“Ảnh tông này chỉ có chút thực lực đó mà đòi dẫn dắt Ám Hà?” Một thanh mạch đao chém giết lung tung trong phủ đệ của Ảnh tông, nơi nó đi qua máu tươi bắn tung ba thước, không ai cản nổi.
Tô Trường Phong và Tô Già Thiên trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Tô Già Thiên xưa nay không để ai trong mắt cũng khó mà tin nổi: “Đao pháp gì mà bá đạo vậy. Người này họ Mộ thật à, không phải họ Tạ?”
“Ngu ngốc!” Mộ Tử Lăng vung mạch đao lên, đè trường kiếm của một kiếm khách vừa lao tới xuống đất, Hắn lại vung nhẹ tay, chém thanh trường kiếm thành hai nửa, tiếp đó mạch đao nâng lên, đang định chém xuống người đột phá.
“Ngừng!” Một tiếng quát khẽ vang lên.
Mộ Tử Lăng ngẩng đầu, chỉ thấy mấy con bướm trắng bay lượn xung quanh mình. Hắn vội vàng thu mạch đao lại, luồng chân khí màu đỏ bộc phát, mấy con bướm trắng lập tức nổ tung, nhưng chỉ làm cuốn bụi đất lên mù mịt chứ không thể làm hắn bị thương.
Mộ Tử Lăng ngẩng đầu, nhếch miệng cười nói: “Quả nhiên ngươi vẫn còn sống.”
Mộ Tử Trập chậm rãi hạ xuống đất, áo bào trắng bay phất phới. Hắn nhìn Mộ Tử Lăng: “Tên phản đồ nhà ngươi thân là người của Mộ gia mà lại theo đuôi người của Tô gia.”
“ngu ngốc.” Mộ Tử Lăng giơ ngón tay lên ngoáy lỗ tai: “Ám Hà đã lật trời rồi còn nghĩ tới Tô gia Mộ gia. Ngươi đã bị dòng nước vứt bỏ, chết đi, chết cùng Ám Hà cũ kỹ đi.”
Mộ Tử Lăng lại nắm lấy mạch đao, lao thẳng về phía Mộ Tử Trập.
Tô Trường Phong cầm kiếm canh giữ ở một bên: “Gia chủ tiền nhiệm của Mộ gia, Mộ Tử Trập, kẻ âm quỷ yêu tà nhất Ám Hà.”
Tô Già Thiên đè chuôi kiếm đang rục rịch xuống: “Cũng là người ta muốn giao chiến.”
“Năm xưa nếu không phải ngươi học lỏm Diêm Ma chưởng, chức vị Khôi sẽ được lựa chọn trong Mộ gia, chính vì ngươi làm xằng làm bậy nên Mộ gia mới bị e ngại, còn ta cũng mất đi cơ hội kế nhiệm Khôi.” Mộ Tử Trập vung ống tay áo làm kiếm, giao đấu với mạch đao của Mộ Tử Lăng
Mộ Tử Lăng cười lạnh nói: “Nếu ta không học lỏm Diêm Ma Chưởng, người kế vị Khôi phải là ta. Ngươi nên cảm tạ ta, ta đã cho ngươi cơ hội kế nhiệm gia chủ Mộ gia!”
“Thế à!” Mộ Tử Trập vung tay, đột nhiên một tiếng đàn cổ từ xa vọng lại, hạ xuống bên cạnh hắn.
Tô Trường Phong cả kinh: “Đây là Thiên Âm Cửu Chuyển cầm của Mộ gia?”
“Tên dài quá, là cái gì thế?” Tô Già Thiên nghi hoặc.
“Đây là bảo vật của Mộ gia. Sau khi trở lại tông môn chúng ta đã tìm rất lâu rồi mà không thấy, hóa ra là hắn ăn cắp mang theo bên mình.” Mộ Thanh Dương mang kiếm gỗ đào cũng chạy tới.
“Hóa ra là gia chủ Mộ gia.” Tô Già Thiên cười nói: “Không tới đánh với Mộ Tử Trập một trận xem ai mạnh hơn à?”
Mộ Thanh Dương lắc đầu: “Rất rõ ràng, hắn mạnh hơn...”
Tô Già Thiên ngạc nhiên: “Ngươi cũng thành thật quá nhỉ... chẳng có chí tiến thủ gì cả.”
“Chí tiến thủ để làm cái gì, Mộ gia chúng ta có nổi danh vì anh dũng thiện chiến đâu...” Mộ Thanh Dương nhìn mảnh binh khí rơi đầy đất và đám người Ảnh tông kêu la thảm thiết, chép miệng một cái: “Còn hai người này à, là ngoại lệ, là ngoại lệ.”
“Thế ngươi cảm thấy trong hai người bọn họ, ai có thể thắng?” Tô Trường Phong hỏi.
Mộ Thanh Dương cầm Đào Hoa Tệ trong tay, ném lên trời: “Mặt hoa là Mộ Tử Trập, mặt kiếm là Mộ Tử Lăng.”
Đào Hoa Tệ xoay vài vòng trên không trung rồi rơi xuống muốn bàn tay Mộ Thanh Dương. Mộ Thanh Dương giơ tay che đi, mỉm cười nhìn Tô Trường Phong và Tô Già Thiên.
Tô Già Thiên ngẩng đầu: “Mộ Tử Lăng biết Diêm Ma Chưởng, không lý nào lại bại. Ta đánh cược một trăm lượng bạc.”
