Âm Duyên Kết

Chương 106: - Đêm sương mù, người câu hồn




Chương 106 - Đêm sương mù, người câu hồn

Không khí sánh lại, và ấm dần. Diệp Kết Mạn có thể cảm giác được môi đối phương gặm cắn trên lưng mình. Khí lực bị rút đi; nếu không phải Kỷ Tây Vũ vẫn ôm thì nàng đã mềm oặt ngã xuống đất rồi. Diệp Kết Mạn cắn môi, huyết sắc trên mặt càng sâu, nàng đang cố ức chế những âm thanh sắp tràn ra. Cùng lúc đó, Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng vân vê nhũ của nàng, lực đạo từ chậm cho đến hữu lực, và ngón tay thỉnh thoảng bóp điểm mẫn cảm làm nàng kích động.

"Kỷ Tây Vũ. . ." Diệp Kết Mạn thở dốc, "lên giường."

"Làm gì?" Kỷ Tây Vũ dường như cười nói, "Ở đây không tốt sao?"

Khi nói chuyện, Kỷ Tây Vũ hôn lên cổ Diệp Kết Mạn, và liếm, để lại thủy ngân ướt át.

"Không tốt." Diệp Kết Mạn thấy thẹn mà cắn môi. 

Xuyên thấu qua cửa sổ ta có thể mơ hồ thấy ánh trăng sáng ngời, lỡ như có người nhìn lén phiến xuân sắc trêu ngươi này, ngươi sẽ không để ý?

Kỷ Tây Vũ dán môi lên vành tai Diệp Kết Mạn, và cười khẽ. "Thật không? Nhưng ta lại cảm thấy ở đây tốt."

Diệp Kết Mạn há miệng muốn phản bác mà vành tai bỗng thấy ướt - môi đối phương không hề nao núng mà ngậm vành tai của nàng - Diệp Kết Mạn run rẩy, chân mềm hơn, gần như nằm trên cửa sổ, tùy thời sẽ trợt xuống.

Kỷ Tây Vũ thuận thế lột sạch Diệp Kết Mạn, cuối cùng chỉ còn chiếc yếm lỏng lẻo. Kỷ Tây Vũ rất nhanh tìm được bụng phẳng lì của Diệp Kết Mạn, nàng từ từ xoa vòng, mập mờ nói:

"Thử một lần, biết đâu lại thấy tốt?"

"Kỷ Tây Vũ!" Diệp Kết Mạn mê ly, chỉ cảm thấy mình như thiêu như đốt dưới môi và tay của đối phương. Tóc có chút rối loạn, Diệp Kết Mạn gian nan mà hô. 

Tiếng cười lại vang lên, ngay sau đó là ướt át tràn ra sau tai Diệp Kết Mạn. Kỷ Tây Vũ liếm ở đâu Diệp Kết Mạn đều biết, sự mẫn cảm kích thích khiến tiếng của nàng run hơn, khi nói tới chữ cuối cùng dư âm xuýt chút tiêu tán.

"Hửm?" Tiếng Kỷ Tây Vũ cũng hơi khàn, cái đáp lời có ý thân cận hơn bình thưòng lãnh đạm.

"Nàng... A..." Diệp Kết Mạn còn muốn nói nhưng cái tay vốn đang sờ bụng nàng bất ngờ hạ xuống và chui vào tiết khố, khi nàng chưa kịp phản ứng đã bao trùm ... khiến nàng kinh hô.

"Ta làm sao?" Kỷ Tây Vũ ý cười càng đậm, ngón tay tác quái ở một khoảng cách nhất định rồi lại dừng lại, như một dã thú mai phục con mồi.

Diệp Kết Mạn mặc dù không phải tiểu thư khuê các nhưng dù sao cũng là tri thư đạt lễ. Làm như thế này là không phù hợp. Diệp Kết Mạn rất xấu hổ. 

