Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 115: Màn 8 - Mang Chủng 10




Mười tám năm trước, Ám Hà, Nguyệt Ảnh các.

“Tử Trập, con sống vì cái gì?” Ông lão ngồi trên bục cao vừa uống trà vừa hỏi.

Bên dưới là một người trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú mặc bộ áo trắng, hắn chắp tay nói: “Sống vì vinh quang Mộ gia!”

“Ồ! Nghĩa là sao?” Ông lão liếc mắt nhìn hắn.

“Mộ Tử Trập muốn chấn hưng Mộ gia, khiến cho Mộ gia trong thế hệ của ta có thể thật sự chỉ huy tam gia!” Ánh mắt người trẻ tuổi lóe lên vẻ kiên nghị.

“Thế còn Tử Lăng, con sống vì cái gì?” Ông lão quay đầu nhìn thiếu niên với gương mặt còn trẻ hơn vài tuổi, thần sắc hờ hững.

Thiếu niên kia miệng ngậm một cọng cỏ đuôi ngựa, vốn đang thất thần, nghe ông lão hỏi mới khôi phục tinh thần. Hắn do dự nói: “Ừm... cái này...”

Thật ra hắn không nghe rõ ông lão hỏi cái gì nên đành làm bộ mình đang suy tư.

“Tử Lăng, con sống vì cái gì?” Đương nhiên ông lão cũng nhận ra tâm tư vặt vãnh của thiếu niên này, bèn hỏi lại một lần nữa.

“Gia chủ, sao người lại hỏi cái thứ cao thâm khó lường như vậy...” Thiếu niên bất đắc dĩ nói.

“Tử Lăng, không được vô lễ!” Mộ Tử Trập cả giận nói.

Ông lão uống một ngụm trà, thần sắc vẫn thản nhiên, giọng điệu không nhanh không chậm: “Cao thâm khó lường ư? Thế thì cứ nói theo suy nghĩ đơn giản nhất đi.”

“Thế thì đương nhiên là sống vì mình.” Thiếu niên kia cất cao giọng nói. “Ồ?” Ông lão buông chén trà: “Sống vì mình?”

“Mộ gia là do các con cháu Mộ gia sống sờ sờ tạo thành, nếu mỗi con cháu Mộ gia có thể thật sự sống vì bản thân mình, lớn lên thành một nhân vật mạnh mẽ, thế thì Mộ gia sẽ hưng thịnh, đương nhiên Mộ gia sẽ thống lĩnh tam gia.” Thiếu niên nhìn ông lão, ánh mắt sáng quắc.

Ông lão thở dài một tiếng: “Tử Lăng, con quá cố chấp đối với chuyện trở thành cường giả.”

“Nếu ta trở thành cường giả đệ nhất Ám Hà, thế thì Mộ gia cũng trở thành mạnh nhất Ám Hà!” Thiếu niên cười nói.

Mộ Tử Trập nhìn thiếu niên kia, khoảnh khắc đó trong lòng hắn bỗng thấy mê mang, cũng có chút hâm mộ.

Thiên phú của hai người không chênh lệch mấy, nhưng so với Mộ Tử Trập, Mộ Tử Lăng là người quá đơn giản.

Người khác đánh hắn, hắn đánh lại.

Người khác muốn giết hắn, hắn giết đối phương trước.

Người khác ép hắn không ngóc đầu lên được, hắn lại kiên quyết vùng dậy. “Lên!” Mộ Tử Lăng cầm mạch đao từ từ đứng dậy.

Áo bào trắng của Mộ Tử Trập phất phới, ngón tay máu lượn trên dây đàn, mỗi ngón tay đều bị đây dàn cắt tới mức đổ máu, nhưng tấm lưới Đao Ti đang đè lên Mộ Tử Lăng vẫn từ từ bị kéo mở.

Mộ Thanh Dương kinh hãi nói: “Đúng là không dùng võ công Diêm Ma Chưởng mà vẫn phá được Thiên Âm Cửu Chuyển cầm!”

Tô Già Thiên hưng phấn nói: “Ta thắng ta thắng, quả nhiên ta không nhìn lầm người.”

Tô Trường Phong khẽ nhíu mày: “Còn chưa kết thúc.”

“Điệp Biến, Thiên Cơ Vũ.” Mộ Tử Trập gầm lên một tiếng, trên cây đàn cổ bỗng vang lên tiếng ác quỷ tru tréo, tiếp đó dây đàn đứt đoạn, Mộ Tử Trập hộc máu, bắn lên cây đàn.

Còn sau khi tấm lưới Đao Ti bị cắt mở, từng sợi Đao Ti đánh về phía Mộ Tử Lăng không theo quy tắc nào.

Mộ Tử Lăng đầu tiên nhanh chóng lui lại, thở lấy sức một khoảnh khắc rồi lại múa thành mạch đao trong tay. Chỉ nghe tiếng kim loại va chạm vang lên

chói tai, tiếp đó là tiếng máu thịt bị cắt đứt. Bả vai, bụng, cánh tay của Mộ Tử Lăng đều nhuốm máu.

“Không được rồi.” Mộ Thanh Dương cầm kiếm định lao tới hỗ trợ.

“Đánh cược còn chưa kết thúc, ngươi không được nhúng tay vào.” Tô Trường Phong giữ chặt hắn lại.

