Tới khi Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà trở lại dược trang, Bạch Hạc Hoài đã về giường nằm, ngủ thiếp đi. Tô Mộ Vũ nhìn về phía Tô Triết, Tô Triết nhẹ nhàng lắc đầu: “Yên tâm, ta cũng hiểu một chút dược lý, Hạc Hoài chỉ ngủ thôi.”
“Thế thì tốt rồi.” Tô Mộ Vũ cũng thở phào một tiếng. “Ngươi giết thằng nhãi đó rồi?” Tô Triết hỏi.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Sợ là có biến cố nên lưu lại một mạng, đã để lại dấu ấn trên người hắn.”
Tô Triết mỉm cười: “Ngươi vẫn là ngươi, người có tâm tư kín kẽ nhất trong thế hệ này của Ám Hà. Đi ngủ đi, ngày mai dậy còn có một số phiền toái khác phải ứng phó đấy.”
“Ài.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên vai Triêu Triều Nhan đang đứng cạnh cửa, trở về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, một tràng vó ngựa phá tan không gian tĩnh lặng của Hạc Vũ dược trang.
Tô Triết đẩy cửa ra, chỉ thấy một nhóm binh lính mặc quân giáp bao vây quanh Hạc Vũ dược trang, một chiếc xe ngựa hoa mỹ đỗ phía sau, trên xe còn thêu một con tiên hạc.
Tô Triết cầm phật trượng, nhai quả cau: “Người tới lòa oai?”
“Quỳ xuống.” Một thống lĩnh mặc giáp bạc thúc ngựa đi lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Triết.
Tô Triết ngẩng đầu lên, đột nhiên cười lớn, như nghe chuyện gì rất nực cười, cười tới không dừng nỏi.
Thống lĩnh kia nhíu mày: “Cười cái gì?”
Tô Triết không buồn để ý tới hắn, vẫn cười ha hả, thậm chí tiếng cười còn lớn hơn.
“To gan!” Thống lĩnh cả giận nói, vung sợi roi bạc trong tay đánh về phía Tô Triết.
Tô Triết xoay nhẹ phật trượng, trực tiếp đỡ lấy roi bạc, Roi bạc quấn lấy phật trượng, thống lĩnh kia đột nhiên kéo lên trên, nhưng Tô Triết không hề di chuyển nửa bước. Hắn nhìn thống lĩnh, cười nói: “Ngươi coảm thấy sức lục cụa mình ruất lớn?”
Thống lĩnh cắn răng, vận hết sức lực toàn thân kéo sợi roi, nhưng Tô Triết nắm phật trượng, vững vàng như Thái Sơn, căn bản là không thể lay chuyển nổi.
Một lúc sau, trên trán thống lĩnh kia đã đầy mồ hôi. Hắn vốn là tham tướng trong Nam An thành, nổi danh với thần lực trời sinh, trong quân ngũ nếu nói tới dũng mãnh thì không ai là địch thủ, nhưng không ngờ hôm nay lại chịu thiệt nặng nề trước cửa một dược trang nho nhỏ. Hắn thầm nôn nóng, nghĩ thầm chẳng lẽ phật trượng trong tay người này bố trí cơ quan gì. Ngay lúc hắn do dự không biết có nên buông tay không, Tô Triết đột nhiên kéo phật trượng, trực tiếp quăng thống lĩnh kia khỏi ngựa.
Thống lĩnh ngã thẳng xuống đất, quả quyết vứt bỏ roi bạc, rút thanh trường đao bên hông ra chém về phía Tô Triết. Tô Triết nhếch miệng, giơ tay lên, nắm lấy chuôi đao của thống lĩnh: “Sát khí koém thuế?”
“Xoạt xoạt xoạt”, tiếng đao rời vỏ vang lên, những binh sĩ đi theo hắn đều rút thanh trường đao bên hông ra.
Tô Triết quay đầu lại nhìn đám binh sĩ, thở dài một tiếng: “Chẳng dễ dàng
gì.”
Một cơn gió mạnh thổi qua bên cạnh bọn họ, tên thống lĩnh ý thức được
trước mặt không phải dược trang gì mà là cao thủ giang hồ thâm tàng bất lộ. Hắn từng chứng kiến thủ đoạn của đám người giang hồ này, lập tức phất tay nói: “Đừng hành động bất cẩn! Nghe theo mệnh lệnh của Tri châu đại nhân!”
Trên chiếc xe ngựa phía sau bọn họ, Tri châu đại nhân không nói một lời.
Trong xe ngựa, Tri châu đại nhân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, không ngừng giơ khăn tay lên lau mồ hôi trên trán. Bên cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi, nam tử kia vuốt ve hàng ria mép theo thói quen, chính là Tô Xương Hà. Tri châu đại nhân không biết nam tử này vào bằng cách nào, hắn chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi tung bức rèm xe ngựa, sau đó bên cạnh có thêm một nam nhân.
