Thiên Khải Thành, hoàng cung
Minh Đức Đế mặc long bào đang dùng bữa sáng, Cẩn Tuyên từ bên ngoài chậm rãi đi vào, sắc mặt nghiêm nghị, khẽ nhíu mày. Minh Đức Đế buông bát ngọc trong tay xuống, nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng vung tay lên: “Đi xuống cả đi.’
Các cung nữ thái giám đang hầu hạ xung quanh lập tức lùi ra khỏi phòng, còn nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Sáng sớm đã tới tìm trẫm, có chuyện gì vậy?” Minh Đức Đế hỏi.
“Đêm qua phủ đệ của Ảnh tông xảy ra hỏa hoạn, quốc trượng Dịch Bặc bị thiêu chết.” Cẩn Tuyên cố gắng nói câu này với giọng điệu bình tĩnh.
“Cái gì!” Minh Đức Đế lại kinh hãi: “Dịch Bặc, hắn chết rồi?”
“Đúng vậy. Lửa cháy rất lớn, toàn bộ phủ quốc trượng bị thiêu trụi, thương vong thảm khốc.” Cẩn Tuyên gật đầu nói.
“Nói cách khác...” Minh Đức Đế nói đầy ẩn ý.
“Từ đêm qua trở đi, Ảnh tông đã không còn tồn tại.” Cẩn Tuyên trả lời.
Minh Đức Đế cầm chén trà bên cạnh lên, vén nắp nhấp một ngụm trà, lúc này thần sắc mới trấn định hơn một chút. Hắn thở dài một tiếng: “Phải làm quyết liệt như vậy ư?”
Cẩn Tuyên thở dài: “Một núi không chứa được hai hổ, huống xưa nay hắn không ưa Dịch Bặc.”
“Có đúng...” Minh Đức Đế càng nhíu mày chặt hơn: “... là hắn làm không?”
“Hôm qua có do thám tới cung, nói tối qua hắn không ở trong phủ của mình.” Cẩn Tuyên trả lời.
“Làm việc quyết liệt không chừa đường sống như vậy, không giống tác phong của hắn.” Minh Đức Đế lắc đầu nói.
“Nhưng vị vương gia của chúng ta cũng không giống khi xưa, đúng không?” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý.
Minh Đức Đế buông chén trà xuống, nắp chén lập tức vỡ vụn. Cẩn Tuyên vội vàng cúi đầu, lùi lại một bước.
“Thôi.” Minh Đức Đế lắc đầu nói: “Nếu nói là cháy thì cứ là cháy, bảo Đại Lý Tự xử lý một chút.”
“Tuân chỉ.” Cẩn Tuyên trầm giọng nói.
“Tuyên Phi đã biết tin này chưa?” Minh Đức Đế đột nhiên hỏi.
Cẩn Tuyên lập tức bẩm báo: “Sáng sớm hôm nay thất hoàng tử điện hạ đã vào cung, có lẽ bây giờ Tuyên Phi nương nương cũng đã biết.”
Thái Hoa Điện.
Rèm trắng rủ xuống, ngăn cách phòng trong với sảnh ngoài.
Tiêu Vũ quỳ gối trong sảnh ngoài, thần sắc đau buồn: “Mẫu phi, ông ngoại đã chết, chắc chắn không đơn giản như vậy, nhất định là bị người ta hạ độc thủ!”
Phòng trong, chỉ thấy một bóng dáng nữ tử đang chải tóc, động tác không nhanh không chậm, dường như không hề dao động trước tin tức mà Tiêu Vũ mang tới. Cô gái này chính là người từng được tôn là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, Tuyên Phi nương nương, tên gốc là Dịch Văn Quân, con gái duy nhất của tông chủ Ảnh tông Dịch Bặc.
“Mẫu Phi!” Tiêu Vũ cất cao giọng nói.
“Đừng khóc.” Giọng nói của Tuyên Phi mang chút mệt mỏi: “Ngươi có tình cảm với ông ngoại của ngươi từ bao giờ? Xưa nay ông ta không thích ngươi, ngươi cũng rất ít khi qua lại với ông ta. Có phải ta không biết đâu.”
Tiêu Vũ lau nước mắt, bất đắc dĩ nói: “Nhưng dù sao ông ngoại cũng là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta trong Thiên Khải Thành. Hơn nữa mẫu phi, cho dù ta không khổ sở, chẳng lẽ người không đau lòng ư?”
“Đưa thư tới Mộ Lương Thành đi.” Tuyên Phi im lặng một lát rồi chậm rãi nói.
“Tiêu Vũ ngạc nhiên: “Là thông báo cho nghĩa phụ tới Thiên Khải Thành điều tra việc này ư? Kiếm Tiên tới thành, vậy sẽ là...”
“Không, chỉ là nói cho sư huynh biết thôi.” Tuyên Phi trả lời.
“Mẫu phi, sao người có thể bình tĩnh như vậy?” Tiêu Vũ nghi hoặc: “Hay đúng như mọi người vẫn đồn đại, người cảm thấy chuyện ông ngoại gả người cho phụ hoàng là...”
