1.
Non sông 8.800 dặm, phàm trần 440 kị.
Hôm nay vạn sự thích hợp.
- ---------------------------------------
Thi thoảng sẽ có chủ quán hỏi, nói ta tướng mạo đoan chính thế này, tại sao lại làm cái nghề cửu lưu* như kể chuyện này.
* Cửu lưu trong Cửu Lưu thập gia (chữ Hán: 九流十家) là các trường phái học thuật chủ yếu trong thời kì Chiến Quốc ở Trung Quốc. Cửu lưu lại chia làm 3 cấp Thượng, Trung, Hạ. Nghề thuyết thư (Kể chuyện) được xếp vào cấp hạ cửu lưu, là những nghề thấp hèn.
"Bởi vì ta sợ họ chết đi."
Ta luôn trả lời như vậy, vì khi đó Yêu Hồ đã nói thế với ta,
Lúc này chủ quán cũng không hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, giống như ta là một thằng điên.
Ta đoán nhờ phúc của sư phụ, chí ít ta miễn cưỡng cũng có thể xem là một kẻ điên có vẻ ngoài đẹp mắt.
Nghề này chỉ luyện miệng lưỡi thôi thì không đủ, còn phải kể những chuyện các lão gia thích nghe, càng hợp thời càng tốt, ngay cả nói thế nào cũng phải chú ý. Kể quá cứng nhắc là vô vị, kể quá dí dỏm là hạ lưu, nhất định phải để trong câu chuyện mình kể có một ít độ mặn như có như không, mỗi ngày kể chuyện không giống nhau, mới có thể khiến quần chúng nghe kể bật cười.
Ít nhiều gì ta cũng hiểu được bản thân mình không phải là một thuyết thư xứng chức.
Ta hành tẩu ở nhân gian đã ba trăm năm, lưu chuyển các nơi, mỗi ngày trong ba trăm năm đều kể cùng một câu chuyện. Câu chuyện ấy đã không còn buồn cười, không được ưa thích, mở đầu và kết cục thì đột ngột khó hiểu, hoang đường mà buồn tẻ. Mọi người thích nghe kể chuyện ma quỷ, luôn tò mò không biết cuộc sống của yêu quái có khác biệt gì so với nhân loại. Nghe đến cuối cùng họ mới phát hiện ra những yêu quái kia cũng tình tình ái ái như nhân loại, mà nhân loại cũng máu thịt người thường như yêu quái mà thôi.
Chỉ là nhân loại càng thêm bất kham hơn so với yêu quái.
Trong câu chuyện xưa, sau khi hoa hạnh đầy khắp núi đồi tàn lụi, đất trời đóng băng, tận thế sắp tới, từng có một con hồ yêu thích ăn mứt quả vì cứu con người mà chết.
Mọi người cười vang, con mẹ nó cái chuyện rách nát gì thế này.
Một câu chuyện hay chắc chắc sẽ có kết cục viên mãn, chính nghĩa chiến thắng tà ác, người hữu tình rồi sẽ thành thân thuộc, người què cũng có thể nhờ tình yêu mà đứng thẳng đi được, đây chính là chuyện xưa mà mọi người thích nghe.
Vì tư tâm mà từ bỏ chính nghĩa, tình yêu không thể chiến thắng tuyệt vọng, chết một người còn phải liên lụy người khác, đây chính là chuyện xưa của ta.
Khi còn bé ta không hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất oán sư phụ. Năm đó người hoan hoan hỉ hỉ ôm người yêu chịu chết, không thèm suy nghĩ đến việc nghề nghiệp cánh ruột* của mình sẽ thêm gian khổ à?
*Thân sinh tử - con ruột, ở đây Tiểu Dực là đôi cánh của Đại Thiên Cẩu chém xuống nên tự gọi mình là thân sinh sí bàng - cánh ruột.
Hắc vũ đại yêu kia có biết, ta là kẻ muốn thay đổi kết cục của câu chuyện xưa rác rưởi này hơn bất cứ ai trên thế gian không?
Khách nghe dưới đài mắng mỏ um trời, ta sờ sờ khóe miệng mình, phát hiện mình cũng cười, thế là nhảy xuống đài kề vai sát cánh với họ cùng chửi câu chuyện này rách nát cỡ nào.
Hết cách rồi, ai bảo cả đời này của ta chỉ có một câu chuyện xưa rách nát thế chứ.
2.
Rằm tháng bảy sắp đến gần, ta vừa đặt chân lên trấn nhỏ ngoài đường treo đầy đèn lồng đỏ, mặt ai nấy đều bị chiếu rọi trông như một quả hồng đỏ chót. Trên trấn có một phong tục rất kỳ lạ, trong ba ngày rằm tháng bảy, tất cả mọi người đi ra ngoài đều phải đeo một chiếc mặt nạ yêu quái, ngụy trang mình thành yêu, đề phòng bị ác quỷ thật sự bắt đi.
