Dưới chân núi vô danh.
Mộ Thanh Dương tựa người bên một thân cây, trên người hắn đã có mười mấy vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, còn có vài miệng vết thương đang chảy máu, đau tới mức nhe răng: “Không ngờ ta cũng có lúc chật vật như vậy.”
“Mộ gia Mộ Thanh Dương, so với gia chủ Mộ gia đời trước Mộ Tử Trập, ngươi vẫn quá trẻ tuổi.” Một nam nhân đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt hắn. Mặt nạ của nam nhân này hết sức đặc biệt, cứ như được làm bằng lá khô.
“Ngươi biết Mộ Tử Trập?” Mộ Thanh Dương trầm giọng nói. Nam nhân kia gật đầu: “Hắn suýt nữa giết chết ta.’
Mộ Thanh Dương cười lạnh một tiếng: “Ta biết ngươi là ai, Đường Môn Ngũ Kiệt, Đường Linh La.”
“Đúng vậy.” Nam tử tháo mặt nạ của mình ra: “Tuy cuối cùng hắn không giết được ta, nhưng trên mặt ta vẫn lưu lại một vết sẹo vĩnh viễn không thể khép lại. Cho nên quãng đời còn lại ta phải bầu bạn với cái mặt nạ này.”
Mộ Thanh Dương vội vàng giơ tay nói: “Đường huynh đệ, tuy ta là gia chủ đương nhiệm của Mộ gia, nhưng ta và Mộ Tử Trập không phải người cùng phe. Cuối cùng hắn bị giết cũng là ta góp chút công sức, chúng ta là người chung chiến tuyến. Ngươi đừng nóng vội!”
“Ta và Ám Hà chung chiến tuyến ư?” Đường Linh La cười lạnh một tiếng, tay đã cầm một mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn: “Nghe đúng là buồn cười.’
“Chúng ta và Đường Linh Hoàng có ước hẹn, được mời tới Đường gia bảo bàn bạc.” Mộ Thanh Dương nghiêm mặt nói: “Ngươi có chắc là ngươi muốn giết ta không?”
“Quên cái tên đó đi.” Đường Linh La vung nhẹ cánh tay, Chu Nhan Tiểu Tiễn đã thẳng tới mi tâm Mộ Thanh Dương.
Mộ Thanh Dương cắn răng, hai tay đẩy nhẹ, toàn thân nhảy lên theo một tư thế khó tin, mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn bắn qua dưới chân hắn, cắm vào thân cây. Mộ Thanh Dương điểm nhẹ chân lên mũi tên nhỏ rồi tung người nhảy về phía trước: “Chẳng lẽ mạng ta lại kết thúc ở đây?”
Hắn lấy từ trong áo ra một con bướm giấy, tiếp đó quát lớn: “Đi đi, nếu trong Cẩm thành còn con cháu của Ám Hà ta, mời họ tới cứu ta!”
Giọng nói vừa vang lên, con bướm giấy đã bay xuyên rừng cây, vỗ cánh lượn về phía Cẩm thành.
“Lại là mấy trò bàng môn tà đạo của Mộ gia.” Đường Linh La khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay, một chiếc lá khô bay khỏi tay áo hắn, chém về phía con bướm giấy. Nhưng con bướm lại như vật sống, lượn một vòng trên không trung, chỉ có một góc cánh trái bị lá khô chém trúng. Cuối cùng bướm giấy chỉ lung lay một chút, vẫn bay tiếp về phía Cẩm thành.
Đường Linh La liếc mắt nhìn con bướm giấy một cái, lại nhìn Mộ Thanh Dương đang đào tẩu, do dự một hồi, tung người nhảy lên đuổi theo hướng Mộ Thanh Dương.
Trong quán trà Tĩnh Tư.
Mộ chủ quán đột nhiên ngẩng đầu, lao nhanh ra cửa, nhìn lên không trung. Tô Mộ Vũ ở đằng khác nhíu mày nói: “Sao thế?’
Mộ chủ quán trầm giọng nói: “Bướm giấy dẫn hồn?”
“Bướm giấy dẫn hồn?” Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Chẳng phải gia chủ Mộ gia...”
“Đúng. Chỉ có gia chủ Mộ gia mới có Dẫn Hồn điệp.” Mộ quán chủ giải thích: “Bướm này vừa bay, hoàng tuyền mở cửa, vạn điệp theo hầu.” Mộ chủ quán vung hai tay áo, chỉ thấy mười mấy con bướm giấy bay ra khỏi tay áo hắn. Hắn không làm bất cứ động tác nào nhưng đám bướm giấy cứ thế lượn quanh người hắn.
Mộ Vũ Mặc ở bên cạnh thấy vậy cũng cực kỳ kinh ngạc: “Mộ Thanh Dương dùng Dẫn Hồn điệp, xem ra...’
