Màn đêm buông xuống.
Ngược lại Tứ Hoài thành lại càng náo nhiệt.
Thành chủ đời đầu của Vô Song thành đã từng trợ giúp khai quốc hoàng đế Bắc Ly chinh chiến thiên hạ, vì vậy Vô Song thành có quyền độc lập cực lớn trong phạm vi xung quanh. bao gồm cả Tứ Hoài thành. Nơi này không có luật cấm đi lại ban đêm, cho nên đến tối xung quanh thắp đèn dầu sáng trưng, trong quán rượu ăn uống linh đình, khắp nơi này võ sĩ cầm đao đeo kiếm đi qua đi lại.
Trong đó cũng có cả Tô Mộ Vũ.
Đáng lẽ sắp phải nghênh đón một trận đại chiến, giờ hắn cần bồi dưỡng kiếm khí, tìm một nơi yên tĩnh không người, tốt nhất là rừng sâu núi thẳm. Nhưng Tô Mộ Vũ lại ở lại trong Tứ Hoài thành, hắn muốn quan sát tòa thành này, cảm thụ xem thế nào mới thật là võ thành thiên hạ vô song!”
“Giết hắn! Kim Đao Khách! Giết hắn đi! Đừng có lưu thủ!” Trong một quán rượu vang lên tiếng rống của đám người.
Tô Mộ Vũ bị tiếng hét đó thu hút, dừng chân, do dự một lát rồi đi vào. Quán rượu này rất lớn, nhưng khách uống rượu lại không ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà giơ cao chén rượu trong tay, vây quanh một cái bục dài chính giữa quán rượu. Trên bục là hai người đang giao đấu!
Hai người này đều đeo mặt nạ quỷ, trong đó một người lưng hùm vai gấu, cực kỳ cao lớn, tay cầm một thanh đại khảm đao vàng kim, có lẽ là Kim Đao Khách mà bọn họ vừa nói. Còn một kiếm khách khác thân hình gầy gò, cầm một thanh kiếm sắt loang lổ rỉ sét, thân kiếm đầy vết mẻ. Trong lúc giao đấu với Kim Đao Khách, rõ ràng hắn ở thế yếu, bị thanh đại khảm đao ép tới mức chỉ có thể trốn trái trốn phải, trường kiếm trong tay đỡ được vài chiêu, trông như sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Vì sao binh khí mà bọn họ sử dụng lại chênh lệch lớn như vậy?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Người bên cạnh liếc mắt nhìn Tô Mộ Vũ một cái, không để ý tới hắn. Nhưng chủ quán ngồi bên mé hút thuốc lại giải thích: “Không phải ai cũng có thể lên đánh lôi đài, người tới đánh lôi đài phải trả tiền mua một món binh khí ở chỗ ta rồi mới có tư cách đi lên. Thằng nhóc kia chỉ có ba miếng tiền đồng, ta cũng chỉ có thể bới trong đống rác ra một cây quạt sắt đưa cho hắn.”
“Giết hắn! Giết hắn!” Khách uống rượu hô hào như phát điên.
“Giết hắn thì có lợi ích gì? Tất cả mọi người đều đặt Kim Đao Khách, cho dù hắn thắng thì các ngươi cũng không thắng được tiền.” Chủ quán bất đắc dĩ nhìn hai cái bàn sắt trước mặt, trong đó một cái chất đống tiền bạc, một cái khác thì rỗng tuếch. Theo lẽ thường, người đặt cược thắng sẽ được chia khoản tiền thua theo tỷ lệ. Nhưng trận quyết đấu như hôm nay rõ ràng là lãng phí thời gian. Đột nhiên một luồng sáng lóe lên trước mặt chủ quán, tiếp đó là một tiếng động thanh thúy.
“Cuối cùng cũng có người đặt cược vào thằng nhóc kia à...” Bên cạnh có người bĩu môi: “Nhưng keo kiệt quá đấy, mới có...”
“Một khối vàng!” Chủ quán kinh ngạc há hốc miệng, trong quán rượu nho nhỏ của hắn, chịu bỏ một lạng bạc ra đặt cược đã là khách sộp, một khối vàng giá trị gấp mấy lần cả bàn tiền bạc bên kia. Nhưng không ngờ khối vàng này lại đặt cược người cầm kiếm đang bị áp đảo tới sắp thua cuộc.
Chủ quán vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người trẻ tuổi vừa hỏi chuyện, Người trẻ tuổi này mặt mày tuấn tú, chắc là con cháu thế gia, hèn gì đặt cược xa hoa như vậy, chỉ tiếc là hắn ném khoản tiền này xuống sông rồi!
“Người kia gọi là Kim Đao Khách, thế người này thì sao?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Chủ quán nhếch miệng cười nói: “Hắn tự đặt biệt danh cho mình, gọi là Hắc Liệp Nhân.”