Thế là mấy ngày nay lúc kể chuyện ở tửu quán, ta đeo mặt nạ ngửa mặt lên trời bô lô ba la kể, dưới đài một đám khách nghe đeo mặt nạ xì xà xì xồ, mới nhìn còn tưởng đang mở đại hội vạn yêu.
Nếu là ta, ta sẽ nói đây chính là thủ đoạn của tiểu thương bán mặt nạ để kiếm món lãi kếch sù.
Nhưng tách rời quần chúng nhân dân luôn không tốt, ban đêm ta cũng mua một mặt nạ Thiên Cẩu đeo lên, nhìn trái nhìn phải trong gương một chút, trái lại cũng giống sư phụ năm đó tám chín phần.
Do dự một chút, cuối cùng ta lại mua một chiếc mặt nạ khác đeo lên.
Khi trở về nghe chủ quán nói trấn trên có hội pháo hoa, ta không muốn đi góp náo nhiệt với người khác. Nhưng đêm dài đằng đằng, một người trong phòng thật sự rất nhàm chán, thế nên cũng chậm rãi đi về phía bờ sông.
Lúc này đã sắp đến lúc bắn pháo hoa, dòng sông tựa như một cây kẹo màu xanh, đám người vây quanh hai bên là đàn kiến. Tất cả mọi người đứng tụ tập bên bờ sông, trên đường không có mấy người nữa. Có một cô bé đeo mặt nạn một tay nắm tay cha mình, tay kia dắt tay mẹ, vươn cổ dòm ra phía trước như ngỗng, sau đó kéo cha mẹ mình chạy đến, lại còn kêu to: "Cha, mẹ! Hai người nhanh lên nào! Chúng ta phải đi xem pháo hoa!"
Cha mẹ cô bé đi phía sau đầu đầy mồ hôi, mà vẫn tươi cười đáp ứng: "Được được. Con cẩn thân dưới chân đấy, đừng để bị ngã."
Ta chợt nhớ tới rất nhiều năm trước có một tiểu cô nương gài trâm hoa hạnh cũng nói muốn đi xem hội pháo hoa.
Đáng tiếc, một cây hoa hạnh không kịp đợi đến hội pháo hoa, đã vội héo tàn.
3.
Đợi đến khi ta tản bộ đến bờ sông, "đám kiến" đang đứng lít nha lít nhít trong ba tầng ngoài ba lớp bên cạnh dòng sông. Ta lại nhìn thấy cô bé kia - đang ngồi trên cổ cha mình, hai tay níu lấy tóc cha, ngước cổ lên cao muốn nhìn pháo hoa.
Những người đến xem hầu như đều đi thành đôi thành cặp như họ, một mình ta đứng ngoài đoàn người trông rất lạ lẫm, bèn lui đến cánh rừng một bên để bóng cây che thân hình. Ta nhìn pháo hoa trên bầu trời xa xa tản ra tụ lại, cuối cùng hóa thành những chấm nhỏ vụn rơi xuống nhân gian, khó tránh khỏi có hơi thất vọng mất mát.
Đêm pháo hoa này đến quá trễ, trễ đến độ bốn người năm đó chỉ còn lại mình ta.
Đang xuất thần, bỗng sau lưng có tiếng đọng, có một đôi tay vòng lấy eo ta, sau lưng có một thân thể ấm áp dán tới, đồng thời có một âm thanh khá quen tai vang lên:
"Rốt cuộc cũng chịu đến nhận lỗi rồi hả?"
"Ta..." Ta vừa đinh quay người lại, người sau lưng phát hiện không đúng, bèn buông lỏng tay lùi về sau mấy bước.
Trước mặt là một nam nhân mặc áo trắng ngoại bào màu đen, thấp hơn ta một nửa. Trên ngoại bào dùng sợi tơ tím thêu đóa hoa thật đẹp, eo trước buộc tua rua màu tím nhạt, toàn thân lộ ra hơi thở hoàn khố hoa lệ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hồ ly được chế tác tinh xảo, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của người này.
Y hắng giọng, khẽ khom người nói: "Thật có lỗi, nhận nhầm người rồi."
Động tác nhìn như ung dung không vội, nhưng trong giọng nói tựa hồ có mấy phần xấu hổ. Ta vội vàng phất tay áo với y, nói một câu "Không sao đâu."
Người thanh niên quần áo hoa lệ trước mặt sờ sờ cằm tự nhủ: "Sao đến cả khí tức cũng giống thế nhỉ..."
Nỗi đau buồn trong lòng ta bị đánh tan, giờ phút này chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, không có lòng dây dưa với người này, bèn nhấc chân muốn đi gấp. Không ngờ vị công tử hoàn khố này lại bỗng nhiên tiếp cận giơ tay tháo mặt nạ ta đang đeo xuống.
Động tác kia cũng cực kỳ giống hồ ly, nhanh nhẹn dứt khoát, khiến ta trở tay không kịp, để y tùy tiện lấy mặt nạ xuống. Ta khá là tức giận, thô lỗ giật lại mặt nạ trong tay y. Y cũng không giận, chỉ cong khóe môi lên nói với ta: "Hóa ra là như thế."
