Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 196: Màn 13 - Xử Thử 2




Đêm đen gió lớn.

Trong Đường gia bảo canh gác nghiêm ngặt.

Một bộ áo tím chậm rãi hạ xuống một khoảng sân trống, chính là Mộ Vũ Mặc.

Cô khẽ thở ra một hơi, hạ giọng nói: “Ai cũng nói Đường gia bảo là đầm rồng hang hổ, nhưng hình như đi vào đây đâu có khó.” Vừa dứt lời đã thấy một mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn bay tới, Mộ Vũ Mặc nghiêng người né tránh, mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn xẹt qua trước mi tâm của cô, cắm vào gốc cây bên cạnh.

“Ai? Dám xông vào cấm địa của Đường môn ta!” Một giọng nói non nớt vang lên.

Mộ Vũ Mặc ngẩng đầu, thấy một thiếu niên choai choai đang đứng đó, tay cầm một binh khí trong suốt, cau mày nhìn cô.

Mộ Vũ Mặc cười khà khà: “Hóa ra là một thiếu niên bé nhỏ.”

Thiếu niên kia tung người nhảy lên, Chỉ Tiêm nhận tập kích Mộ Vũ Mặc. Mộ Vũ Mặc nghiêng người tránh khỏi, ngón tay điểm nhẹ lên Chỉ Tiêm Nhận, Chỉ Tiêm Nhận bay thẳng ra ngoài. Thiếu niên kia vội vàng duỗi tay theo, chạy vài bước mới cầm lại được Chỉ Tiêm Nhận.

“Tốc độ phản ứng nhanh đấy.” Một giọng nói yêu kiều vang lên bên tai thiếu niên, thiếu niên cả kinh nhưng bả vai đã bị người ta bắt lấy. “Đừng cử động, không thì tỷ tỷ sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”

Thiếu niên toàn thân cứng đờ, hắn trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Chỉ Tiêm Nhận của ngươi không tệ, ta thấy khá quen thuộc, ngươi học của ai?” Mộ Vũ Mặc nói đầy ẩn ý.

Thiếu niên khẽ nhíu mày: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Ngón tay Mộ Vũ Mặc hơi nhếch lên, một con nhện xuất hiện trên ngón tay kia. Thiếu niên kia nhìn sang một cái, căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng:

“Ngươi định uy hiếp ta?”

Mộ Vũ Mặc khẽ lắc đầu: “Thật ra ta đoán được rồi, ngươi là đồ đệ của Đường Liên Nguyệt đúng không?”

Thiếu niên cả kinh: “Làm sao ngươi biết?”

Mộ Vũ Mặc thở dài một tiếng: “Quả nhiên sư phụ ra sao thì dạy được đồ đệ như thế ấy, quá ngu ngốc, ta tùy tiện thử một chút mà ngươi nói hết cả.”

Thiếu niên siết chặt nắm tay: “Ngươi lừa ta?”

“Ngươi vừa hỏi ta một câu đúng không?” Mộ Vũ Mặc đột nhiên nói. Thiếu niên ngạc nhiên: “Câu gì?”

Mộ Vũ Mặc mỉm cười lặp lại: “Ngươi hỏi ta, ta là ai?” Thiếu niên lấy làm khó hiểu: “Hỏi thì sao?”

“Giờ ta có thể trả lời ngươi.” Mộ Vũ Mặc ghé sát tai thiếu niên rồi cười nói: “Ta là sư nương tương lai của ngươi.”

“Hả!” Thiếu niên cả kinh, trực tiếp vùng khỏi tay Mộ Vũ Mặc. Hắn ngẩng đầu, quan sát tỉ mỉ Mộ Vũ Mặc, tuy giờ đang là ban đêm nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một cô gái tuyệt sắc.

“Suyt!’ Mộ Vũ Mặc giơ một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng: “Đừng gọi người khác tới. Yên tâm đi, ta không phải người xấu.”

Thiếu niên ngây ngốc, nhìn bộ dạng Mộ Vũ Mặc đúng là không giống người xấu, nghe giọng điệu của cô càng không giống nói dối. Có điều, người như sư phụ... mà cũng có người yêu à? Đúng là khó mà tưởng tượng được. Nhưng người như sư phụ cho dù có người yêu thì chắc chắn cũng không nói cho người khác, cho nên hắn không biết cũng có thể hiểu được.

“Tiểu đồ đệ, ngươi tên là gì?” Mộ Vũ Mặc hỏi thẳng, giọng nói có thêm vẻ thân cận.

“Ta tên Đường Liên, Liên là hoa sen.” Thiếu niên trả lời.

“Cái tên không tệ, sư phụ ngươi tên Đường Liên Nguyệt, ngươi tên Đường Liên.” Mộ Vũ Mặc mỉm cười: “Dẫn ta tới gặp hắn đi. Hắn ở đâu?” Giọng điệu của Mộ Vũ Mặc hết sức tự nhiên, cứ như đến đây là chuyện thuận lý thành chương.