“Được, thế thì ta đặt cho nhóc ăn mày.” Tô Mộ Vũ cất cao giọng nói: “Ta cược hắn thắng.”
Chủ quán cười gian xảo, nếu tiền của bên thua nhiều hơn bên thắng, thế thì phần thừa ra sẽ là của quán rượu. Đám đệ tử thế gia giang hồ thường hay tự tin tới ngu xuẩn, bị lừa bỏ cả đống bạc ra mà không biết; thắng bại trong trận giao đấu trên bục đã rõ ràng như vậy rồi mà còn tới đưa tiền.
Nhưng trận đấu tên bục lại tiếp tục giằng co mười hiệp mà vẫn không phân thắng bại. Kim Đao Khách đã bắt đầu thở hổn hển, thanh kim đao trong tay hắn
tuy có lực sát thương rất lớn, nhưng lại quá nặng nề, thân thể cũng khó mà gánh chịu được. Còn binh khí trong tay Hắc Liệp Nhân có thể coi là không trọng lượng, đánh lâu như vậy không tốt cho hắn.
“Khốn kiếp!” Kim Đao Khách gầm lên một tiếng, nâng kim đao trong tay lên, lao thẳng về phía trước, húc bay Hắc Liệp Nhân rồi vungd dao tới. Chiêu này tập trung toàn bộ sức lực còn sót lại của Kim Đao Khách, Hắc Liệp Nhân không thể tránh nổi, bị đâm trúng.
“Kết thúc!” Dưới bục có người hoan hô. Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười: “Thú vị.”
Chỉ thấy sau khi bị hất bay, Hắc Liệp Nhân vung kiếm trên không trung ngăn cản kim đao, tiếp đó một tiếng vang giòn dã cất lên, lưỡi kiếm rỉ sét trong tay hắn đã bị phá nát. Nhưng Hắc Liệp Nhân như đã đoán trước thời khắc này, sau khi rơi xuống đất, hắn phất ống tay áo một cái, thu toàn bộ mảnh vỡ vào tay áo, vung thẳng tới.
Kim Đao Khách lập tức thu đao thối lui, nhưng ngay trước khi hắn hạ xuống đất, Hắc Liệp Nhân đã tung người nhảy tới.
Mọi người kinh ngạc trầm trồ: “Thân pháp nhanh quá.”
“Cuối cùng thợ săn cũng lộ răng nanh.” Tô Mộ Vũ cười nói: “Lần này... ta thắng.”
Vừa dứt lời, Hắc Liệp Nhân đã lao tới bên cạnh Kim Đao Khách, giơ tay phải lên nắm lấy bả vai Kim Đao Khách, vai thái hạ thấp nắm lấy đùi phải của Kim Đao Khách, sử dụng công phu cầm nã, đột nhiên vung cao, ném thẳng Kim Đao Khách ra khỏi bục tỷ võ.
“Mau tránh ra!” Chủ quán hét lớn.
Đám người còn đang hưng phấn hò hét dưới bục lập tức đờ đẫn, sau tiếng hét của chủ quán mới phản ứng lại, cuống quít chạy theo đủ mọi hướng. Tô Mộ Vũ lại điểm mũi chân lướt tới, đỡ lấy Kim Đao Khách cường tráng đang ngã xuống rồi chậm rãi hạ xuống đất.
Một người cao to là vậy nhưng tới tay hắn lại nhẹ nhàng như lông chim. Hắc Liệp Nhân trên bục tháo mặt nạ quỷ, nhìn về phía hắn.
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy vậy cũng cả kinh, không ngờ đây chỉ là một thiếu niên, trông cùng lắm là mười ba mười bốn tuổi, làn da ngăm đen, đôi
mắt vừa đen lại vừa sáng, như đứa trẻ trưởng thành trong môi trường săn bắn nơi rừng núi; rất hợp với cái tên của hắn. Hắc Liệp Nhân đầu đầy mồ hôi, vừa rồi ra chiêu như vậy đã dùng hết sức lực của hắn.
“Có phải rơi khỏi bục tỷ võ là thua rồi không?” Tô Mộ Vũ hỏi chủ quán rượu.
Chủ quán ngây ra một lát, tiếp đó gật đầu nói: “Đúng. Hắc Liệp Nhân thắng.
Hắc Liệp Nhân thắng.’ “Chết tiệt!”
Kim Đao Khách đứng từ dưới đất dậy, đòn vừa rồi không khiến hắn bị thương, hắn tháo mặt nạ ra, là một gã cao to để râu quai nón. Kim Đao Khách cầm chén rượu bên cạnh lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rồi vác đao nhảy lên bục tỷ võ.