Kỷ Tây Vũ thì không có để ý, thấy Diệp Kết Mạn mím môi không nói lời nào, nàng rũ mắt xuống. Sau đó, chỉ một cái chớp mắt, nàng ngẩng đầu lên và cười cười. Ngón tay nàng im ắng, tinh quái và thuần thục chui vào hồ u tuyền... Như nàng sở liệu, Diệp Kết Mạn bị bất ngờ kêu lên một tiếng, cả người mềm mại nằm gọn trong lòng Kỷ Tây Vũ, ánh mắt nguyên bản như có điều suy nghĩ nhất thời chớp chớp mà mở ra. Diệp Kết Mạn run run và cầm tay Kỷ Tây Vũ, với hô hấp hỗn loạn, trong căn phòng im ắng nghe nóng bỏng dị thường.

Nếu ném một hòn đá vào hồ, sóng nước sẽ ngày một lan rộng. Nhiệt độ trong phòng cũng như thế, nó từ từ tăng cao, kéo theo Diệp Kết Mạn mặt đỏ đến sung huyết.

Kỷ Tây Vũ không để ý đến cái tay yếu ớt của Diệp Kết Mạn đang khoát lên cánh của mình; vì tay trái của nàng đang ôm Diệp Kết Mạn, đỡ Diệp Kết Mạn không phải trợt xuống, còn tay phải thì đang đu đưa... Rồi ẩm, nóng truyền đến ngón tay, hiển nhiên là .... Nữ tử trước mắt khí tức tựa u lan, tản ra sự hấp dẫn chính bản thân nàng cũng không biết làm người ta muốn nuốt cả vào bụng.

Khó trách Bùi Nghiêu Viễn sẽ ái mộ nàng, bộ dạng này nếu ai trông thấy không biết lại trêu ghẹo người ta đến thế nào. Nghĩ như vậy, Kỷ Tây Vũ cảm thấy khô khốc. Nàng kề môi lại cổ Diệp Kết Mạn, tay thì vào sâu hơn, tận tâm vân vê điểm mẫn cảm. Rất nhanh, Diệp Kết Mạn càng thở nhanh và run rẩy.

Diệp Kết Mạn muốn Kỷ Tây Vũ ngừng tay nhưng nàng lại tự sa vào tràng hoan ái. Nàng tựa lưng vào Kỷ Tây Vũ, vải dệt mềm nhẵn vô tình hữu ý ma xát tấm lưng trần của nàng, mà dưới thân là ngón tay hơi lạnh của Kỷ Tây Vũ, như muốn tham nhập đến sâu trong linh hồn nàng. Cơ thể nàng vẫn chưa quen việc sàng đệ, vì bọn họ tuy có gần nhau một số lần nhưng dường như vẫn luôn có khoảng cách. Cho đến lúc này, một chốc thoáng thanh tỉnh, mới thấy cơn đau rát này nhắc nhở nàng đối Kỷ Tây Vũ là quyến luyến khắc sâu. Và dường như lần này khác dĩ vãng, có lẽ do những gì đã trải qua, nguyên tâm tình sầu bi rốt cục có thể buông.

Ánh trăng vừa lúc chiếu sáng lên nhãn tình đầy mê ly tình cảm của hai người, Diệp Kết Mạn trần trụi, trắng noãn, óng ánh dưới ánh trăng, đầy dụ hoặc.

"Kỷ Tây Vũ. . ." Diệp Kết Mạn khẽ giọng nói. "Ta chưa bao giờ hỏi qua nàng, nàng yêu ta sao?"

Kỷ Tây Vũ đang tựa vào hõm vai Diệp Kết Mạn ngẩng đầu lên, "nàng không cảm thụ được?"

Kỷ Tây Vũ gãy ngón tay và gia tăng tốc độ, linh hoạt xuyên qua u tuyền đang co ép và cảm nhận nơi đó đang dần nở rộ. Diệp Kết Mạn giờ nhu nhược như nước; làn da thì ửng hồng.

Diệp Kết Mạn rên rỉ; nàng tựa lưng vào Kỷ Tây Vũ, tuy không thấy rõ vẻ mặt của đối phương nhưng cũng có thể đoán được một chút.

"Ta muốn nghe nàng nói." Diệp Kết Mạn bỗng muốn xoay người, nhưng lại run lên kịch liệt vì tay của Kỷ Tây Vũ.

Kỷ Tây Vũ tiến lên, áp Diệp Kết Mạn vào cửa sổ, phòng ngừa người trợt xuống đất. Và vì thế mà có tiếng kẽo kẹt nhỏ.