Tô Già Thiên gật đầu: “Đúng vậy, đánh cược còn chưa kết thúc.”

“Hắn không họ Tô, đương nhiên các ngươi không lo lắng rồi.” Mộ Thanh Dương nhíu mày nói.

“Hắn họ gì ta mặc kệ, ta chỉ biết hắn cũng không muốn ngươi giúp hắn. Nếu hắn muốn thắng, chỉ cần thi triển Diêm Ma Chưởng, phá cái đao trận nỏ mạnh hết đà này có gì khó?” Tô Trường Phong hỏi.

“Thế này cũng không khó!” Mộ Tử Lăng nắm chặt lấy chuôi đao, nhẹ nhàng chém thành một đường tròn, tiếp đó hắn bước lên trước một bước, đột nhiên thanh mạch đao tan thành từng mảnh, rơi xuống dưới đất. đao trận cũng bị phá hủy triệt để. Mộ Tử Lăng toàn thân đẫm máu nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Mộ Tử Trập cười khổ một cái, thở dài: “Ta thua.”

“Đúng vậy! Ngươi thua!” Mộ Tử Lăng gầm lên một tiếng, vung quyền lao tới trước mặt Mộ Tử Trập, nhìn dáng vẻ hắn chắc định xuất quyền đánh tan cả Mộ Tử Trập lẫn cây đàn Thiên Cầm Cửu Chuyển.

“Dừng... dừng tay!” Mộ Thanh Dương chém thanh kiếm gỗ đào trong tay ra, ngăn cản Mộ Tử Lăng một khoảnh khắc, tiếp đó tung người lao tới trước mặt Mộ Tử Trập, đoạt lại thanh Thiên Âm Cửu Chuyển cầm rồi nhảy vọt sang một bên.

“Đây là chí bảo của Mộ gia ta, Tử Lăng, ngươi đừng kích động.” Mộ Thanh Dương lại nhìn Mộ Tử Trập một cái: “Còn...”

Mộ Tử Trập từng là gia chủ Mộ gia, cũng coi như nửa vị sư phụ của Mộ Thanh Dương, tuy hắn đã gia nhập Bỉ Ngạn, cũng tức là hoàn toàn cắt đứt với vị sư phụ này, nhưng dù sao cũng có chút tình nghĩa.

“Ngươi tưởng mình lên làm gia chủ Mộ gia là có thể quyết định sinh tử của ta chắc? Ta thua Mộ Tử Lăng chứ không phải thua ngươi.” Mộ Tử Trập cười lạnh một tiếng.

Mộ Tử Lăng bị thanh kiếm gỗ đào kia ép lui, sau đó cũng bình tĩnh hơn một chút, không lập tức lao tới truy kích mà quay người sang chỗ khác: “Để hắn đi đi, chúng ta vốn không có thù.”

“Nếu hai người chúng ta liên thủ, làm gì tới phiên Tô Xương Hà với Tô Mộ Vũ lên thống lĩnh Ám Hà ngày nay.” Mộ Tử Trập trầm giọng nói.

“Đó là điểm khác biệt giữa ta và ngươi. Ta không liên thủ với bất cứ ai.” Mộ Tử Lăng trả lời.

“Ha ha ha ha ha.” Mộ Tử Trập cao giọng cười dài, tiếp đó giơ tay, lại có vô số bướm giấy bay ra từ chỗ tối.

Tô Trường Phong và Tô Già Thiên lập tức rút kiếm: “Sao cái gã này không chịu dừng tay.”

“Hôm nay ta mới hiểu ý được câu hỏi của sư phụ.” Mộ Tử Trập ngẩng đầu lên, đám bướm giấy bay tới bên cạnh hắn, bao quanh người hắn, tiếp đó bướm giấy bùng cháy, ngọn lửa hừng hực lập tức bao phủ thân hình Mộ Tử Trập.

Còn khi bướm giấy đốt trụi, hóa thành tro bụi, thân hình Mộ Tử Trập cũng tiêu tán không còn bóng dáng.

“Hóa thành tro bụi?” Tô Già Thiên líu lưỡi.

“Không có thuốc chữa.” Mộ Tử Lăng đi tới vài bước, nhưng cuối cùng kiệt sức ngã quy dưới đất. Hắn vẫn tiếp tục nói: “Năm xưa sư phụ hỏi chuyện, vốn chỉ là vô nghĩa.”

“Nếu là vô nghĩa, vì sao đã qua mấy chục năm rồi, nhưng Mộ Tử Trập chỉ nói vài lời trước lúc chết mà ngươi hiểu ngay là nói tới chuyện gì?” Mộ Thanh Dương ngồi xổm xuống hỏi Mộ Tử Lăng.

Mộ Tử Lăng cười nói: “Vì lão già ấy nói câu nào cũng là vô nghĩa, Ám Hà vô nghĩa, Mộ gia vô nghĩa, giết người vô nghĩa, chỉ có Mộ Tử Lăng ta tồn tại là ý nghĩa của chính ta.”

“Ra là một triết gia!” Mộ Thanh Dương ra vẻ kinh ngạc.

“Ngu ngốc!” Mộ Tử Lăng trợn trắng mắt khinh bỉ, hôn mê bất tỉnh.