“Đợi đã.” Đường Liên đầu óc rối loạn. “Ngươi có gì để chứng minh ngươi là người yêu của sư phụ ta!”

“Còn phải chứng minh à!” Mộ Vũ Mặc tung người nhảy lên, đánh về phía Đường Liên. Đường Liên vội vàng vung Chỉ Tiêm Nhận lên chặn, chỉ nghe “keng” một tiếng, âm thanh binh khí va chạm cất lên. Đường Liên tập trung quan sát, ồ lên: “O, đây là Chỉ Tiêm Nhận của sư phụ!”

“Rất quen thuộc đúng không, đây là sư phụ ngươi tặng cho ta.” Mộ Vũ Mặc thu binh khí: “Chàng nói, coi như là vật đính ước giữa chúng ta. Không thì ngươi nghĩ với võ công của một cô gái yếu ớt như ta liệu có thể cướp được binh khí tùy thân của chàng không?”

Đương nhiên Chỉ Tiêm Nhận này không phải là Đường Liên Nguyệt đưa cho Mộ Vũ Mặc, mà là Mộ Vũ Mặc lén lút trộm lấy trong thời gian Đường Liên Nguyệt chăm sóc cho cô. Nhưng sau này Đường Liên Nguyệt cũng không đòi lại, với năng lực của hắn, sao lại không biết Mộ Vũ Mặc trộm đồ? Cho nên Mộ Vũ Mặc thầm nhận định là Đường Liên Nguyệt ngầm đồng ý, cô cũng coi đây là tín vật đính ước giữa hai người bọn họ.

Đây là điều Mộ Vũ Mặc nhận định, cho nên dáng vẻ của cô khi nói ra những lời này hết sức thành khẩn.

Thành khẩn tới mức Đường Liên tin là thật.

“Được. Nhưng gần đây sư phụ đang bế quan.” Đường Liên trả lời: “Ngay cả ta cũng lâu rồi không gặp sư phụ.”

“Bế quan?” Mộ Vũ Mặc khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy. Sư phụ bế quan luyện công, sau khi vào Liên Nguyệt các là không thấy ra nữa.” Đường Liên chỉ một tòa lầu các nhỏ cách đó không xa: “Ở nơi đó.”

“Chàng bế quan là vì không biết ta tới, ta tới gặp chàng là chàng sẽ ra thôi!” Mộ Vũ Mặc đi lên trước một bước.

“Bên ngoài Liên Nguyệt các có ba vị sư phụ nội phòng canh gác, cô không qua được đâu. Xưa nay bọn họ chấp pháp rất nghiêm, sẽ không quan tâm quan hệ giữa cô và sư phụ là gì. Ta cũng tới xin gặp vài lần nhưng đều bị cự tuyệt.” Đường Liên lắc đầu nói.

“Hóa ra là thế.” Mộ Vũ Mặc vuốt cằm.

“Ai đang ở đó!” Một tiếng quát chói tai vang lên. Đường Liên quay đầu: “Là Thất Sát thúc tới.”

Mộ Vũ Mặc hạ giọng nói: “Mau đánh ta một chưởng!”

Đường Liên chỉ chần chừ trong chốc lát rồi xuất chưởng đánh thẳng về phía Mộ Vũ Mặc.

“Nên ngốc thì ngốc, nên thông minh thì thông minh, đúng là tiểu đồ đệ không tệ.” Mộ Vũ Mặc nhận một chưởng của Đường Liên, tiếp đó đột nhiên lui lại năm bước.

Đường Thất Sát hạ xuống bên cạnh Đường Liên, trầm giọng nói: “Đường Liên, người này là ai?”

“Ta vào Đường môn giữa ban đêm, sao lại đi báo cáo thân phận cho các ngươi được! Ngươi đúng là thú vị.” Mộ Vũ Mặc điểm mũi chân nhảy lên tường: “Nhưng yên tâm, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.” Nói xong Mộ Vũ Mặc xoay người, biến mất tại chỗ.

“Các ngươi đuổi theo!” Đường Thất Sát vung tay, vài bóng đen lập tức nhảy lên đuổi heo. Tiếp đó hắn quay đầu lại hỏi Đường Liên: “Cô gái này nói gì với ngươi?”

Đường Liên lắc đầu nói: “Ta hỏi thân phận của cô ta, cô ta không chịu đáp, tiếp đó chúng ta giao đấu. Võ công của cô gái này rất cao, nếu Thất Sát thúc không tới kịp, có lẽ ta không phải đối thủ của cô ta.”

“Điểm đáng sợ nhất không phải võ công mà là có thể có thể lẻn vào Đường môn. Chứng to cô gái này cực kỳ tinh thông thuật ám sát!” Đường Thất Sát trầm giọng nói: “Xem ra gần đây Cẩm thành không yên bình rồi.”