“Xem ra có một tin tức tốt, đó là Mộ Thanh Dương còn chưa chết. Nhưng còn có một tin tức xấu...” Tô Xương Hà nhíu mày: “Mộ Thanh Dương sắp chết rồi.’
Tô Mộ Vũ cầm cây dù lên đi ngay ra cửa: “Bảo chúng nó dẫn đường đi.’
“Được.” Mộ chủ quán nhẹ nhàng vung tay, tất cả bướm giấy đều bay ra ngoài.
“Các ngươi ở lại đây, đợi tin tức của ta.” Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên.
Ngoài Cẩm thành, Mộ Thanh Dương chạy trốn tới một vách núi, hắn cúi đầu nhìn vực sâu vạn trượng bên dưới, cười khổ một tiếng: “Xem ra trời muốn diệt ta rồi.”
Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên nghe một tiếng hạc kêu. Hắn kinh hãi quay đầu lại, đó là một con hạc vàng từ xa bay lại. Con hạc vàng đó cực lớn, chẳng khác nào tiên nhân cưỡi hạc bay đi trong bức tranh. Trên hạc vàng còn chở một người, nhưng trông người này không giống tiên nhân.
Người này là một nam tử trẻ trung tuấn tú, hai tay khoanh lại, giữa hai hàng mi mang đầy vẻ ương bướng. Hắn cưỡi hạc vàng tới cạnh vách núi, hạc vàng vỗ cánh không ngừng, nhưng cũng không định hạ xuống.
Nam tử cúi đầu nói: “Xem ra ngươi bị kẻ thù truy đuổi đến đây.”
Mộ Thanh Dương thấy con hạc vàng là cả kinh: “Ngươi... ngươi là người của núi Thanh Thành?’
“Núi Thanh Thành?” Nam tử kia cười một tiếng:”Trông ta giống đạo sĩ lắm à? A Ly, ta có giống đạo sĩ không?”
Hạc vàng lại kêu vang một tiếng, lượn vài vòng trên vách núi.
“Huynh đài, cứu một mạng người hơn xây bảy tào tháp.” Mộ Thanh Dương chắp tay nói: “Trên người ta có không ít bảo bối, có thể trao đổi với ngươi.’
“Không cần, ngươi nói thử xem kẻ địch của ngươi là ai?” Nam tử kia hỏi.
Mộ Thanh Dương hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nói đúng sự thật: “Đường môn!”
“Ta thấy ngươi võ công bất phàm nhưng vẫn bị ép vào vách núi đầy nguy hiểm này. Ta nghĩ, chắc chỉ có Đường môn thôi. Vận may của ngươi không tệ, ta không hỏi họ tên ngươi, không hỏi lai lịch ngươi, chỉ vì Đường môn muốn giết ngươi, ta sẽ cứu ngươi.” Nam tử kia di nhẹ chân, hạc vàng xoay người: “Lên đi.”
Mộ Thanh Dương vui vẻ, lập tức tung người nhảy lên hạc vàng.
“Đi thôi, A Ly.” Nam tử kia ra lệnh, hạc vàng lập tức bay xuống bên dưới. Mộ Thanh Dương thở dài một tiếng: “Đa tạ huynh đài đã cứu giúp!”
Nam tử kia cười: “Không hỏi vì sao ta nghe thấy hai chữ Đường môn là ra tay cứu ngươi à?”
Mộ Thanh Dương lắc đầu nói: “Không hỏi không hỏi, ngươi không muốn nói thì đương nhiên ta không thể hỏi. Nếu ta hỏi thừa một câu, khiến huynh đài không vui, huynh đài cho hạc huynh hất một cái, chẳng phải ta sẽ hồn phi phách tán à?”
Nam tử gật đầu: “Cũng là người thông minh, ta họ Lôi.” Mộ Thanh Dương ngạc nhiên: “Lôi gia bảo.’
“Ta có việc cần tới đây nhưng không muốn vào Cẩm thành, Đường môn mà thấy lại tưởng ta tới tìm họ. Nhưng xưa nay ta căm ghét bọn họ, có thể gây thêm phiền toái cho họ cũng không tệ. Ngươi là kẻ địch của họ thế thì ta cứu ngươi.” Nam tử kia trả lời.
Mộ Thanh Dương giơ ngón tay cái: “Thế thì huynh đài cứu đúng rồi, nếu ta sống sót, chắn chắc sẽ cho bọn họ một phiền toái lớn!”
Không tới một nén hương sau, hạc vàng đã chở hai người tới một khoảng núi rừng khác. Mộ Thanh Dương từ trên lưng hạc vàng nhảy xuống: “Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài, ân tình này ta xin ghi nhớ.”
“Ta tên Lôi Vân Hạc, chắc ngươi nghe tên ta rồi.” Nam tử kia vung ống tay áo: “A Ly, chúng ta đi.”