Âm Dương Thần Thám

Chương 15: Triệu gia án (10)




Thành Biện Lương về đêm hết sức tấp nập, đủ mọi loại đèn treo trên từng chuỗi dây dài bắt từ bên này sang bên kia nhìn hết sức đẹp mắt. Dương Tiễn tuy không phải lần đầu tiên xuống trần gian nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn đến cổ đại, vì vậy mà rất háo hức nhìn ngắm xung quanh, nếu có người nào của Thiên giới mà nhìn thấy Nhị Lang Thần đỉnh đỉnh đại danh lộ ra biểu tình trẻ con như vậy chắc hẳn sẽ kinh ngạc không thôi, nếu là Ngọc Đế thì 100% sẽ mắng Dương Tiễn là đồ nhà quê mới lên tỉnh.

Triển Chiêu nhìn hài tử lộ ra nét trẻ con hiếm có, mỉm cười mua một xiên hồ lô ngào đường đưa cho Dương Tiễn.

Dương Tiễn -_-ll một cái, đây là gián tiếp mắng hắn con nít?

Nghĩ một đằng lại hành động một nẻo, cánh tay trắng như nó sen múp múp nhanh chóng cầm lấy xiên hồ lô ngào đường bỏ vào miệng.

( Chúng tiên Thiên giới : Ngươi thật là không có tiết khí!! )

Vì là ban đêm nên Triển Chiêu đã thay bộ hồng y hộ vệ trang nghiêm thành một thân lam trang, nhìn qua thấy hắn cứ như một quý công tử hiền lành ấm áp, ôn hòa như dòng suối, nụ cười trên môi tựa gió xuân. Một vị công tử tuấn tú cứ như vậy được tạo ra làm đảo điên tâm trí của những cô nương ở thành Biện Lương.

Dương Tiễn lại nổi bật chẳng kém, một bộ huyết y nam trang đỏ rực như máu, hoa văn thêu những đóa bỉ ngạn, khuôn mặt trẻ con non nớt nhưng lại tỏa ra một loại sức quyến rũ không hợp tuổi tác, trên tay phe phẩy phất trần, môi nở nụ cười như có như không. Đừng hỏi tại sao lại là nam trang, dù hiện tại là nữ hài nhưng Dương Tiễn vẫn theo thói thích mặc nam trang, cũng may cửa tiệm của Triệu Vấn Hàn không thiếu nam trang nam hài.

“ Triển đại nhân mời vào, mời vào! “ Tiểu nhị đứng ở cửa nhanh chóng mời Triển Chiêu và Dương Tiễn vào, ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Triển Chiêu ôn hòa cười một cái làm cho khách nhân ở trong quán cùng tiểu nhị đui mù chói mắt rồi kéo Dương Tiễn lên trên lầu hai, hỏi thăm phòng mà Triệu gia nhị công tử đã ngồi rồi đi vào.

Tiểu nhị được Triển Chiêu cho một nụ cười tươi thì mặt đỏ bừng, lẩn thẩn ôm má “ Triển đại nhân cười thật đẹp nha...”

Dương Tiễn đi sau nghe thấy tiểu nhị nói thì cười rộ. Triển Chiêu a Triển Chiêu, lực sát thương của ngươi thật mạnh a.

Bước vào trong phòng, một luồng khí lạ xông thẳng vào mũi Dương Tiễn.

“ Mùi gì vậy? “ Dương Tiễn nhíu mày đưa tay lên che mũi.

Triển Chiêu ngửi ngửi, lắc đầu “ Đâu có mùi gì đâu? “

“ Rõ ràng là có mùi rất thối ở đây, sao lại không có gì được? “ Dương Tiễn cầm quạt phất phất “ Ngươi không ngửi thấy? “

Triển Chiêu lại lắc đầu “ Không nghe mùi gì cả.”

