Tạ Tuyên thu kiếm: “Thế thì tiếp theo chúng ta...”
“Tiếp theo không có trận chiến hỏi kiếm nữa rồi. Ta về Tuyết Nguyệt thành đây.” Lý Hàn Y nói.
“Chắc chắn không?” Tạ Tuyên nghi hoặc.
“Vừa rồi cảm giác được phía kia có kiếm khí truyền tới, đã đạt tới cực hạn của bản thân. Trong thời gian ngắn chắc không thể tĩnh dưỡng lại, cho nên cho dù có giao chiến cũng không tận hứng, thế thì không cần phải chờ.” Lý Hàn Y nâng nón che của mình: “Đáng tiếc.”
Tạ Tuyên cười nói: “Hiếm khi được ra khỏi Tuyết Nguyệt thành, không đi chỗ khác à.”
“Ngươi lắm mồm quá.” Lý Hàn Y nói đầy ẩn ý.
Tạ Tuyên vội vàng xua tay: “Ngươi ấy, dữ quá đi mất. Tốt xấu gì ta cũng vang danh cùng đại sư huynh của ngươi., nếu xét theo bối phận, ta là bát công tử, hắn là cửu công tử, còn lớn hơn hắn một chút... Nhưng mỗi lần nói chuyện với ngươi, ta cứ cảm thấy ngươi đang uy hiếp ta.”
“Ai bảo ngươi không chịu đánh với ta một trận.” Lý Hàn Y hừ lạnh nói: “Kiếm của Nho Kiếm Tiên, ta rất muốn thấy. Nếu ngươi chịu đánh một trận, ta mời ngươi tới Tuyết Nguyệt thành, uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà đại sư huynh của ta vừa ủ.”
“Ha ha ha.” Tạ Tuyên điểm mũi chân đi trước: “Phong Hoa Tuyết Nguyệt đúng là rất tốt, nhưng đánh với ngươi một trận lại cực kỳ không tốt.”
“Thư sinh chết tiệt.” Lý Hàn Y cất cao giọng mắng.”
“Nữ nhân hung dữ.” Mãi tới khi đi rất xa Tạ Tuyên mới nhỏ giọng nói một câu.
Lý Hàn Y thu hồi Thiết Mã Băng Hà, tung người nhảy lên nóc Thiên Hạ phường, liếc mắt nhìn Trường Sinh môn ở phía xa một cái, tiếp đó cũng xoay
người rời khỏi.
Trong Trường Sinh môn.
Lô Ngọc Địch lững thững tới sau, cõng Kiếm Vô Địch đã hôn mê. Tống Yến Hồi thì đang từ biệt đám người Tô Mộ Vũ.
“Không biết bây giờ nên gọi ngươi là Tô công tử hay Trác công tử.” Tống Yến Hồi cười nói.
Tô Mộ Vũ suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ sau ngày hôm nay, người tên Trác Nguyệt An sẽ vĩnh viễn biến mất trên giang hồ.”
Tống Yến Hồi ngạc nhiên, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ chúng ta không thể ước chiến vào lúc khác được sao?”
“Không cần, hôm nay được kề vai chiến đấu với Tống thành chủ đã là thành quả rất lớn. Trận chiến mấy ngày tới coi như Trác Nguyệt An lỡ hẹn.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Tống Yến Hồi thở dài một tiếng: “Thế thì giang hồ sẽ bảo là ta sợ trận chiến này nên lén lút diệt trừ nhà ngươi.’
Tô Mộ Vũ cười nói: “Tống thành có để ý tới lời nói của đám người đó không?”
Tống Yến Hồi lắc đầu: “Thôi, đúng là không cần quan tâm.”
“Yên tâm đi.” Tô Mộ Vũ tiếp tục nói: “Ta cảm thấy chuyện hôm nay là Bách Hiểu Đường nợ ta một chút ân tình, ta sẽ tìm Cơ Nhược Phong, bảo hắn tung tin về Trác Nguyệt An. Cứ nói là Trác Nguyệt An đột nhiên cảm thấy trận đấu kiếm này mất đi ý nghĩa nên tự ý bỏ đi. Xưa nay Bách Hiểu Đường là người đưa tin đáng tin cậy nhất trên giang hồ, nếu Cơ Nhược Phong đã tuyên bố, thế thì lời đồn về Vô Song thành sẽ bị loại bỏ nhanh thôi.”
“Ngươi còn biết suy nghĩ cho người ta quá nhỉ?” Tô Xương Hà phủi bụi trên người: “Vô Song thành các ngươi nội loạn lại để Ám Hà chúng ta mệt gần chết, không thể chiếm lợi như vậy được.”
“Hả?” Tống Yến Hồi nhìn Tô Xương Hà một cái, người này khác với Tô Mộ Vũ, tuy lúc nào hắn cũng cười hì hì, nhưng Tống Yến Hồi có thể cảm nhận được một luồng sát khí như có như không trên người hắn. Hơn nữa hắn cũng nghe tới đại danh và cách hành xử của Tống Táng Sư Tô Xương Hà.