“Ngươi là Tri châu đại nhân của Nam An thành à?” Tô Xương Hà hỏi đầy ẩn ý.
Tri châu đại nhân gật đầu nói: “Phải phải...”
Tô Xương Hà suy nghĩ: “Tri châu, xem như chức quan lớn? Mấy phẩm?” Tri châu đại nhân lại lau mồ hôi: “Ngũ phẩm... chính ngũ phẩm.”
“À.” Tô Xương Hà lấy từ trong lòng ra một con dao, ngắm nghía với vẻ hứng thú: “Ta không hiểu lắm, dựa theo chế độ triều đình Bắc Ly thì ngũ phẩm có coi là quan lớn không? Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong xem như mấy phẩm?”
Tri châu đại nhân hoảng sợ, cái tên Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong đâu phải thứ bọn họ có thể tùy tiện bàn luận, huống chi Lang Gia Vương là đệ nhất quyền thần của Bắc Ly, hắn là mấy phẩm còn phải hỏi hay sao? Tri châu không biết ý đồ của nam tử bên cạnh,không dám tùy tiện trả lời. Nhưng Tô Xương Hà lại tự nói tiếp: “Ta và hắn từng uống với nhau mấy chén rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc ở Thiên Khải thành.”
Tri châu đại nhân hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt khỏi ghế ngồi xe ngựa. Hắn hạ giọng nói: “Hóa ra là hảo hữu của Lang Gia Vương điện hạ, thất kính thất kính!”
“Ha ha ha ha ha.” Tô Xương Hà cười ha hả nói: “Ta là ông chủ đứng sau dược trang này. Người cầm kiếm lao vào phủ của ngươi lần trước là hảo huynh đệ của ta. Con trai yêu quý của ngươi qua đời, ta cũng thấy đáng tiếc. Nhưng cũng chẳng có cách nào, lúc đó con trai ngươi đã chết rồi, vị huynh đệ của ta chỉ siêu độ thôi.”
Tri châu đại nhân trong lòng kinh hãi, đang định lên tiếng thì thấy con dao trong tay Tô Xương Hà lóe lên ánh sáng, đành cắn răng nhẫn nhịn, không mở miệng.
Tô Xương Hà vuốt ve lưỡi dao nói: “Ta và huynh đệ của ta đều là người giang hồ. Người giang hồ ấy mà, làm việc gì cũng rất trực tiếp. Tri châu đại nhân, hôm nay ngươi trở về, tắm rửa sạch sẽ, bố trí tang sự cho con trai. Chúng ta tiếp tục ở đây mở dược trang, ngươi vẫn làm quan phụ mẫu yên lành, từ nay về sau hai bên không liên quan, ngươi thấy sao?”
Tri châu đại nhân vẫn do dự, đây là con trai duy nhất của hắn, xưa nay hắn rất thương yêu đứa con này. Lần này hắn kéo cả đại đội nhân mã tới đây vốn là
định báo thù cho con trai, nhưng không ngờ còn chưa thấy kẻ thù thì đã bị đối phương kiềm chế. Hắn thầm nghĩ, hay là liều mạng lao ra, gọi các binh sĩ tới bảo vệ. Dù sao cũng không tới mức bao nhiêu người như vậy mà vẫn không đánh lại một mình người này!
Tô Xương Hà như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, giơ ngang con dao trong tay: “Nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ là chuyện trong chớp mắt, đám người bên ngoài chẳng cứu kịp đâu.”
Tri châu đại nhân trầm giọng nói: “Nếu ngươi giết ta thì đừng hòng ra hỏi Nam An thành này. Huống chi ám sát mệnh quan triều đình là tử tội!”
“Ha ha ha, có phải lần đầu tiên giết đâu.” Tô Xương Hà nhẹ nhàng vung tay: “Ngươi cũng có thể chọn, đầu tiên giả bộ tha cho chúng ta, lúc về phái thêm nhân mã gấp vài lần tới san bằng Hạc Vũ dược trang chúng ta. Nhưng ngươi yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ không việc gì, cũng chắc chắn là chúng ta sẽ tới giết ngươi.”
Tri châu đại nhân nhìn Tô Xương Hà, Tô Xương Hà cũng nhìn hắn. Một lúc lâu sau, Tri châu đại nhân thở dài nói: “Hôm đó con trai ta chết thật rồi sao?”
Tô Xương Hà thu dao lại nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn, hôm đó là huynh đệ của ta đến đấy chứ không phải ta. Nếu hôm đó là ta, có lẽ tất cả mọi người trong phòng sẽ bị ta giết chết. Yên tâm đi, huynh đệ của ta là người tốt, nếu con trai ngươi chưa chết, hắn sẽ không ra tay.”
Tri châu đại nhân trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cao giọng hô với các binh sĩ ngoài xe ngựa: “Lui!”