Dương Tiễn nhíu mày càng chặt, cố gắng quạt đi mùi hôi kia, đi tới ghế gần cửa ra vào nhất ngồi, Triển Chiêu cũng đi tới ngồi bên trái Dương Tiễn “ Lúc nãy ngươi ngửi thấy cái gì? “

“ Mùi thối, rất thối, có chút tanh tanh...” Dương Tiễn càng nói mày nhíu càng chặt “ Mùi đó lại nồng hơn rồi. “

“ Có ngửi thấy từ đâu mà ra không? “

Dương Tiễn lắc đầu “ Không, nó ngập cả căn phòng, không thể xác định là từ đâu. Ngươi ngồi đây đi, ta đến phòng khác xem thử. “

Triển Chiêu gật đầu, Dương Tiễn liền nhảy khỏi ghế mở cửa chạy tới phòng đối diện, đập đập cửa. Bên trong nghe động liền mở cửa, người ra là một thiếu niên tuấn tú mặc lục y thanh nhã, tóc vấn cao ẩn ẩn phát kế bạch ngọc thượng đẳng, xem ra thân thế không nhỏ.

Nam nhân kia mỉm cười nhìn Dương Tiễn, nhẹ giọng hỏi “ Người bạn nhỏ, có chuyện gì vậy? “

Dương Tiễn thầm phỉ báng bản thân mấy lần, cuối cùng nở nụ cười đậm chất con nít, một bộ ngây thơ lừa người nói “ Đại ca ca, huynh thật đẹp! “

Nam nhân kia tựa hồ rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trấn định lại, lại mỉm cười hỏi “ Cảm ơn, không phải người bạn nhỏ lúc nãy gọi cửa sao, là có chuyện gì thế? “

Dương Tiễn lắc lắc đầu “ A, ta quên mất rồi....” Giọng nói nho nhỏ đầy đáng thương “ Lần sau ta nhớ lại sẽ nói cho huynh biết. “ Nói xong chạy nhanh về phòng mình đóng cửa lại.

“... ...”

“ Sao thế? “ Phía sau nam nhân kia vang lên trầm thấp dễ nghe. Nam nhân kia lắc đầu “ Ta không rõ, chắc là trò đùa của mấy đứa con nít thôi. “

“ Đứa con nít kia ngươi không thấy lạ sao? “ Người kia trầm giọng hỏi.

Nam nhân kia nghi hoặc “ Có gì lạ? “

Người kia cười hai tiếng, giọng nói văng vẳng vang lên “ Đứa trẻ kia a, trên người có linh khí. “

“ Thế nào, bên kia có mùi đó không ? “ Triển Chiêu chờ Dương Tiễn ngồi xuống liền hỏi. Dương Tiễn lắc đầu “ Không có, chỉ có phòng này có. “

Triển Chiêu nhướn mày “ Xem ra Triệu gia nhị công tử lần trước gặp ma cũng không phải sai đi?! “

“ Sao ta b...” Dương Tiễn chưa nói hết câu đã trợn mắt nhìn chằm chằm đằng sau lưng Triển Chiêu, Triển Chiêu thấy lạ gọi Dương Tiễn hai tiếng nhưng không thấy Dương Tiễn, nghi hoặc nhìn ra sau lưng mình, đồng tử khẽ co rút.

Trước mặt hai người là một cái đầu tóc tai tán loạn, bốc ra mùi hôi thối, da thịt trên mặt đã thối rữa, có vài miếng thịt rơi rớt trên mặt đất, máu ở cổ tí tách chảy xuống nền từng giọt từng giọt, âm thanh nhỏ nhưng lại rõ ràng vô cùng.

Mà đằng sau cái đầu đó là một mảng tường trắng, trên đó, tám chữ màu đỏ như máu hiện lên nổi bật, đỏ tới mức chói mắt.

' GIẾT NGƯỜI ĐỀN MẠNG, TRIỆU GIA TẤT VONG '