đường Phúc Lộc nghi hoặc: “Dù sao cũng là đệ tử mà chưởng sứ coi trọng, giết hắn thì không bị trách tội chứ?”
“Hắn là đệ tử của Đường Liên Nguyệt, hắn đã biết chúng ta hãm hại sư phụ hắn, hắn còn đối xử tốt với chúng ta được sao?” Đường Thiên Lộc hừ lạnh nói:
“Đệ tử Đường Liên Nguyệt cũng cùng tính tình với Đường Liên Nguyệt thôi, giết!”
“Được rồi.” Đường Phúc Lộc duỗi người, đủ loại ám khí lập tức bắn ra từ hai tay áo của hắn, đồng thời tấn công Đường Liên.
Đường Liên nhanh chóng né tránh, tiếp đó lấy ra Chỉ Tiêm Nhận, trực tiếp lao về phía hai người. Tuy hắn luôn được khen là thiên phú xuất sắc, nhưng trình độ ám khí còn kém xa hai vị trưởng bối Đường môn trước mặt. Nhưng hắn có Chỉ Tiêm Nhận được truyền thụ từ Đường Liên Nguyệt, nếu cận chiến trong phạm vi ba thước, hắn tự tin có thể thắng được hai người.
“Thằng nhãi gian xảo! Đừng để hắn áp sát!” Đường Thiên Lộc điểm nhẹ chân phải, rút lui năm thước, tiếp đó ném ra một viên Phi Hoàng Thạch.
Đường Liên tới gần Đường Phúc Lộc, Chỉ Tiêm Nhận nhanh chóng xoay tròn, ép hắn phải rút lui, tiếp đó lại ném ra một mũi tụ tiễn, đánh trúng Phi Hoàng Thạch. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, Đường Liên tung người nhảy lên, chạy thẳng qua lầu hai, nhảy ra ngoài.
“Đừng để hắn chạy!” Đường Thiên Lộc phẫn nộ quát.