Chương 71 - Hồn phách bị thương (Thượng)
Trong phòng, Kỷ Tây Vũ và Diệp Kết Mạn không biết nguy hiểm đang gần kề.
Trên bàn, huân hương lô nằm đó, tỏa ra hương khí nhẹ nhàng thông qua những chiếc lỗ nhỏ tinh xảo.
"Kỷ Việt không thoát khỏi liên quan trong chuyện này. Ngày hạ táng đã sắp đến... nàng, tiếp theo sẽ làm gì?" Diệp Kết Mạn vẫn còn vướng bận về Kỷ Tây Vũ, nàng sợ An nhi bên ngoài nghe được nên đè thấp giọng mà hỏi.
Kỷ Tây Vũ trầm ngâm: "Đúng là Kỷ Việt khả nghi nhất. Buổi tối, ta định đến chỗ Kỷ phu nhân xem sao."
"Kỷ phu nhân à..." Diệp Kết Mạn hiểu suy đoán của được Kỷ Tây Vũ tiếp nhận; trong đầu nàng là bộ dáng Kỷ phu nhân khôn khéo; trong lòng nàng thấy hơi bất an. "Bà ta không dễ đối phó đâu."
Biết Diệp Kết Mạn lo lắng điều gì, Kỷ Tây Vũ khẽ cười, ngữ khí tùy tiện: "Kỷ gia có ai dễ đối phó chứ? Nàng đừng lo, ta là ma, không thấy được không đụng được, bà ta không thể nào hoài nghi tới ta."
Diệp Kết Mạn nói: "Nếu Kỷ phu nhân thật sự dính líu đến việc này, chính bà ta là người tiết lộ tin tức cho Kỷ Việt - ta không hiểu, nàng cũng đâu có tranh giành với bọn họ, nhưng tại sao...?"
Kỷ Tây Vũ lạnh lùng nhướng mày: "Một là e ngại Kỷ Thế Nam. Hai là ta nắm giữ nhiều chuyện sau lưng của Kỷ gia. Kỷ Xuyên, Kỷ Việt, hai huynh đệ bọn họ mặc dù hiệp lực chống lại Kỷ Hi An, nhưng bọn họ không tiếp xúc được gần trung tâm gia nghiệp, và cũng không đả động được căn cơ. Kỷ Thế Nam lòng dạ thâm sâu, rất nhiều việc ông ta giao cho Kỷ Xuyên xử lý với mục đích chính là vì cân bằng ích lợi quan hệ giữa ba người bọn họ. Nếu Kỷ Thế Nam sụp đổ, cộng với thủ đoạn của Kỷ phu nhân thì gia nghiệp Kỷ gia sẽ rơi vào dòng chính - Kỷ Hi An. Kỷ Xuyên nhiều lắm chỉ ăn được một phần, một chân hỗ trợ nào đó. Không giống ta.
Ta là nữ tử. Nếu xuất giá thì không còn liên quan gì tới gia sản. Trên thực tế, ta còn có một vị hôn phu. Và người này là Kỷ phu nhân giới thiệu. Có lẽ, để chế trụ ta. Song điều đó không có tác dụng bởi vì Kỷ Thế Nam coi trọng ta. Kỷ phu nhân hẳn là cảm thấy dù Kỷ Thế Nam có chết cũng không quản được ta, và chắc chắn cũng đã nhìn ra gã hôn phu nào đó cũng không thể kiềm chế được ta. Hơn nữa, ta và Kỷ Xuyên, cùng hai huynh đệ Kỷ Việt đã có lục đục. Chắc là vì như thế mà bà ta mới nổi lên tâm tư mượn tay Kỷ Việt diệt trừ ta."
Diệp Kết Mạn hiểu được những quan hệ lợi hại trong đó, và thấy bất bình thay cho Kỷ Tây Vũ. Nàng định nói mà vừa nhấc đầu thì đã thấy Kỷ Tây Vũ hoảng thần...
"Sao vậy?"
Kỷ Tây Vũ chỉ cảm thấy trong đầu chợt nặng xuống, như ngàn quân đè phải, vốn đang tựa vào giường liền phải nắm chặt sa mạn. Thấy Diệp Kết Mạn ngạc nhiên và quan tâm hỏi, chính nàng cũng không hiểu cho nên nàng lắc đầu. Song người nàng như bị hắt dầu sôi, nàng run bắn lên và nửa người bị đánh bật vào vạc giường.