"Không có ai nói với nàng rằng, " Kỷ Tây Vũ mặt đối mặt, có chút ý cười mà nhìn Diệp Kết Mạn. Tay thì lại tìm về u cốc mà chui vào. "Lời nói khi hoan ái là không thể tin?"

Diệp Kết Mạn bị kích thích bất thình lình làm nhất thời không thể nói rõ; tay nàng vô lực vòng trên cổ Kỷ Tây Vũ. Một lúc sau, nàng mới cắn môi nói:

"Người mà nàng nói, bất cứ lúc nào cũng không thể tin..."

"... Ta, chỉ muốn nghe nàng nói." Tới đây, giọng Diệp Kết Mạn thấp đi.

Kỷ Tây Vũ khẽ ngạc nhiên.

"À ha. . ." Kỷ Tây Vũ bật cười, cúi đầu kề môi tới bên tai Diệp Kết Mạn và nhẹ giọng nói. "Được thôi. Ta yêu nàng."

"Ưm!"

Kỷ Tây Vũ cảm giác được ướt át chảy xuống theo ngón tay, nàng không nhanh không chậm mà thăm dò như đang cầm trân bảo. Diệp Kết Mạn vô lực, tùy theo ngón tay Kỷ Tây Vũ mà thăng trầm và cảm thụ khoái ý như thủy triều mà vọt tới. Nhưng chỉ có mỗi Diệp Kết Mạn sa vào mà thôi? Nhãn tình Kỷ Tây Vũ cũng nhiễm hà sắc; nàng vén tóc ra sau tai, để lộ cằm tinh tế. Mắt nàng sâu thẳm, để lộ nhiệt ý.

Người trong lòng run lên, ngón tay Kỷ Tây Vũ chợt bị hút, và ngay sau đó là có dòng nước ấm sóng sánh tràn ra. Diệp Kết Mạn thở không ra hơi, song trông nàng kiều mị hơn bao giờ hết. Kỷ Tây Vũ cứ nhìn mãi Diệp Kết Mạn; dĩ nhiên nhiệt ý sẽ không vì đó mà rút đi. Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn đang đắm chìm trong hoan ái mà ngực thấy nóng bỏng, không thể kiềm chế.

Diệp Kết Mạn thở hổn hển, không thể nói chuyện. Nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ cúi xuống hôn mình một cách không hề do dự. Lưỡi xông tới, răng miệng thơm tho khiến người mê say, hai lưỡi quyện vào nhau có loại ảo giác làm người ta hoảng hốt, xem như giờ khắc này là vĩnh hằng. Sự vui thích trong người còn chưa lui lại bị châm hỏa, thế lửa tới lại còn nóng hơn! Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, rồi nàng bị Kỷ Tây Vũ ôm lên...

Giường khẽ run, quần áo dưới đất. Duy trướng màu trắng bay xuống, che đi màn xuân sắc, ta chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai nữ tử bện vào nhau.

"Kỷ Tây Vũ. . ." Diệp Kết Mạn run rẩy gọi. Và cảm thấy Kỷ Tây Vũ hôm nay dường như nhiệt tình hơn xưa. Mà nàng, đã không còn chút sức lực nào mà mềm oặt nằm ở trên giường, vô lực ngăn cản. Người nàng như không biết thoả mãn một cách khó tin, thế nhưng dễ dàng bị khiêu khích?! Diệp Kết Mạn chỉ suy nghĩ được một nửa bên não, nàng cảm giác Kỷ Tây Vũ da kề da với và ma xát nàng, như muốn giao dung vào nhau. Trước mắt, Kỷ Tây Vũ nhấp nhô, như là yêu tinh mà tùy ý đâm nàng, làm nàng không có chỗ trốn. Và khi đối phương nhìn đến, đồng tử màu đỏ mang theo ma lực hút nàng, làm nàng không lối thoát, cam nguyện thần phục ở dưới thân đối phương, mặc cho người xâm lược.

Đây là thịnh yến, và con mồi cũng tình nguyện nằm im cho Kỷ Tây Vũ hưởng thụ. Chỉ vì để người có thể ở lại lâu thêm chút ít...