“Hạc Vũ dược trang.”
Nhìn biển hiệu trước mặt, Tô Mộ Vũ hạ giọng đọc từng chữ một. Rất rõ ràng, cái tên của dược trang này là ghép từ Hạc trong Bạch Hạc Hoài và Vũ trong Tô Mộ Vũ. Còn dược trang trong Tiền Đường thành chỉ dùng hai chữ “Bạch Hạc”. Hắn khẽ mỉm cười, đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Mang theo một chữ “Vũ” của hắn, khiến cho nơi này như thuộc về hắn.
Đang lúc hắn ngây ngẩn, Bạch Hạc Hoài đẩy cửa bước ra. Thấy Tô Mộ Vũ, cô cũng sửng sốt, sau đó lại để ý thấy ánh mắt Tô Mộ Vũ đang nhìn lên trên, gương mặt không khỏi đỏ lên: “Đó là vì chúng ta mở dược trang trong Tiền Đường thành kiếm được tiền, xét theo tính công bằng nên thêm tên của ngươi vào.”
Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn Bạch Hạc Hoài, cười nói: “Đa tạ thần y.”
“Cám ơn ta làm gì?” Bạch Hạc Hoài lấy làm khó hiểu: “Nghe nói ngươi vừa đi gặp ai đó. Sao vậy, còn có bằng hữu trong Nam An thành à?”
Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Không phải bằng hữu, chỉ là cố nhân, tình cờ gặp mặt trong Nam An thành.”
“Ồ.” Bạch Hạc Hoài thầm nghĩ, đúng là đáp án nhàm chán.” “Thần y.” Tô Mộ Vũ đột nhiên gọi một tiếng.
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Nếu dược trang này có một nửa là của ta, sao còn không mời ta vào?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“À à à à, mời vào mời vào.” Lúc này Bạch Hạc Hoài mới phản ứng lại, vội vàng tránh đường, Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Bạch Hạc Hoài một mình cõng một hòm thuốc nhỏ, đi vào gian nhà được Chu Ảnh canh gác nghiêm ngặt, đối mặt với Tô Mộ Vũ và đại gia trưởng mà vẫn bình thản ung dung,
không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, đối đáp trôi chảy. Nhưng hôm nay cô lại ngơ ngơ ngác ngác như con ngỗng lớn, trong lòng không khỏi ảo não.
“Bọn họ đâu rồi?” Tô Mộ Vũ đi vào trong gian nhà, chỉ thấy bên trong trống rỗng, không một bóng người.
Bạch Hạc Hoài rót một chén trà lạnh đi ra: “Ta còn tưởng chỉ có mình ngươi tới nên chỉ chuẩn bị có một cái giường. Hình như cha chó lại đoán trước, biết tên Tô Xương Hà kia chắc chắn sẽ bám theo nên âm thầm chuẩn bị thêm cái nữa. Nhưng ai mà ngờ được ngươi còn mang theo thanh mai trúc mã tới, cho nên cha chó đưa bọn họ đi mua giường đệm với đồ dùng rồi.”
“Hóa ra là thế.” Tô Mộ Vũ nghĩ tới chuyện Ám Hà Tống Táng Sư, Đấu Lạp Quỷ đi dạo phố mua chăn bông với đồ dùng, bỗng cảm thấy buồn cười.
“Cười cái gì?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.
“Ngươi nói xem Tô Xương Hà mua đồ liệu có mặc cả không?” Tô Mộ Vũ hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tô Mộ Vũ lập tức bắt chước hành động của Tô Xương Hà, vuốt ve chòm ria: “Cái này, cái này, cái này nữa, bọc hết lại cho ta! Ta lấy hết. Cầm thỏi bạc này đi, không cần trả lại.”
Tô Mộ Vũ cười ha hả hiếm thấy: “Ha ha ha ha, giống như đúc! Giống như đúc!”
“Ngươi đã nói rồi mà, đột nhiên có tiền nó thế.” Bạch Hạc Hoài đắc ý mỉm cười, sau đó rất tự nhiên hỏi tiếp một câu: “Đúng rồi. Muội muội của ngươi là thế nào? Sao tự nhiên lại kéo cô ấy ra khỏi gia viên, chẳng phải ngươi nói gia viên là an toàn nhất à.”
Tô Mộ Vũ ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Vì ta tra ra được trong chuyện hủy diệt Vô Kiếm thành năm xưa Ám Hà là lưỡi đao, một số người tham dự vẫn còn sống đến giờ, hơn nữa còn ở trong gia viên. Tuy những người này đã thoái ẩn, nếu không có gì bất ngờ sẽ không giết người nữa, nhưng dù sao cũng có thù hận, nếu để Triều Nhan ở lại đó, trong lòng ta vẫn bất an. Ta nghĩ tới thần y, cảm thấy ở chỗ thần y là cực kỳ an toàn. Thần y là người đáng tin cậy, lại có Triết thúc trấn thủ, Triều Nhan ở đây sẽ an toàn.”