"Kỷ Tây Vũ!" Diệp Kết Mạn hoảng hốt, bất chấp mình suy yếu mà nhào qua đỡ Kỷ Tây Vũ. Nhưng Kỷ Tây Vũ đã mềm oặt nằm một đống. Đôi mắt đỏ thoáng chốc đã đỏ đậm. Và đồng thời là thần sắc thống khổ.
Thấy thế, Diệp Kết Mạn ôm ngay Kỷ Tây Vũ, lo âu và luống cuống hỏi:
"Kỷ Tây Vũ, nàng làm sao vậy? Đừng làm ta sợ..."
"Đau..." Mắt Kỷ Tây Vũ như sẽ chảy huyết lệ - nàng đóng chặt mắt lại để dấu đi cái đau bất thình lình xảy ra. Nàng cắn môi. Cả người run rẩy.
Diệp Kết Mạn tâm loạn như ma, kích động mà xoa mặt Kỷ Tây Vũ. Và cảm giác mang lại là ấm áp chứ không phải lạnh lẽo như bình thường. Diệp Kết Mạn hoảng sợ, phát giác ra không thích hợp. Diệp Kết Mạn bất chấp, tay luồng vào áo Kỷ Tây Vũ, khi chạm được làn da ấm thì nàng cũng run bắn lên. Không tốt!
"T-Tại sao thế này?" Giọng thì thào và khàn, Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ nhắm chặt hai mắt với khuôn mặt đỏ lên dễ sợ và thân nhiệt có xu hướng tăng cao. Trong khi Kỷ Tây Vũ đã run lẩy bẩy một cách đau đớn không ngừng... Diệp Kết Mạn đổ mồ hôi đầy lưng, và con tim nàng đau như xé.
Chuyện gì đang xảy ra thế này!!? Kỷ Tây Vũ làm sao vậy??? Diệp Kết Mạn không còn nghĩ ra được gì khác, và nàng càng rối rắm hơn - rõ ràng vừa rồi còn nói chuyện bình thường, tại sao lại biến thành như vậy trong nháy mắt?
Kỷ Tây Vũ vừa cắn răng chịu đựnggian nan mở mắt. Thấy Kỷ Tây Vũ mở mắt, Diệp Kết Mạn thật nhanh lau mồ hôi trán cho Kỷ Tây Vũ. Và khi chạm được trán, Diệp Kết Mạn cả kinh. Chỉ thấy hai bên tóc mai đã ướt đẫm từ khi nào; đuôi lông mày cũng có dính nước và chảy xuống từng giọt. Chạm đến quần áo, ướt. Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ và lúc này mới phát hiện ra tóc nàng cũng đang chảy nước, thấm đẫm ở trên giường. Đồng tử Diệp Kết Mạn co rút, không dám tin nhìn vũng nước - nó quá chói mắt. Kỷ Tây Vũ như thế này làm Diệp Kết Mạn chợt nhớ tới lúc mới gặp nhau - Kỷ Tây Vũ cả người ướt sũng đứng trước mặt - đó là lúc nàng mới chết... Nghĩ vậy, ngực Diệp Kết Mạn đau đớn không thể tả; ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
Đang luống cuống, mu bàn tay Diệp Kết Mạn đột nhiên có một sự ướt át chụp lên... "An nhi..." Kỷ Tây Vũ gian nan nói.
Diệp Kết Mạn bừng tỉnh. Trong đầu lóe sáng - suy nghĩ nguyên bản hỗn loạn thanh minh ra. An nhi! An nhi giở trò! Nghĩ thế, Diệp Kết Mạn xuống giường, ngay cả giày cũng không mang, lảo đảo chạy đi mở cửa.
Ngoài cửa, An nhi không biết bên trong xảy ra chuyện gì thì bất chợt nghe "phanh" một tiếng làm nàng quay đầu lại nhìn. Còn chưa phục hồi tinh thần, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay của nàng - vì nắm chặt mà thấy hơi đau - khi nhìn thấy là Diệp Kết Mạn với sắc mặt trắng bệch, tóc tai tán loạn, An nhi hoảng hồn:
"Thiếu phu nhân?"
"Ngươi vừa làm gì ở trong phòng?" Diệp Kết Mạn run giọng nói, ngữ khí nôn nóng.
Lần đầu tiên An nhi thấy Diệp Kết Mạn thất sắc như thế này thì tưởng là có chuyện lớn, nàng cũng rối ren: "Làm sao vậy Thiếu phu nhân? Xảy ra chuyện gì ạ?"
"Vừa rồi, ngươi làm gì ở trong phòng ta?!!" Diệp Kết Mạn tuy bức thiết, nhưng chưa có ngốc đến mức nói ra sự tồn tại của Kỷ Tây Vũ.
