Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 149: Màn 10 - Tiểu Thử 3




Thiên Hạ Phường.

Sòng bạc xếp hạng tư tại Bắc Ly, cũng là sòng bạc có quy mô lớn nhất Bắc Ly, chỉ sau Thiên Kim Thai ở Thiên Khải thành, Mỹ Nhân trang ở Tam Cố thành và Tiêu Dao ở Thanh Châu Bách thành.

Ba sòng bạc kia thường phục vụ vương công quý tộc và thương nhân, còn Thiên Hạ phường lại khác, nơi này đông nhất là giang hồ.

Vì sau lưng Thiên Hạ phường chính là võ thành tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Thiên Hạ Vô Song thành.

“Công tử muốn tới Vô Song thành?” Một nam tử ục ịch mặc áo tiền tài phe phẩy cây quạt hương bồ trong tay, nhanh chóng bước tới, mồ hôi trên người đổ xuống như mưa.

Một nam tử cao ráo cõng cây dù, hông dắt trường kiếm, đeo mặt nạ màu trắng đi sau lưng hắn, nhìn những bàn đánh cược ồn ào xung quanh, lạnh nhạt nói: “Ừ. Nhưng muốn vào địa phận Vô Song thành cần có Vô Song Lệnh.”

“Đúng vậy, từ đây đi tiếp mười dặm nữa chỉ có một con đường, dọc đường có mười mấy cửa ải, đều xem người tới có Vô Song Lệnh không thì mới cho vào.” Nam tử ục ịch lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán: “Nhưng Vô Song Lệnh không dễ lấy.”

“Nghe bằng hữu nói ở đây có cách lấy được Vô Song Lệnh?” Nam tử đeo mặt nạ hỏi.

Nam tử ục ịch nghỉ chân, cất khăn tay đi rồi cười đắc ý: “Đương nhiên rồi.” Nam tử đeo mặt nạ gật đầu: “Chưởng quầy, ngươi ra giá đi.”

Nam tử ục ịch như biến đổi sắc mặt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hắn âm u nói: “Nơi này là Thiên Hạ phường,không thể mua thứ gì, chỉ có thể...”

“Hả?” Nam tử đeo mặt nạ khẽ ngẩng đầu.

“Chỉ có thể đánh cược.” Nam tử ục ịch liếc mắt nhìn thanh trường kiếm bên hông nam tử đeo mặt nạ một cái: “Dùng thứ quý giá nhất trên người ngươi để đánh cược. Thắng thì ngươi cầm Vô Song Lệnh đi, thua thì để đồ lại.”

“Đánh cược?” Nam tử đeo mặt nạ nhìn chiếu bạc: “Có giống bọn họ không?”

“Bọn họ?” Nam tử ục ịch cười khinh thường: “Bọn họ đánh cược quá nhỏ, chẳng qua là chút bạc mà thôi. Ngươi muốn Vô Song Lệnh, đương nhiên không giống đánh cược ở nơi này. Theo ta tới đây.” Nam tử ục ịch dẫn nam tử đeo mặt nạ đi vào bên trong. Hắn đẩy một cánh cửa đen nhánh, bên trong là một phòng trà. Trong phòng đặt một cái bàn dài cổ kính, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ. Trên bàn là một cái lư hương, một cô gái mặc áo tím vóc dáng thướt tha diễm lệ dang ngồi trước cái bàn.

Nam tử ục ịch đóng cửa lại: “Đây mới là chỗ cho công tử đánh cược.’

Nam tử đeo mặt nạ lấy từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu: “Chuyện đánh cược này không phải sở trường của ta. Nhưng đã tới Thiên Hạ phường thì phải theo quy củ của nơi này. Chỗ này có ngân phiếu một ngàn lượng, chẳng hay có đủ không?”

“Vừa rồi ta đã nói rồi, phải lấy thứ quý giá nhất của ngươi ra đánh cược. Nhưng hiển nhiên, tấm ngân phiếu này không phải.” Nam tử ục ịch giơ một ngón tay chỉ trường kiếm bên hông nam tử đeo mặt nạ: “Chúng ta muốn cái đó.”

“Ngươi muốn kiếm của ta?” Giọng nói của nam tử đeo mặt nạ đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, trường kiếm bên hông lập tức rời vỏ, ánh lạnh lóe lên, đã chỉ vào trám nam tử ục ịch.

“To gan! Dám rút kiếm trong Thiên Hạ phường!” Cô gái áo tím rút trường đao bên hông ra, định lao tới trước.

“Dừng tay!” Nam tử ục ịch giơ hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm: “Vị bằng hữu này, xem ra ngươi không muốn Vô Song Lệnh rồi?”

Nam tử đeo mặt nạ lấy từ trong lòng ra một hạt châu tỏa ánh sáng xanh, thu trường kiếm lại: “Nếu chưởng quầy muốn thứ quý giá nhất để đánh cược, chẳng hay viên Long Lệ châu này có coi là vật quý không?”