“Im miệng. Có một số lời, ngươi không được phép nói ra khỏi miệng.” Tuyên Phi trách mắng: “Ta không đau lòng, vì ta biết ngày này sớm muộn gì cũng tới.”
Tiêu Vũ khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Hài nhi không hiểu.”
“Bây giờ Thiên Khải Thành không cần tới Ảnh tông nữa, phụ thân tưởng mình có thể thay đổi mọi thứ, nhưng thiên hạ đã thay đổi từ lâu rồi.” Tuyên Phi vén màn che, năm tháng không lưu lại chút dấu vết gì trên gương mặt cô, cô vẫn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm xưa. “Cho nên, ông ấy sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt.”
Lang Gia vương phủ.
“Đêm qua ngươi đi đâu?” Lý Tâm Nguyệt cầm kiếm đứng sau lưng Lang Gia Vương, lạnh lùng hỏi.
“Tới Phong Hiểu tự gặp một vị cố nhân.” Tiêu Nhược Phong uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
“Ngươi có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?” Lý Tâm Nguyệt truy hỏi.
“Nghe nói Ảnh tông không còn.” Tiêu Nhược Phong mỉm cười: “Tỷ tỷ biết rõ là ai làm mà.”
“Ta không hiểu vì sao Ám Hà tới Thiên Khải Thành, mục đích lại là tiêu diệt Ảnh tông? Toàn bộ triều đình đều biết, đối thủ lớn nhất của Ảnh tông trong triều là chúng ta.” Lý Tâm Nguyệt trầm giọng nói.
“Tỷ nghĩ ta mời Ám Hà tới? Ám Hà ám sát ta lần trước chỉ là giả bộ?” Tiêu Nhược Phong vẫn nở nụ cười điềm nhiên, tiện tay rót cho Lý Tâm Nguyệt một chén trà.
Lý Tâm Nguyệt thở dài bất đắc dĩ: “Không phải ta cho rằng mà là người trong Thiên Khải Thành đều cảm thấy chuyện Ảnh tông bị hủy diệt có liên quan
tới ngươi, kể cả vị huynh trưởng của ngươi cũng cho là như vậy.”
Tiêu Nhược Phong buông chén trà xuống: “Thế thì cứ để họ nghĩ vậy đi.” “Nhưng ta không cho rằng ngươi sẽ chọn phương thức như vậy.” Lý Tâm
Nguyệt nói.
“Thế nên chúng ta mới là bằng hữu.” Tiêu Nhược Phong đẩy chén trà sang cho Lý Tâm Nguyệt.
Còn lúc này trong Thiên Khải Thành, những sát thủ lẳng lặng lẻn vào Thiên Khải Thành giờ lại lặng lẽ rời khỏi.
Trong quán trọ Triều Lai, Đồ Nhị Gia tới tìm bạn cùng nghe nhạc, nhưng chỉ thấy một căn phòng trống không. Hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi thở dài một tiếng: “Cuối cùng vẫn phải đi.”
Bạch Hạc Hoài thúc ngựa rời khỏi Thiên Khải Thành, hỏi Tô Mộ Vũ bên cạnh: “Lần này rời khỏi, khi nào mới có thể về Thiên Khải Thành.”
“Hy vọng lần sau trở lại là có thể thật sự thoải mái không vướng bận đi lại trên đường lớn.” Tô Mộ Vũ cười nói.
Bạch Hạc Hoài suy nghĩ một chút: “Là có thể thoải mái không chút vướng bận đi lại trong nhạc phường chứ.”
“Đó là suy nghĩ của phụ thân ngươi.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Chậc chậc, thoằng nhóc noày, lại lôi Triết thúc ra đùa.” Tô Xương Hà thúc ngựa đi bên cạnh bọn họ, bắt chước giọng điệu của Tô Triết lên tiếng trêu chọc.
Tô Mộ Vũ quay đầu lại, nhìn cửa thành đã cực kỳ bé nhỏ: “Tô Xương Hà, chắc chắn chúng ta sẽ thực hiện được lý tưởng.”
“Thế mà ngươi cũng gọi là lý tưởng được à? Lý tưởng của người khác là làm đại tướng quân vì dân vì nước, hoặc làm hiệp khách cầm kiếm cứu vớt thế nhân, còn ngươi chỉ muốn làm một người bình thường.” Tô Xương Hà cười nói.
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Thế còn ngươi, lý tưởng của ngươi có coi là lý tưởng không?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Xương Hà đột nhiên vung roi ngựa: “Ta không chỉ muốn dẫn dắt Ám Hà đi vào trong ánh mặt trời, ta còn muốn trở thành ánh sáng đó!”
“Thế thì tốt rồi. Ta sẽ làm kiếm của ngươi”” Tô Mộ Vũ cất cao giọng nói.
Bạch Hạc Hoài gãi đầu: “Ta đây chữa thương cho các ngươi vậy... Nếu thật sự không chữa nổi thì để cha ta cầu siêu cho các ngươi!”
“Ha ha ha ha ha ha. Một lời đã định!” Tô Mộ Vũ cười rộ lên rất hiếm thấy.