Chương 87 - Mê cục
Hôm đó, ngoại trừ Kỷ Thế Nam đau đầu ra thì còn có Kỷ phu nhân cũng sứt đầu mẻ trán.
Nội viện. Tiếng cước bộ vội vàng vang lên. Cửa mở ra. Một nha hoàn hai mươi tuổi, trang điểm đàng hoàng, môi hồng răng trắng, nhưng bây giờ đang có vẻ sốt ruột.
"Phu nhân, không tốt."
Người đang ở đây là Kỷ phu nhân, và đây cũng không phải là tẩm cư của bà. Huyết tự vốn để hù dọa rốt cuộc vẫn có tác dụng. Nó làm bà kiêng kị thật. Mặc dù đã được lau sạch sẽ. Nhưng sợ thì cứ sợ thôi; bà không dám ở đó chút nào nên mới tạm thời chuyển đến bên này. Và nha hoàn đến bẩm báo cho bà chính là người bà phái ra ngoài thám thính - Thi nhi.
Sắc mặt Kỷ phu nhân khẽ biến, phất tay cho lui các hạ nhân khác.
"Nói." Kỷ phu nhân trầm giọng nói.
"Đúng như phu nhân sở liệu, chuyện đó sáng nay đã truyền khắp Kỷ phủ, " Thi nhi nhíu mày, "Bọn họ nói. . ." Thi nhi khó xử, không dám mở miệng nói tiếp.
"Nói cái gì?"
"Nói... Cái chết của Ngũ tiểu thư có liên quan đến phu nhân. Nên bây giờ tiểu thư quay về Kỷ phủ đòi mạng."
Kỷ phu nhân run lên, hô hấp dồn dập; dĩ nhiên không phải là vì sợ hãi, mà là vì vừa rồi bà đã biết được những gì đã xảy ra ở linh đường từ miệng lão gia nhà mình.
Cục diện này đã không còn nằm trong tay ta kiểm soát được nữa. Chỉ trong một đêm, ba người chết trong linh đường, một người điên loạn luôn mồm gào thần gọi quỷ, lại bị nhiều hộ vệ nhìn thấy như vậy; nhiều người nhiều miệng, giấu được? Mà trăm triệu không ngờ rằng ngay chính tẩm cư của ta còn xuất hiện huyết tự đồng dạng, bảo người ta không tin cũng khó!
Nghĩ như thế, Kỷ phu nhân cau mày, trầm mặc.
Thi nhi nâng mắt nhìn Kỷ phu nhân đang ngồi thẳng tắp, bà ta nắm chặt tay ghế đến trắng các ngón tay.
"Phu nhân. . . chuyện này thật sự bất lợi, nó rất ảnh hưởng đến danh dự của người. Chúng ta nên làm gì ạ?"
"Kẻ nào giở trò đây. . ."
"Hừ! Dùng đến cách này rốt cuộc là muốn gì!?"
"Phu nhân bớt giận."
"Hừ!"
"... Lời đồn mà thôi, thanh giả tự thanh. Nhưng mà ta muốn nhìn xem, rốt cuộc chúng muốn làm gì?"
Thi nhi cúi đầu đáp, "Phu nhân nói có lý. Thanh giả tự thanh, phu nhân đừng để ý tới nữa, tránh cho sập bẫy bọn chúng. Ai cũng biết Ngũ tiểu thư chết đuối, có liên quan gì đến phu nhân đâu?"
"... Cơ mà, chẳng lẽ Ngũ tiểu thư bị người hại chết thật à. . ."
"Ngươi nói cái gì?" Kỷ phu nhân nghiêm mặt.
"Phu nhân bớt giận; nô tỳ chỉ là cảm thấy việc này kỳ quái, nên nô tỳ nghĩ là có phải hung thủ cố ý đổ tội cho phu nhân hay không." Thi nhi sợ hãi, cúi đầu giải thích.
Kỷ phu nhân trầm xuống, song như nghĩ tới điều gì mà đáy mắt nhất thời biến ảo.
Thấy không bị trách cứ, Thi nhi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, và cũng không dám nói gì nữa mà chỉ đứng đợi lệnh.
Qua một chén trà, sắc mặt Kỷ phu nhân mới thoáng dịu đi.
"Vừa rồi ta có hơi nóng nảy. Ta cũng đã ngẫm lại điều ngươi nói rồi, thấy nó cũng không phải là không có lý. Thi nhi, ngươi là nha hoàn lanh lợi nhất của ta, ngươi nói thử điều ngươi nghĩ xem."
"Phu. . ."
"Cứ nói đừng ngại."
"Ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi có nói sai ta cũng sẽ không trách."
...
"Nô... nô tỳ cảm thấy, tuy quan phủ đã công bố như thế, nhưng, người ta vẫn còn hay thảo luận riêng. Hiện giờ chuyện này lại xảy ra vậy nên người ta sẽ cho rằng Ngũ tiểu thư mất đi là có uẩn khúc. Theo ngu ý của nô tỳ, nô tỳ nghĩ người cố ý giở trò, hoặc có thể chính là hung thủ, hoặc chính là người muốn báo thù cho Ngũ tiểu thư gây nên. . ."
"Thi nhi, ngươi nói thật đi; có phải ngươi cũng hoài nghi ta có liên quan đến cái chết của Vũ Nhi?"
"Nô tỳ không dám." Thi nhi quỳ xuống dập đầu nói.
Kỷ phu nhân trầm mặc nhìn Thi nhi một lúc lâu, mới nói: "Ngươi không cần phải khẩn trương, ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Huống hồ gì dù ngươi không nghi ngờ, người hoài nghi ta cũng không ít. Và kẻ chủ mưu muốn chính là điều đó. Vũ Nhi mất đi, ta cũng rất đau lòng; mà có người lại dám động chạm đến ta như thế; chuyện này, ta nhất định sẽ không bỏ qua! Nhân tiện, lời ngươi vừa nói ta cũng thấy có lý. Đứng lên đi."
"Tạ ơn phu nhân." Rồi Thi nhi đứng lên.
"Bây giờ ngươi lui xuống trước, có gì mới thì báo lại cho ta, ta muốn được yên tĩnh mộ lúc." Kỷ phu nhân mệt mỏi phất tay.
"Vâng, thưa phu nhân."
Thi nhi rời khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận.
Trong chớp mắt, sự mỏi mệt biến mất, Kỷ phu nhân lẩm bẩm: "Giết người đền mạng à?"
~~~
Kỷ Thế Nam thì tận lực điều tra. Bút tích ở linh đường và tẩm cư đích xác là cùng một người. Trời sắp lặn, thi thể chưa tìm được còn không nói tới lại xảy ra chuyện này, người luôn trầm ổn như hắn cũng phải đen mặt. Kỷ Thế Nam tâm tình không hề tốt ngồi trong thư phòng.
Cốc cốc cốc – tiếng gõ cửa.
"Lão gia, người đến."
"Vào đi."
Kỷ Bá đẩy cửa vào, dẫn theo một người. Những hạ nhân trong thư phòng được cho lui ra, chỉ lại một mình Kỷ Thế Nam.
Kỷ Thế Nam vẫn không nói gì mà chỉ nhìn vào người tới, đang cúi đầu.
"Lão gia." Đối phương cung kính cúi đầu, giọng nói không vì như thế mà bất an, "Không biết tìm Trữ Tâm có chuyện gì?"
Kỷ Thế Nam trầm mặc nhìn Trữ Tâm một lúc mới hỏi:
"Tin đồn, ngươi có nghe tới?"
"... Có nghe một ít ạ."
"Vậy ngươi cũng biết, thi thể Vũ Nhi cũng mất tích?"
Trữ Tâm biến sắc, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Thế Nam.
"... Mất tích... là sao?"
"Thi thể Vũ Nhi đã mất tích." Kỷ Thế Nam trầm giọng nói trong khi vẫn nhìn thẳng Trữ Tâm, như muốn nhìn thấu nàng.
Trữ Tâm cúi đầu, lẩm bẩm: "Không ngờ tin đồn. . . là sự thật." Nàng im bặt một lúc. Sau đó, thần sắc nàng cổ quái, "Nghe nói, huyết tự ấy cực kì giống bút tích của tiểu thư. . ."
"Đúng thế." Giọng Kỷ Thế Nam rất trầm, không nghe ra cảm xúc. "Ngay cả ta cũng không thể phân biệt; gần như là từ tay Vũ Nhi viết ra."
"Không thể nào!?" Trữ Tâm biến sắc, rồi lại nhăn mi, "Không có khả năng đó. . ."
"Đương nhiên không có khả năng đó. Vũ Nhi đã chết, nhất định là có người đang giả thần giả quỷ."
"Nhưng... để làm gì?" Trữ Tâm nhấp mím môi, thấp giọng hỏi.
"Ta nghĩ... là để báo thù cho Vũ Nhi. Đúng không, Trữ. Hộ. Vệ?"
Trữ Tâm nắm chặt nắm tay; còn Kỷ bá cũng là kinh ngạc: Lão gia. . . lão gia hoài nghi Trữ hộ vệ?!!