“Long Lệ châu?” Nam tử ục ịch nhìn chằm chằm vào hạt châu, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam. Hắn liếm môi nói: “Nghe nói hạt châu này rất có linh khí, nếu

mang theo hạt châu này tu luyện nội công cả ngày cả đêm, nửa năm sau thân thể sẽ có biến hóa kỳ diệu.”

Nam tử đeo mặt nạ thu hồi hạt châu: “Chưởng quầy thật có nhãn lực, đây đúng là Long Lệ châu, nhưng lời đồn đại hơi khoa trương. Thật ra hạt châu này rất lạnh, người bình thường đeo nó thì dễ bị hàn khí xâm nhập, mà người luyện võ đeo trên người thì tương đương với mọi nơi mọi lúc đều vô thức đối phó với hàn khí kia, lâu dài thì nội lực cũng tiến bộ không ít.”

“Hóa ra là vậy, đúng là đồ tốt, đáng để đánh cược.” Nam tử ục ịch gật đầu nói: “Tuy ta thích kiếm của ngươi hơn, nhưng kiếm khách không thể không có kiếm, cũng hợp tình hợp lý. Nhưng nếu ngươi thua viên Long Lệ châu này cho chúng ta, còn muốn đánh cược ván tiếp theo, e là công tử không thể không đưa thanh kiếm của mình ra.”

“Các ngươi định đánh cược ra sao?” Nam tử đeo mặt nạ hỏi.

Cô gái áo tím vừa rồi mở miệng, không còn sát khí lẫm liệt lúc vừa rồi mà trở nên cực kỳ quyến rũ: “Quy củ của Thiên Hạ phường, quý khách quyết định phương thức đánh cược. Thiên Hạ phường có khí cược, có vật cược, ngươi chọn cách nào?”

Nam tử đeo mặt nạ nghi hoặc: “Khí cược là chỉ cái gì?”

“Là bải cửu, mã điếu, đặt cửa đại tiểu. Còn vật cược là đặc trưng của Thiên Hạ phường chúng ta, chọi gà, chọi chó, chọi dế, đua ngựa, đua bồ câu, đua chó, mặc người lừa chọn.” Cô gái áo tím cười dịu dàng “Nếu quý khách cảm thấy thắng bại như vậy quá qua loa, có thể chơi ba vòng.”

“Chọi dế? Thế có chọi nhện không?” Nam tử mặt nạ hỏi.

Cô gái áo tím ngạc nhiên, quay sang nhìn nhau với nam tử ục ịch rồi cười dịu dàng đáp: “Quý khách vừa mở miệng đã thử thách năng lực của Thiên Hạ phường chúng ta rồi, chọi dế chọi gà chọi chó thì đi đâu cũng thấy, nhưng chọi nhện lại là thứ mà đám người Lĩnh Tây mới chơi. Mà chúng ta bao dung thiên hạ, đương nhiên...”

“... là cũng có!” Nam tử ục ịch cười nói.

Cô gái áo tím vỗ tay: “Thế thì theo thỉnh cầu của vị khách này, cho vật sống lên.”

Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng cô gái áo tím đã mở ra, hai gã cao to để trần thân trên đặt hai hộp gỗ nhỏ xuống, trong mỗi hộp đặt một con nhện màu đen,

hình thể của con nhện này lớn hơn nhện thường tới mấy lần, gần bằng một bàn tay.

“Bát Nhãn Lang Chu.” Nam tử đeo mặt nạ giọng điệu bình tĩnh.

“Ồ? Quý khách thật uyên bác.” Cô gái áo tím phất nhẹ tay qua hai cái hộp: “Vậy quý khách muốn đặt vào con nhện nào?”

“Có phải chọn một trong hai con nhện này không?” Nam tử đeo mặt nạ hỏi. Cô gái áo tím ngạc nhiên: “Ồ? Chẳng lẽ quý khách còn lựa chọn khác?”

Nam tử đeo mặt nạ lấy từ trong lòng ra một cái hộp nhỏ, cái hộp đó chắc chỉ chứa được một viên thuốc. Hắn đặt cái hộp lên bàn: “Ta cũng có một con nhện. Ta dùng nó đấu với cả hai con này, nếu nó thắng thì coi như ta thắng, thấy sao?”

Nam tử ục ịch đi tới, tò mò quan sát cái hộp trong tay nam tử đeo mặt nạ: “Bát Nhãn Lang Chu không phải loại nhện bình thường, cái hộp trong tay công tử trông còn chẳng bằng một nửa của Bát Nhãn Lang Chu, còn định lấy một địch hai? Công tử tự tin vậy à?”

Nam tử đeo mặt nạ nhún vai: “Cứ thử xem.”