Phủ quốc trượng.
“Ám Hà làm vậy là kéo cả nhánh quân đội vào Thiên Khải Thành à?” Giọng nói Ô Nha toát lên vẻ lo lắng, xưa nay hắn sống trong Ảnh tông không sợ trời không sợ đất, thế nhưng sau khi gặp mặt đám sát thủ Ám Hà, hắn mới hiểu được lưỡi đao trong bóng đêm đáng sợ tới mức nào.
“Muốn giết Lang Gia Vương thì phải có một nhánh quân đội.” Dịch Bặc siết chặt nắm tay.
“Nhưng, ta e chúng ta khó mà khống chế bọn chúng.” Ô Nha trả lời.
“Ngươi dẫn đội Ưng Nhãn bảo vệ Ảnh Ngục, trước khi Ám Hà hoàn thành nhiệm vụ, không cho phép bất cứ ai tới gần.” Dịch Bặc suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Kể cả ta!”
“Kể cả tông chủ?” Ô Nha hỏi lại. Dịch Bặc gật đầu: “Kể cả ta!”
“Tuân lệnh!” Ô Nha vung tay, năm gã Ảnh vệ nấp trong bóng tối hiện thân, bảy người rời khỏi sảnh chính chạy tới Ảnh Ngục. Mỗi người trong bọn họ nếu xét riêng lẻ thì không coi là cao thủ quá lợi hại, nhưng bảy người liên thủ, tạo thành trận Ưng Nhãn, cũng là đối thủ khó đối phó. Ngay cả thiên hạ đệ nhất trong lòng nhiều người hiện tại, Bách Lý Đông Quân, năm xưa khi trợ giúp Diệp Đỉnh Chi lao vào Thiên Khải Thành, cũng từng bị bọn họ ngăn cản.
“Tông chủ, đây là một canh bạc.” Một Ảnh vệ bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.
“Năm đó giữa Thanh Vương và Cảnh Ngọc Vương, ta lựa chọn Cảnh Ngọc Vương, lần đó ta thắng cược!” Dịch Bặc trầm giọng nói.
“Nhưng lần này không phải đánh bạc mà là đặt bản thân lên chiếu bạc.” Ảnh vệ kia nhắc nhở.
“Đúng vậy, cho nên lần này ta đánh cược là đương kim Thánh thượng cũng muốn Lang Gia Vương chết!” Dịch Bặc hạ giọng nói.
Ảnh vệ cả kinh, nhíu mày nói: “Đương kim Thánh thượng và Lang Gia Vương tình như tay chân, thậm chí... ngôi vị hoàng đế kia cũng là Lang Gia Vương nhường cho hắn.”
“Chính là vì ngôi vị hoàng đế là của Lang Gia Vương đấy.” Dịch Bặc cười lạnh nói.
“Khi nào ra tay?” Ảnh vệ hỏi.
“Ba ngày sau, Lang Gia Vương sẽ tới Phong Hiểu tự lễ Phật, đi một mình, không mang theo bất cứ hộ vệ nào. Đây là thói quen hàng năm của hắn, bảo Ám Hà ra tay ở đó.” Dịch Bặc trầm giọng nói.
Ảnh vệ nghi hoặc: “Ngày thường đâu có thấy Lang Gia Vương là người thành tâm kính Phật?”
Dịch Bặc lắc đầu nói: “Nói là lễ Phật nhưng thực ra là Lang Gia Vương tới gặp người.”
“Gặp ai?” Ảnh vệ lại hỏi: “Ai mà đáng để Lang Gia Vương không dẫn theo bất cứ hộ vệ nào?”
“Đệ nhất nhân trong giới Phật đạo Bắc Ly hiện giờ, Vong Ưu đại sư.” Dịch Bặc trả lời.
Ảnh vệ kinh hãi nói: “Vong Ưu đại sư, thế chẳng phải...”
“Đúng, chính là Vong Ưu đại sư nhận nuôi thiếu chủ Ma giáo. Vị đại sư đó tuy đang là trụ trì của Hàn Sơn tự, nhưng đã từng ở trong Phong Hiểu tự, là hảo hữu với Lang Gia Vương. Năm xưa Lang Gia Vương giúp Cảnh Ngọc Vương ngăn Diệp Đỉnh Chi, nhưng không giết Diệp Đỉnh Chi mà giao cho Vong Ưu đại sư, để Vong Ưu đại sư giúp hắn diệt trừ tâm ma. Chẳng qua cuối cùng Thiên Ngoại Thiên gây chuyện, kế hoạch của hắn thất bại, Diệp Đỉnh Chi vẫn nhập ma, gây ra một hạo kiếp cho Bắc Ly. Hắn thầm tự trách, cho nên mỗi năm lại tới Phong Hiểu tự gặp mặt Vong Ưu, hỏi thăm về con trai của Diệp Đỉnh Chi, giúp đỡ đôi chút.” Dịch Bặc dừng lại một chút rồi cười lạnh nói: “Bằng không cả thiên hạ đều biết con trai của Diệp Đỉnh Chi ở Hàn Sơn tự, sao Hàn Sơn tự lại yên bình như vậy? Có không biết bao nhiêu người muốn nó chết.
“Đương kim Thánh thượng muốn...” Ảnh vệ hỏi.
