“Đây là...!” Tống Yến Hồi trên cửa thành kinh hãi tới biến sắc.
Năm xưa khi các hảo hán giang hồ chung tay chống lại Ma giáo, hắn từng thấy có một người đeo mặt nạ quỷ thi triển kiếm pháp giống hệt như vậy. Người này giấu kiếm trong dù, khi sử dụng là như đóa hoa nở rộ, tay trái khống chế mười bảy thanh kiếm, tay phải cầm thanh kiếm mỏng trong cán dù, chỉ trong chớp mắt đã giết chết hàng loạt đệ tử Ma giáo, khả năng giết chóc còn vượt xa đám người Ma giáo, khiến giang hồ hảo hán bên phe hắn đều cực kỳ kinh hãi.
Nghe nói người này không tới từ bất cứ môn phái nào trong giang hồ, mà đến từ... Ám Hà!
Tổ chức sát thủ kinh khủng nhất thiên hạ.
Sau đó người này còn tham gia trận chiến cuối cùng vây giết gia chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi.
Tống Yến Hồi từng hỏi người đã kề vai chiến đấu với hắn là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y. Lý Hàn Y đánh giá về hắn là, nếu không có hắn, vậy thì trận ám sát năm đó chắc chắn sẽ thua. Nếu không phải hắn tới từ Ám Hà, có lẽ hắn sẽ là một trong những bằng hữu hiếm có của Lý Hàn Y, nếu hắn chịu rời khỏi Ám Hà dốc lòng nghiên cứu kiếm đạo, thế thì Ngũ Đại Kiếm Tiên sẽ biến thành Lục Đại Kiếm Tiên.”
“Chấp Tán Quỷ, Tô Mộ Vũ.” Tống Yến Hồi hạ giọng đọc ra cái tên này.
Kiếm trưởng lão nghe xong cũng kinh hãi: “Ngươi nói người này là Chấp Tán Quỷ của Ám Hà?”
Tống Yến Hồi lắc đầu nói: “Ta không thấy diện mạo thật của hắn, chỉ là suy đoán.”
“Ám Hà, Ám Hà.” Kiếm trưởng lão cúi đầu lẩm bẩm: “Nếu đúng là Ám Hà, thế thì có thể giải thích được mọi chuyện rồi.”
Tống Yến Hồi nghe vậy nhíu mày nói: “Kiếm trưởng lão nói vậy là sao, chẳng lẽ Ám Hà và Vô Song thành chúng ta có có móc nối gì? Còn liên quan tới
cả Vô Kiếm thành nữa?”
Kiếm trưởng lão tự biết mình lỡ lời, lắc đầu nói: “Thành chủ đừng hỏi nhiều, chỉ là chuyện đã qua.”
Tống Yến Hồi thầm suy đoán, năm xưa Vô Song thành thanh thế hưng thịnh, nhưng có một quãng thời gian rất nhiều cao thủ mất tích ly kỳ. Cùng lúc đó, Vô Kiếm thành bị diệt môn chỉ sau một đêm, chắc chắn chuyện này không phải trùng hợp.
Chẳng qua Vô Song thành khống chế tin tức, cho nên người trong giang hồ không liên hệ hai chuyện này với nhau, nhưng Tống Yến Hồi làm thành chủ, tiếp xúc được với rất nhiều cơ mật nên mới phát hiện ra, không ngờ hai chuyện này lại phát sinh trong cùng một đêm. Giờ lại thấy phản ứng của Kiếm trưởng lão, Tống Yến Hồi thậm chí còn suy đoán được thêm: Vô Song thành phối hợp với Ám Hà, sau khi trả giá nặng nề đã diệt môn Vô Kiếm thành.
Hắn thở dài một tiếng: “Kiếm trưởng lão, ngươi có biết vì sao thanh thế của Vô Song thành ta lại rơi cả ngàn trượng so với năm xưa không?”
Kiếm trưởng lão biến sắc: “Sao thành chủ lại nói vậy?”
Tống Yến Hồi không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Vì Vô Song thành chúng ta, về phương diện khí độ đã không xứng với hai chữ vô song.”
Dưới cửa thành, Tô Mộ Vũ thi triển Thập Bát Kiếm Trận, chỉ trong chớp mắt đã bao vây Lưu Vân Khởi trong kiếm trận.
Cuối cùng Lưu Vân Khởi không thể giữ khí thế tông sư như lúc vừa rồi, chỉ giao thủ vài chiêu mà trên người lão đã có thêm vài vết máu. Lão biến sắc hét lớn: “Đây là Thập Bát Kiếm Trận! Thập Bát Kiếm Trận của Ám Hà!”
“Cũng là thuật giết người cực hạn nhất cõi đời!” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.
“Ngươi không phải Trác Nguyệt An, ngươi không phải con trai Trác Vũ Lạc, ngươi là người của Ám Hà!” Lưu Vân Khởi cả giận nói: “Ai chỉ đạo ngươi tới đây?”
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới con trai của Trác Vũ Lạc cũng có thể trở thành người của Ám Hà ư?” Tô Mộ Vũ tiếp tục tấn công.
Lưu Vân Khởi vung kiếm ngăn một lưỡi kiếm tập kích mình, thần sắc biến đổi: “Hóa ra đứa trẻ đào tẩu năm xưa được Ám Hà cứu. Đại gia trưởng, hắn... vì sao lại làm vậy!”