"Em..." An nhi không hiểu vì sao Diệp Kết Mạn lại vậy, nhất thời phân vân không biết làm sao.
"Nói mau!!!" Diệp Kết Mạn khàn giọng mà gào. Bởi vì lo lắng mà lệ nóng doanh tròng.
"Em... em chỉ muốn trừ tà... nê-nên đã đi xin bùa của pháp sư. S-sau đó bỏ vào huân hương lô..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Kết Mạn đã bỏ tay An nhi ra, xoay người lao vào phòng - có lẽ do nôn nóng mà đi được vài bước đã khụy chân và vừa lúc va vào cạnh bàn - Diệp Kết Mạn lúc này không có để ý gì nữa hết - một khắc cũng không dám ngừng - nàng trực tiếp cầm lấy huân hương lô...
"Thiếu phu nhân... cẩn..." Chưa nói hết, vẫn đứng ở cửa - An nhi đã thấy Diệp Kết Mạn cầm huân hương lô lao ra cửa và vung tay ném huân hương lô ra ngoài. "Thiếu phu nhân..." An nhi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Nhưng nàng không dám tiến lên ngăn cản.
Diệp Kết Mạn đỡ cửa cúi đầu thở phì phò.
An nhi phục hồi tinh thần, quýnh lên, đi qua kéo tay Diệp Kết Mạn. Quả nhiên, bàn tay đã phỏng, phồng. An nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn...
Không đợi An nhi mở miệng hỏi, Diệp Kết Mạn đã đẩy An nhi ra, bỏ lại một câu: "Ta sẽ giải thích sau. Bây giờ ta muốn ở một mình."
Nói xong, cũng không chờ An nhi nói gì, Diệp Kết Mạn đóng cửa lại, còn cài thêm then. Lúc này, nàng dựa lưng vào cửa. Tay bị phỏng nên không ngừng run rẩy.
"Bộp bộp bộp... " Tiếng đập cửa truyền đến, cùng lúc đó là tiếng An nhi lo lắng: "Thiếu phu nhân, tay người bị phỏng rồi, mở cửa nhanh đi ahhh! Em xức thuốc cho người thôi... Em sai rồi, em không nên tự tiện hành động - thiếu phu nhân, nói cho em chuyện gì xảy ra được không? Thiếu phu nhân, người còn yếu, người đừng giận... nếu người không nghỉ ngơi tốt, Thư tỷ tỷ biết sẽ mắng chết em. Thiếu phu nhân..."
Diệp Kết Mạn chỉ nhíu mày, và cũng không có xem tay mình thế nào, nàng vừa thở vừa đi tới giường, vươn tay trái không bị thương xoa má Kỷ Tây Vũ. Có vẻ như đã dễ chịu hơn, Kỷ Tây Vũ đang nhắm mắt cũng mở ra, và nhìn Diệp Kết Mạn. Diệp Kết Mạn cũng chưa chú ý. Nàng xem thân nhiệt của Kỷ Tây Vũ xong thì lo âu đi vòng vòng trong phòng, xong, lại chạy đến cửa sổ đẩy ra một khe hở, đủ để nắng không chiếu tới giường, và làm khói có thể nhanh tản đi. Sau đó, Diệp Kết Mạn mới lại trở lại giường mà ngồi - lo lắng nhìn Kỷ Tây Vũ nằm một đống, hỏi:
"Thế nào rồi? Dễ chịu được chút nào không?"
Kỷ Tây Vũ lâm vào nửa tỉnh nửa mê, vẫn nhăn mặt nhăn mày, song màu đỏ trên mặt đã nhạt hơn. Có điều, Diệp Kết Mạn chờ một hồi cũng không thấy thân nhiệt Kỷ Tây Vũ giảm bớt, nên tim nàng vẫn còn tại cuốn họng chưa thể lui xuống được. Mắt thấy trên người Kỷ Tây Vũ càng ngày càng thấm ra nhiều nước, Diệp Kết Mạn muốn hôn mê luôn. Nhưng có lý trí chống đỡ. Và nàng biết giờ phút này nàng không thể ngã xuống. Giờ phút này, Kỷ Tây Vũ như đang nằm trong mưa, Diệp Kết Mạn nhìn mà lòng đau như cắt. Nhìn Kỷ Tây Vũ gần như ướt hết cả người, và nước trên giường ngày nhiều, Diệp Kết Mạn quả thực như kiến bò trên chảo nóng. Hiện tại nàng chỉ có một suy nghĩ : vì sao Kỷ Tây Vũ còn chưa ổn???