Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 119: Màn 8 - Mang Chủng 14




Trong Vạn Quyển lâu đèn đuốc rực rỡ, vốn dĩ canh gác trong căn nhà lầu này là người của ba gia tộc ở Thiên Khải, chắc đã nhận lệnh của tam lão nên nhanh chóng rút lui. Tô Mộ Vũ cất bước đi lại trong đó mà không thấy một bóng người, nhìn xung quanh lít nha lít nhít đầy những khung sắt, bên khung là những hộp gỗ xếp kín. Mỗi khung sắt đều có bảng hiệu bằng gỗ lớn, trên bảng viết tên các thành trì, ví dụ như Thiên Khải Thành rộng lớn nhất, gần chiếm trọn tầng một.

Tô Mộ Vũ bước lên bậc thang, đi tới tầng hai, thấy bảng hiệu ghi Tuyết Nguyệt Thành, Vô Song Thành. Hắn đi qua bên trái, thấy tên Bách Lý Đông Quân, thông tin về hắn chất kín cả một giá gỗ, trông rất có khí thế. Tô Mộ Vũ tùy ý giơ tay mở một hộp gỗ, bên trong đặt một bức thư. Hắn mỉm cười, lắc đầu nói: “Cho dù biết được tin tức về hắn thì đã sao, hắn vẫn là thiên hạ đệ nhất, ngươi vẫn không đối phó được hắn.”

Tô Mộ Vũ không đọc bức thư đó, trực tiếp đóng hộp gỗ lại.

Nếu bất cứ chưởng môn của đại môn phái nào trong giang hồ đi vào nơi này, chắc sẽ cảm thấy kinh hãi không thôi. Vì trong những hộp gỗ này ghi chép rất nhiều chuyện, thậm chí là chuyện của chính họ, đều là chuyện mà bọn họ đã lãng quên nhưng lại cực kỳ trí mạng. Tương tự, họ cũng có thể tìm được rất nhiều thông tin của kẻ thù, chỉ cần lấy được là có thể đẩy kẻ đó vào chỗ chết. Đương nhiên đối với những người khác thì giá trị ngàn vàng, nhưng đối với Tô Mộ Vũ lại không có ý nghĩa gì.

“Tờ giấy ngươi vừa đặt xuống giá trị một trăm lượng hoàng kim.” Một giọng nói trẻ trung đột nhiên vang lên sau lưng Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ quay đầu lại, thấy thần tiễn thủ Tạ Tại Dã lúc vừa rồi, đang đứng cạnh cầu thang. Hắn nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”

“Ông nội bảo ta ở lại, hắn nói có lẽ ngươi sẽ cần ta giúp” Tạ Tại Dã chậm rãi nói.

Tô Mộ Vũ nói: “Ta không cần giúp đỡ, ta chỉ cần đốt trụi nơi này là được.”

“Rất ít người có thể giữ được bình tĩnh trước những thông tin này, nhưng hễ là người giang hồ có kiến thức, đều biết giá trị sau lưng những thứ này.” Tạ Tại Dã cười nói: “Nhưng theo lời Tô gia chủ, những thứ này chẳng nghĩa lý gì với ngươi, ngươi không thèm để ý tới chúng.”

“Giá trị của chúng càng lớn thì trả giá cho chúng cũng càng lớn.” Tô Mộ Vũ tiếp tục đi về phía trước: “Ngươi đi đi, thay ta cám ơn Tạ lão gia tử.”

Nhưng nếu không thèm để ý thì cứ châm lửa đốt trụi nơi này là được, đâu phải xem từng tầng một. Ngươi muốn xem cái gì, ta có thể tìm giúp ngươi.” Tạ Tại Dã đi tới trước mặt Tô Mộ Vũ, dẫn Tô Mộ Vũ tới tận tầng sáu, leo lên tầng cao nhất của Vạn Quyển lâu.

Tầng cao nhất bị cửa sắt khóa chặt, trên cửa ghi bốn chữ: Vùng Đất Vô Vọng.

“Thế nào là Vùng Đất Vô Vọng” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Nó như ở khắp mọi nơi, lại không thể tìm ra được, nấp giữa thiên địa mà ảnh hưởng tới phong vân biến ảo trong trời đất này, đó gọi là Vùng Đất Vô Vọng.” Tạ Tại Dã lấy ra một cái chân khí, mở khóa đồng treo trên cửa sắt ra: “May là ngươi gặp được ta, nếu không trong thời gian ngắn như vậy, ngươi có lật tung Vạn Quyển lâu cũng không tìm thấy nơi này.”