“Phải trả tiền!” Tô Xương Hà giơ hai ngón tay ra, vê nhẹ: “Ám Hà nhận tiền làm việc, chắc ngươi cũng nghe rồi chứ.”
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ, lấy tay che trán: “Xương Hà, ngươi có thể không...”
“Không thể! Sao lại phá hỏng quy củ được!” Tô Xương Hà ngắt lời Tô Mộ Vũ rồi nói: “Bạch thần y, ngươi thấy có phải không?”
Bạch Hạc Hoài gật đầu lia lịa: “Đúng vậy. Lần này ta dùng không ít kỳ trân dị bảo, chỉ riêng Ngũ Độc kia dùng một lần là phải dùng thảo dược quý giá nuôi dưỡng một lần, cũng tốn tiền lắm đấy.”
Tô Mộ Vũ cười khổ:”Sao ta lại có bằng hữu như các ngươi...’
“Không sao không sao.” Tống Yến Hồi nhìn Lô Ngọc Địch một cái: “Ta không có tiền nong gì. Nhưng chắc ngươi rất có tiền nhỉ.”
Lô Ngọc Địch ngạc nhiên, thầm nghĩ trong lòng: Chuyện này liên quan gì tới đồ đệ? Nhưng ngoài mặt lại lập tức gật đầu xưng phải: “Đồ nhi... đồ nhi nguyện cống hiến sức lực.”
“Được rồi, con số này.” Tô Xương Hà giơ ba ngón tay. Lô Ngọc Địch ngạc nhiên: “Ba trăm... ba ngàn lượng?” “Một giá thôi, ba vạn lượng.” Tô Xương Hà nhướn mày. “Sao ngươi không đi cướp đi!” Lô Ngọc Địch cả giận nói.
“Ba vạn lượng nhiều lắm à?” Tô Xương Hà bĩu môi: “Một tấm Vô Song Lệnh giá bao nhiêu? Bán thêm mấy tấm là được rồi thây.”
Lô Ngọc Địch giận mà không dám nói gì, nhìn thoáng qua Tống Yến Hồi, hy vọng sư phụ có thể đứng ra giúp mình. Kết quả Tống Yến Hồi trực tiếp chắp tay: “Xin nghe đại gia trưởng.”
Lô Ngọc Địch thiếu chút nữa hộc máu nhưng cuối cùng vẫn cắn răng: “Được rồi, nhưng ba vạn lượng không phải con số nhỏ, ta phải chuẩn bị mấy hôm.”
“Không thành vấn đề. Tuy đám người chúng ta sắp đi, nhưng có thể đưa bạc tới Trường Sinh môn, để bọn họ quản hộ chúng ta một thời gian.” Tô Xương Hà cười tươi roi rói.
Cát Tu âm thầm vui vẻ, tuy nói là “tạm quản ngân lượng” nhưng có thể coi là mình tìm được một chỗ dựa lớn. Sau này trong Tứ Hoài thành, kể cả trong Vô
Song thành, cả trong tối lẫn ngoài sáng đều không có mấy ai dám đối đầu với hắn. Hắn gật đầu nói: “Nguyện dốc sức vì hai vị công tử.”
“Khụ khụ.” Bạch Hạc Hoài ho khan một tiếng.
“À à, cả vị thần y này nữa.” Cát Tu vội vàng sửa lại.
“Nếu thế, chúng ta xin cáo từ.” Tô Xương Hà nhìn Tô Mộ Vũ một cái.
Tô Xương Hà nhìn Hứa An vẫn luôn im lặng ở bên cạnh: “Lúc trước ta đã hứa sẽ dạy ngươi một bộ kiếm pháp, nhưng có vẻ không còn kịp nữa rồi. Chẳng qua, ngươi có thấy rõ trận chiến vừa rồi không?”
Hứa An suy nghĩ rồi nói: “Thấy được thì đều thấy, không thấy thì sau này sẽ cố gắng thấy.”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Không tệ, ngươi có ngộ tính về kiếm đạo đấy.”
Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria: “Ngươi muốn nhận hắn làm đồ đệ? Mang về?”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Quan sát trận chiến vừa rồi còn hữu dụng hơn cả ta truyền thụ kiếm pháp cho ngươi. Ta đã nói chúng ta không phải thầy trò, thế thì trận chiến vừa rồi coi là món quà ta tặng cho ngươi thay thế kiếm pháp,.”
Hứa An không hề do dự hay bất mãn gì, lập tức quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Đa tạ công tử!”
“Phải đi rồi!” Tô Mộ Vũ chắp tay với mọi người còn lại rồi xoay người rời khỏi.
Tô Xương Hà, Bạch Hạc Hoài và Tô Triết cũng xoay người bước theo. Tô Xương Hà đi tới bên cạnh Tô Mộ Vũ, mỉm cười hỏi: “Đúng là rất có thiên phú, không nhận đồ đệ đúng là đáng tiếc.”
“Nếu là Trác Nguyệt An, ta sẽ nhận hắn làm đồ đệ. Nhưng ta còn là Tô Mộ Vũ.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Tô Xương Hà nhún vai: “Ngươi ấy, lúc nào cũng nghĩ quá nhiều.”
~Hết phần Vô Song thành~