“Ngươi chiến đấu vì lợi ích, thế thì cũng bị lợi ích phản bội. Ngươi chỉ có kiếm, không có đạo. Cứ như vậy thì không thể thắng mãi, còn một khi bại, là hai bàn tay trắng.” Tô Mộ Vũ quát.
“Sư phụ, kiếm hạp, không khống chế được kiếm hạp nữa!” Trên tường thành, Vô Song đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, hai tay đè chặt lên kiếm hạp, căng thẳng nói.
“Chẳng lẽ kiếm hạp muốn nhận một sát thủ làm chủ?” Kiếm trưởng lão cả kinh nói.
“Không thể nào, Vô Song Kiếm Hạp chỉ nhận một chủ nhân, trừ phi Vô Song chết, bằng không nó sẽ không mở cho người khác. Đây là kiếm hạp thấy một đối thủ đáng để giao chiến nên muốn quyết chiến với hắn.” Tống Yến Hồi nhìn Vô Song Kiếm Hạp, lắc đầu nói: “Tiếc là con còn nhỏ tuổi, bằng không gặp đối thủ như vậy, đúng là đáng để đánh một trận.’
Vô Song lau mồ hôi trên trán: “Sư phụ, thế thì nên làm gì đây?”
“Yên tâm đi, nó làm ầm một hồi rồi sẽ yên tĩnh trở lại.” Tống Yến Hồi xoa đầu Vô Song: “Đợi lúc con trưởng thành lại mang nó đi tìm đối thủ đáng giao chiến như vậy.”
“Lão thành chủ sắp thua rồi.” Kiếm trưởng lão nói đầy ẩn ý.
Tống Yến Hồi bất đắc dĩ nói: “Đáng lý người đã thua rồi, chẳng qua lần thua này muộn mười mấy năm. Nếu năm xưa thua trận còn có ngày vùng lên, nhưng hôm nay mà thua, là thua thật sự.!”
“Chẳng phải ngươi muốn dùng kiếm đạo thắng ta à, sao lại dùng thuật giết người?” Lưu Vân Khởi định dùng lời nói chọc giận đối thủ.
Tô Mộ Vũ cười lạnh một tiếng: “Ta dùng kiếm đạo đấu với ngươi, ngươi ép ta dùng thuật giết người. Giờ ta dùng thuật giết người, ngươi lại bảo ta dùng kiếm đạo trở lại. Trên thế gian này làm gì có việc thuận lợi như vậy, cái gì cũng do ngươi đặt quy tắc?”
Lưu Vân Khởi vừa lên tiếng kéo dài thời gian với Tô Mộ Vũ, vừa âm thầm quan sát ảo diệu của Thập Bát Kiếm Trận: “Phụ thân ngươi là đại sư kiếm đạo, nếu thấy ngươi dùng thuật giết người đơn thuần như vậy, chắc sẽ cực kỳ thất vọng.’
Tô Mộ Vũ lại không hề dao động, chỉ lắc đầu nói: “Ta có một người bằng hữu, thường bị mọi người coi là da mặt dày hơn tường thành. Nhưng kể cả là
hắn, lúc này mà gặp Lưu thành chủ chắc cũng không thể không cảm khái lên tiếng, đừng gọi là Vô Song thành, phải đổi tên là Vô Sỉ thành mới đúng.”
Sắc mặt Lưu Vân Khởi hơi đỏ lên: “Chỉ giỏi miệng lưỡi!”
Tô Mộ Vũ ngoắc nhẹ tay trái, kéo một lưỡi kiếm cắt qua vai Lưu Vân Khởi: “Kiếm pháp của ngươi còn kém hơn phụ thân ta năm xưa vài phần. So với Lý Hàn Y của Tuyết Nguyệt Thành thì càng không đáng nhắc tới. Đúng là phụ thân ta đánh giá cao ngươi, ngươi vốn không có tư cách đứng ngang hàng với người.”
Lưu Vân Khởi cười ha hả nói: “Ngươi tưởng ngươi thắng rồi à, vừa rồi ta giả bộ yếu thế chỉ để tìm kiếm sơ hở trong kiếm trận của ngươi. Thập Bát Kiếm Trận, thuật giết người tuyệt đỉnh của thế gian, đúng là tinh diệu, chỉ tiếc là!” Lưu Vân Khởi xoay một vòng tại chỗ, một luồng kiếm khí lượn vòng, trực tiếp đánh bay những mũi kiếm quay quanh người mình.
“Tới rồi, chiêu kiếm mạnh nhất của lão thành chủ!” Kiếm trưởng lão trầm giọng nói.
“Thừa Kiếm Thượng Cửu Thiên!” Tống Yến Hồi ngẩng đầu nói. Lưu Vân Khởi vung kiếm chém ra: “Long Ngâm Lạc Hoàng Tuyền.”
Nửa tấm mặt nạ của Tô Mộ Vũ rơi xuống đất, Tế Vũ kiếm trong tay hắn đâm ra như cầu vồng xuyên thủng mặt trời: “Phải là ngươi rơi xuống Hoàng Tuyền. Kết thúc rồi!”
“Ngọc Như ý!” Vô Song kinh hãi hét lên, Vô Song Kiếm Hạp theo tiếng hô mở ra, một thanh phi kiếm trông như ngọc như ý đột nhiên tập kích xuống.