Cửa sắt bị đẩy ra, bên trong đen kịt. Tạ Tại Dã lấy một mũi tên ra, bẻ gẫy đầu mũi tên, châm lửa vào ngọn đuốc, tiếp đó bắn mũi tên trong tay ra, mũi tên lượn một vòng trong phòng. Sau đó căn phòng đen kịt giơ tay không thấy được năm ngón tay cũng trở nên sáng sửa. Hai bên gian phòng đật giá sách đen nhánh, còn trước mặt Tạ Tại Dã là bức điêu khắc hình chim ưng cất cánh bay.

“Đây là biểu tượng của Ảnh tông năm xưa, Hắc Ưng, một loại ác điểu đáng sợ chỉ săn mồi ban đêm.” Tạ Tại Dã giải thích: “Còn thứ mà ngươi muốn tìm ở đây.”

“Tiêu Dao Ngự Phong môn, Vô Cực kiếm tông, Thiên Thủy Vân cảnh, đó đều là những môn phái tuyệt tích trên giang hồ nhiều năm.” Tô Mộ Vũ nhìn tên các môn phái bên tay trái, nhíu mày nói.

“Trông như đã tuyệt tích, thực ra còn giấu trong chỗ phố phường rừng núi, ai mà biết được?” Tạ Tại Dã khoanh tay trước ngực, nhún vai.

“Bách Hiểu Đường, Phượng Tê Lâu...” Tô Mộ Vũ lại nhìn sang bên phải, đây đều là các môn phái tiếng tăng lừng lẫy trong giang hồ nhưng không ai biết rốt cuộc bọn họ ở đâu. “Ám Hà!”

“Đúng vậy, tất cả tin tức về Ám Hà đều được đặt ở đây.” Tạ Tại Dã cười nói: “Ta đoán ngươi muốn tìm đến đây, nhưng ta không chắc ở đây có thứ ngươi muốn tìm không. Ảnh tông không phải vạn năng, bằng không thiên hạ bách hiểu đã chẳng phải Bách Hiểu Đường.”

“Ngươi đã xem chưa?” Tô Mộ Vũ hỏi.

Tạ Tại Dã lắc đầu: “Không được phê duyệt thì không thể tùy tiện đọc bất cứ tin tức nào trong căn nhà này. Còn ta là người canh lầu, chúng ta đã tuyên thệ, cả đời không được đọc bất cứ tin tức nào ở đây. Nếu ta đọc rồi, có lẽ đã biết ngươi là hậu nhân của Vô Kiếm thành, nếu ông và hai vị trưởng lão chuẩn bị trước, chắc đã không thua thảm như vậy.”

“hóa ra là thế.” Tô Mộ Vũ đi tới giá sắt của Ám Hà, hàng ngoài cùng bên trái ghi ba chữ ‘kẻ vô danh’, những hộp gỗ đó viết tên mỗi người, trong đó hai người Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà được tô đỏ, cực kỳ bắt mắt.

“Đương nhiên ta cũng không thể xác định thân phận thiếu chủ Vô Kiếm thành của ngươi có được tìm hiểu ra từ trước không. Dù sao năm đó khi thành lập kế hoạch kẻ vô danh, trong Ảnh tông cũng có rất nhiều lời tranh luận, có một số kẻ vô danh được điều tra thân phận cực kỳ tỉ mỉ, còn có một số thật ra là các nhà trong Ám Hà cưỡng ép thu nạp làm môn hạ để tăng cường thực lực bản thân.” Tạ Tại Dã nói đầy ẩn ý.

“Từ đầu ta đã không ôm hy vọng gì nhiều.” Tô Mộ Vũ mở cái hộp của mình, bên trong là một chồng giấy, nói dày cũng không dày, nói mỏng cũng chẳng mỏng. Bàn tay hắn đột nhiên run rẩy, do dự một lát rồi mới thò tay vào, lấy tập giấy của mình lên, lật ra đọc.

Tạ Tại Dã ở bên cạnh quan sát thần sắc Tô Mộ Vũ, tuy xưa nay Tô Mộ Vũ không thể hiệu biểu cảm, nhưng lúc này con ngươi cũng mở rộng. Có điều, Tô Mộ Vũ nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình, không xem tiếp mà cất đống giấy đó vào trong lòng. Tạ Tại Dã mỉm cười: “Xem ra là có.”

Tô Mộ Vũ không trả lời hắn mà mở cái hộp viết “Tô Xương Hà” ở bên cạnh, không buồn xem xét gì mà cất luôn vào trong lòng. Tiếp đó hắn không buồn liếc mắt nhìn những cái hộp khác, quay người đi tới bên cạnh Tạ Tại Dã: “Đốt sạch tầng này đi.”

“Đốt?” Tạ Tại Dã cũng cả kinh: “Cả tầng này?’ “Đúng vậy, đốt, cả tầng này.” Tô Mộ Vũ gật đầu nói.