~~~
"Sư phụ! Sư phụ!"
Tiếng bước chân vội vàng vang lên, ngay sau đó, một cái tay nhỏ đẩy cửa ra đạp bước đi vào, cậu nhìn quanh phòng một vòng, rất nhanh đã phát hiện được người đang ngồi ở trên giường.
Trên giường, một nam nhân độ khoảng năm mươi tuổi đang khoanh chân mà ngồi, hai tay đặt ở đầu gối, lưng thẳng tắp. Ông ta nhắm mắt, tóc mai muối tiêu, mày dày, đạo bào màu vàng làm ông ta trông chính trực nghiêm nghị hơn. Nghe được tiếng gọi, ông chậm rãi mở mắt ra.
Thiên Chính pháp sư nghiêng đầu, nhìn Tiểu Lượng tự tiện xông tới, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn hấp tấp như vậy; để làm gì?"
Tiểu Lượng cúi lưng thở hổn hển một hồi.
"Sư phụ, người không biết đâu, Kỷ phủ bây giờ rất oanh động!"
"Uh." Thiên Chính pháp sư bình tĩnh đứng dậy mang hài, không thèm để ý đến cái oanh động đó.
"Kỷ phủ có ma đấy ạ! Con nghe nói thi thể Kỷ tiểu thư đã mạc danh kỳ diệu biến mất rồi; còn tại linh đường thì bốn người chết một cách đầy quỷ dị; chưa hết chưa hết, trên tường còn tự nhiên xuất hiện huyết tự: Giết Người Đền Mạng!"
Động tác Thiên Chính pháp sư thoáng dừng một chút, nhưng cũng chỉ là 'dừng một chút' rồi ông ta đứng dậy đi đến bàn.
"Ma?"
"Vâng vâng."
"Sư phụ, chúng ta sẽ đi bắt ma chứ?"
Thiên Chính pháp sư tắt huân thơm, rót chén trà rồi chậm rãi đáp: "Đây là tin đồn ngươi nghe được?"
"Vâng vâng, hạ nhân nào cũng nói như thế."
"Vậy, trước đừng động."
"Tại sao a?"
Thiên Chính pháp sư nhấp trà, "Cứ nghe lời ta là được. Ngày mai Kỷ tiểu thư hạ táng, chúng ta sẽ rời khỏi Kỷ phủ ngay; vậy nên đừng gây thêm chuyện cho ta, biết chưa?"
"Sư phụ!! Chúng ta không phải là pháp sư sao?? Ở đây có ma quỷ quấy phá sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Thiên Chính pháp sư buông chén trà, nâng mắt nhìn Tiểu Lượng.
"Kỷ lão gia đã phái người đến."
"Để làm gì ạ?"
"Dĩ nhiên là bảo ta không cần phải để ý tới lời đồn hoang đường này."
Thần sắc Thiên Chính pháp sư thản nhiên; bởi vì ông là người từng trải; ông biết những gia tộc gia thế như thế này đều là thâm sâu không lường được. Huống hồ bây giờ, mặc kệ có phải là thật hay không, nếu ông động đến thì lời đồn này mặc nhiên sẽ là sự thật, người ta sẽ tin là có ma quỷ đến Kỷ phủ báo thù. Mà. . . con ma ấy vốn là Kỷ thiên kim.
"Nhưng đã có bốn người chết rồi sư phụ! Con còn nhớ những gì sư phụ đã nói: ma quỷ cũng có tốt xấu; nhưng nếu chúng vẫn tiếp tục nhiễm huyết tinh thì lệ khí sẽ ngày càng nặng. Vạn nhất chúng biến thành lệ quỷ thì lại càng khó giải quyết. Lại còn không biết sẽ mất thêm bao nhiêu mạng người..."
"Chuyện này ta có chừng mực."
"Sư. . ."
"Không bàn nữa. Kỷ lão gia đã nói như thế thì hãy theo lời ông ta mà làm."
"Chuyện ta giao cho làm xong chưa?"
Tiểu Lượng không cam lòng; cậu cắn môi, nhíu đôi mày rậm, phủi tay đi ra ngoài và lầm bầm: "Kỷ lão gia Kỷ lão gia, chỉ biết làm có lệ. Hừ, thương nhân là những loại người tàn ác, không một ai tốt lành cả. . ."
Nhìn bóng dáng Tiểu Lượng đi xa, ánh mắt Thiên Chính pháp sư sâu thẳm đi. Một lúc lâu sau, ông lắc đầu và thở dài.