“Đúng vậy. Hơn nữa thằng bé đó còn là cháu ngoại ta.” Dịch Bặc thở dài một tiếng: “Nghe nói nó cực kỳ thông minh, không giống cái thằng bất hảo trong Thiên Khải Thành này.”
“Vậy để thuộc hạ tới báo cho Ám Hà, ba ngày sau ra tay.” Ảnh vệ không hỏi tiếp.
“Được, đây là một trận chiến tranh, đương nhiên phải có một nhánh quân đội.” Dịch Bặc đặt tay lên trường kiếm bên hông. “Nói với bọn họ, lúc tất yếu, ta cũng sẽ rút kiếm.”
“Tuân lệnh.” Ảnh vệ trầm giọng nói. Quán trọ Triều Lai.
Tô Xương Hà cầm dao găm gọt táo: “Có bao nhiêu người tới rồi?”
“Dựa theo danh sách mà đại gia trưởng đưa ra, tổng cộng có sáu mươi hai sát thủ Ám Hà đã vào trong Thiên Khải Thành. Thất thúc mang thêm mười tám người, cho nên tổng cộng là tám mươi người. Thật ra có ba mươi sáu người đã cố tình để lộ trước mắt Ảnh tông, còn hai mươi người ẩn giấu thân phận nhưng bị Ảnh tông phát hiện. Cho nên còn lại hai mươi tư người là Ảnh tông không phát hiện ra.” Mộ Thanh Dương trả lời.
“Ta đã bị phế, dao găm giết người chỉ có thể đi gọt táo.” Tô Xương Hà cắm một miếng táo.
Mộ Thanh Dương lau mắt: “Kiếm của ta cũng bị phế bỏ, hơn nữa ta có chết cũng không ai nhặt xác cho, bọn họ chỉ quan tâm có Tô Mộ Vũ thôi.”
“Cho nên hai mươi sáu người không liên quan tới chuyện giết Lang Gia Vương.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
“Hai mươi bảy người.” Bạch Hạc Hoài vốn đang nằm nhoài trên giường đột nhiên mở mắt nói.
“Ngươi không phải người trong Ám Hà, chuyện này không liên quan tới ngươi.” Tô Xương Hà vung dao găm, nửa quả táo rơi xuống đất, hắn hất nhẹ một cái, bay vào tay Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài cũng cầm lên cắn một cái: “Nhưng ta là bằng hữu của Tô Mộ Vũ, bọn ta là cộng sự trong Tiền Đường thành.”
“Được.” Tô Xương Hà cười nói: “Nhưng đừng có chết đấy. Không thì hắn sẽ trách ta.”
“Ta là con gái Tô Triết kia mà.” Bạch Hạc Hoài nhướn mày: “Không đúng, cha ta đâu, lần này ông ấy có nhiệm vụ gì?”
“Nhiệm vụ của ông ấy...” Tô Xương Hà chậm rãi nói: “... là quan trọng nhất đấy. Im lặng, người của Ảnh tông tới rồi.”
Cửa lớn bị đẩy ra, một Ảnh vệ xa lạ bước vào.
“Không phải Ô Nha à?” Mộ Thanh Dương đứng dậy. Ảnh vệ lấy ra một tấm lệnh bài: “Ô Nha có chuyện quan trọng khác, ta là Tả Ảnh Vệ Sứ của Ảnh tông, Lạc Thiên Tường.”
“Nghe nói năm xưa Hữu Ảnh Vệ Sứ của Ảnh tông các ngươi chính là Cô Kiếm Tiên, tên còn giống như ta, đều là Thanh Dương.” Mộ Thanh Dương cười nói: “Ngươi là Tả Ảnh Vệ Sứ, cũng họ Lạc, chứng tỏ rất lợi hại.”
Lạc Thiên Tường mặt không biểu cảm lắc đầu nói: “Lạc sư huynh kiếm pháp cái thế, mấy chục năm qua Ảnh tông chỉ có một Kiếm Tiên là sư huynh, ta kém huynh ấy rất xa.”
“Vậy thì Tả Ảnh Vệ Sứ, lần này tới đây có chuyện gì?” Mộ Thanh Dương hỏi.
Lạc Thiên Tường trầm giọng nói: “Ba ngày sau, Phong Hiểu tự, ám sát Lang Gia Vương.”
“Thời gian giết người phải do kẻ giết người quyết định.” Tô Xương Hà hừ lạnh một tiếng.
Lạc Thiên Tường lặp lại lần nữa: “Ba ngày sau, Phong Hiểu tự, ám sát Lang Gia Vương!”
“Thời gian giết người phải do kẻ giết người quyết định.” Tô Xương Hà cũng lặp lại lần nữa.
“Kẻ giết người là Ảnh tông, chúng ta chỉ là đao.” Lạc Thiên Tường giơ một bàn tay: “Còn người cầm đao nói, thời khắc mấu chốt hắn sẽ đích thân ra tay.”
“Trở về nói với Dịch Bặc tông chủ, trong vòng ba ngày, chúng ta muốn có thêm thật nhiều thông tin. Giết Lang Gia Vương không phải chuyện một câu nói.” Mộ Thanh Dương trả lời.
“Đương nhiên rồi.” Lạc Thiên Tường gật đầu: “Trận chiến chiến này, chúng ta đều không có đường lui.”