“Nếu Mộ Tử Trập có thể sử dụng Thiên Âm Cửu Chuyển cầm, như vậy không kém hơn Diêm Ma Chưởng, ta cũng đánh cược, cược một trăm lượng Mộ Tử Trập thắng.” Ánh mắt Tô Trường Phong lóe lên vẻ hưng phấn hiếm thấy, ra là người thích đánh cược.
“Ngươi lúc nào cũng nghĩ Diêm Ma Chưởng là căn nguyên của mọi chuyện, thế thì hôm nay ta không dùng Diêm Ma Chưởng.” Chân khí màu đỏ trên người Mộ Tử Lăng từ từ tan biến, hắn vung mạch đao trong tay lên: “Ta chỉ dùng đao trong tay lấy đầu ngươi.”
“Ta đổi ý được không?” Tô Già Thiên ảo não nói.
“Không được, mua thì rời bỏ tay.” Mộ Thanh Dương nhấc tay lên, trước mặt hiện lên mặt kiếm gỗ đào. Hắn cũng hít một hơi lạnh: “Mộ Tử Lăng, đừng có phá chiêu bài của ta đấy.”
Mộ Tử Trập dựng Thiên Âm Cửu Chuyển cầm bên cạnh mình, ngón tay phất nhẹ lên dây đàn, vô số bướm giấy từ trong bóng tối bay ra.
Mộ Thanh Dương cũng cả kinh: “Hắn học được rồi kìa.”
Những con bướm giấy đó đều bay về phía Mộ Tử Lăng. Mộ Tử Lăng múa mạch đao lên, chỉ nghe từng tiếng nổ lớn, ngăn cản thế công của Mộ Tử Trập tại chỗ.
Mộ Tử Trập nhắm hai mắt lại, như chìm đắm trong tiếng đàn. Ngón tay hắn múa lượn trên dây đàn, tiếng đàn càng ngày càng gấp gáp, đám bướm giấy cũng bay về phía Mộ Tử Lăng như điên.
“Chủ tài mọn, ngươi chỉ biết mấy trò vặt vãnh này thôi à?” Mộ Tử Lăng gầm lên, mạch đao trong tay dậm mạnh xuống đất, một luồng chân khí cực mạnh lan tràn, trực tiếp phá tan sương khói, đám bướm giấy cũng bị đẩy lùi hai ba trượng rồi mới nổ tung.
Tiếng đàn dừng lại, Mộ Tử Trập đặt tay lên dây đàn, mắt vẫn không mở ra.
Mộ Tử Lăng định cầm đao lao tới, chém tan cây đàn, nhưng hắn đột nhiên phát hiện có mười mấy con bướm giấy không bị đánh tan, vẫn lơ lửng bên cạnh hắn.
Mộ Tử Trập rung nhẹ ngón tay, tiếng đàn nhỏ bé, như có như không.
“Chạy mau!” Mộ Thanh Dương hét lớn một tiếng, ném thanh kiếm gỗ đào trong tay ra.
“Lùi!” Mộ Tử Trập đột nhiên ấn lên dây đàn, một luồng công kích cường đại tấn công về phía bọn họ, đánh bay thanh kiếm gỗ đào. Mộ Thanh Dương đón lấy thanh kiếm vừa văng trở lại, bị ép lui ba bước.
Mộ Tử Lăng cúi đầu, thấy trên đám bướm giấy có sợi tơ, đã tạo thành một tấm lưới bao vây xung quanh hắn.
Lúc này tiếng đàn lại biến đổi.
Trở nên tàn nhẫn, gấp gáp, như thợ đánh cá tung lưới, giờ đã tới lúc thu! Đám bướm giấy dồn đập bay về phía Mộ Tử Lăng.
Tất cả Khôi Lỗi Ti lập tức siết chặt.
Mộ Tử Lăng biết đây không phải Khôi Lỗi Ti bình thường mà là Khôi Lỗi Đao Ti sắc bén nhất, là binh khí không lưỡi duy nhất trên thế gian, có thể lập tức cắt hắn thành bảy tám miếng. Hắn vội vàng cúi người nằm nhoài dưới đất, giơ mạch đao lên, miễn cưỡng ngăn cản Khôi Lỗi Ti.
Mộ Tử Trập tiếp tục đánh đàn, tiếng đàn càng lúc càng nhanh, Khôi Lỗi Ti cũng càng ngày càng ép sát. Mộ Tử Lăng cắn răng chống cự, lưỡi thanh mạch đao đã bắt đầu rạn nứt.
“Bây giờ dùng Diêm Ma Chưởng, ngươi vẫn còn chút ính cười nói.” Mộ Tử Trập cười lạnh nói.
“Đã bảo không dùng là không dùng.” Mộ Tử Trập cắn răng nói: “Giết một tên quái gở không dám giao chiến chính diện như ngươi, cần quái gì Diêm Ma Chưởng!”
“Năm xưa Mộ gia có hai người chúng ta, vốn dĩ đây là cơ hội tốt nhất để Mộ gia quật khởi trong thế hệ này. Nhưng ngươi cố tình làm trái lời sư phụ, chỉ làm theo ý mình nên mới khiến Mộ gia suy sụp, thành gia tộc yếu nhất trong tam gia.” Giọng nói của Mộ Tử Trập mang vẻ oán hận.
“Ta, chỉ sống vì mình!” Mộ Tử Lăng cất cao giọng đáp.