Nghe Tô Mộ Vũ khen mình đáng tin cậy, trong lòng Bạch Hạc Hoài cũng đắc ý, nhưng nghiền ngẫm lại thì thấy trong lời Tô Mộ Vũ còn có ý tứ khác. Cô
hỏi: “Nghe câu này của ngươi cứ như định phó thác cô ấy cho ta vậy. Nhưng chuyện Ám Hà đã rõ rồi mà, chẳng lẽ ngươi còn có việc khác cần làm.”
“Ừ, một số chuyện xưa thôi.” Tô Mộ Vũ điềm nhiên nói.
Bạch Hạc Hoài vốn thông minh, lập tức đoán được: “Có liên quan tới Vô Kiếm thành?”
“Tạm thời ta sẽ không đi, ở lại trong Nam An thành này.” Tô Mộ Vũ cười nói: “Dù sao ta cũng có một nửa dược trang, phải kinh doanh cho tốt mới được. Có lẽ ở lâu rồi, ta cũng không muốn đi nữa.”
“Vào đi vào đi.” Ngoài phòng vang lên tiếng hét lớn, sau đó Tô Xương Hà giơ chân đá văng cánh cửa, cực kỳ cao hứng chạy vào: “Cẩn thận cẩn thận chút, đặt chẩn thận chút. Đồ ăn để vào phòng bếp trước đã, giường đệm gì đó thì Triết thúc dẫn họ đặt vào trong phòng. Những thứ khác cứ để tạm trong sân, đợi ta nghĩ xem nên sắp xếp ra sao.”
Bạch Hạc Hoài và Tô Mộ Vũ nhìn nhau, Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Ngươi xem ta nói gì...”
“Nhường đường nhường đường!” Chỉ thấy một gã cao to bê một cái vại nước lớn loạng choạng đi vào. Vại nước kia toàn thân trong suốt, ánh nắng chiếu vào sẽ cực kỳ rực rỡ, bên trong còn rót đầy nước, mấy con cá nhỏ sặc sỡ đang bơi bên trong.
“Đây là cái quái gì?” Bạch Hạc Hoài kinh ngạc.
Gã cao to kia lúc này đầu đã đầy mồ hôi, vốn dĩ bọn họ chỉ bán vại nước, cá đặt bên trong chỉ để người ta xem. Khổ nỗi Tô Xương Hà vừa muốn vại nước vừa muốn cá, bắt hắn vác cả vại cả nước cả cá tới. Mắt thấy đã tới trong sân, hắn đang định buông xuống thì dưới chân trượt một cái, sắp ngã nhào.
“Á!” Gã cao to kêu thảm một tiếng.
“Ài!” Tô Xương Hà thở dài một tiếng, tung người lao tới, trực tiếp giơ tay đỡ lấy vại nước kia. Vại nước nặng cả ngàn cân nhưng tới tay hắn lại nhẹ như không, điểm nhẹ một cái là đặt xuống vững vàng dưới đất.
Gã cao lớn lau mồ hôi lạnh trên trán: “May qúa.” Tô Xương Hà vỗ bể cá: “Năm trăm lạng đấy.”
Gã cao lớn căng thẳng nuốt nước miếng một cái: “Hóa ra tiên sinh là cao thủ.”
“Trước kia bán nghệ luyện tạp kỹ trên giang hồ.” Tô Xương Hà xua tay: “Những người còn lại đặt đồ xuống rồi tới chỗ Triết thúc nhận một lạng bạc.’
Bạch Hạc Hoài đi tới nhìn đống đồ kỳ quái được dọn vào, bất đắc dĩ nói: “Chỗ chúng ta là dược trang chứ không phải tiệm tạp hóa.”
Tô Xương Hà xua tay: “Không phải ta bố trí theo dược trang mà là cảm thấy nơi này sẽ là nhà của ta, sau này sẽ sinh sống ở đây, đương nhiên phải có những thứ thú vị, đặt những thứ chúng ta thích.”
Tô Mộ Vũ cười nói: “Sao ta không biết ngươi còn thích ngắm cá.” Một tiếng chim hót ngắt lời Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ quay đầu nhìn lại, cười khổ nói: “Còn cả chim nữa...”
“Mỗi người đều có cuộc sống của mình, ngươi thích nấu cơm làm nam tử đàng hoàng, ta thích ngắm cá chơi chim nghe hát, làm gã công tử phá của không biết xấu hổ.” Tô Xương Hà cực kỳ đắc ý: “Mỗi người có chí riêng!”