Ta chỉ có thể nói hôm nay cuối cùng cũng gặp một người bị điên hơn cả mình, không muốn dây dưa thêm với y nữa, mà hung dữ lấy mặt nạ đeo lên mặc quay người nhanh chóng bước đi. Không ngờ sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, có người kéo lấy ống tay áo.
"Vị công tử này, có thể đưa ta về chỗ ở của ngươi được không?"
4.
Ta quay đầu lại lạnh lùng nhin y.
Người trước mắt da mặt cực dày, y cười hì hì nói: "Ta bỏ nhà trốn đi, tối nay không có chỗ đặt chân."
"Quanh đây có nhiều khách sạn lắm."
"Ta không có tiền."
Y đáp rất dứt khoát.
Ta liếc mắt nhìn hoa văn thêu chìm tinh xảo trên góc áo của y, lời cự tuyệt đã dâng lên tới miệng, nhưng không thốt ra được. Mới gặp y mà trong lòng ta đã có cảm giác quen thuộc khó tả.
Ta giật tay áo lại xoay người yên lặng đi về phía trước. Ta biết y đang đi theo sau lưng mình, chẳng hiểu sao trong lòng ta lại không hề khẩn trương hoặc bất an khi dẫn người xa lạ về, giống như vừa sinh ra ta đã quen biết y vậy.
Loại cảm giác này rất nhiều năm trước đã từng có một lần.
Đó là khi sư phụ vừa ôm Yêu Hồ trở về.
5.
Kẻ xa lạ này cũng chẳng coi mình là người ngoài, vào phòng đã chiếm lấy giường của ta lăn qua lăn lại trên đệm chăn ta trải ngay ngắn, trông tựa một đứa trẻ ngây thơ.
"Mệt chết đi được!" Y ngồi bên cạnh giường phàn nàn, quần áo bị nhăn nhúm cũng không thèm để ý, chỉ lười biếng nghiêng người chống đầu nhìn ta.
"Bây giờ ngươi đang làm công việc gì?" Y hỏi.
"Ngươi dùng cái từ "Bây giờ" này," ta tháo mặt nạ xuống đặt trên bàn, lại rót cho mình một chén trà: "Nghe cứ như trước đây chúng ta đã từng quen biết vậy."
Y nheo mắt lại cười đến là giảo hoạt: "Ngươi có thể giả vờ như trước đây chúng ta có quen biết."
Ta không thèm lép vế: "Ta không thích người như quen biết."
"Thật chả thú vị gì cả." Y bĩu môi nằm xuống giường giang tay giang chân thành hình chữ đại.
Kẻ xa lạ quen vào hôm rằm này thật sự không biết khách sáo.
"Bây giờ ta đang kể chuyện trong tửu điếm này." Một chén trà nóng vào bụng, tâm trạng ta cũng tốt hơn một chút, còn thêm một câu: "Ngày mai ngươi có thể nghe."
Y bò dậy ngồi xếp bằng trên giường, tựa hồ không ngoài ý muốn với thân phận của ta, chỉ tràn đầy hứng khởi nói: "Cái này có gì khác với khách nghe bình thường đâu... Tối nay ngươi kể cho ta nghe đi! Kể cái chuyện mà bình thường ngươi hay kể ấy!"
Y nói như trogn lòng ta y hoàn toàn khác với những người bên ngoài. Ta không vui, nói: "Nhưng giờ ta không muốn kể."
"Ngươi phải có tôn trọng cơ bản nhất với nghề nghiệp của mình, biết chưa?" Y làm ra dáng vẻ nghĩa chính ngôn từ mà thuyết giáo.
Ta ngẩng đầu lên nhìn y: "Ngươi rất tôn trọng nghề nghiệp của mình à?"
"Đương nhiên rồi, công việc của ta chính là ngồi ăn chờ chết." Y cao ngạo ngẩng đầu lên, tự tin nói: "Ta làm được rồi."
Ta bị cách nói của y chọc cười, đây hình như là lần đầu tiên trong ba trăm năm qua ta thật sự cười.
Cuối cùng, ta bất đắc dĩ nói: "Ngươi xác định là mình muốn nghe à? Ta chỉ có một chuyện xưa thôi, không có ai có thể nghe xong, nó quá dài... Mà cũng chẳng phải là chuyện khiến người khác yêu thích."
"Tại sao lại không được người khác thích?" Y hơi nghiêng người dậy, tò mò hỏi.
Ta rũ mắt xuống, giống như đang kể khuyết điểm của mình cho người này biết: "Nó không viên mãn, kết cục người chết cảnh tàn."
"Nhạc hết người tan, một bài từ tất có lúc hết, như vậy nhất định người cũng sẽ có lúc ly tán." Y cười nhìn ta, bên môi để lộ hai chiếc răng khểnh: "Cái này rất bình thường, chẳng lẽ có người có thể thời thời khắc khắc dính lấy người bên cạnh mà còn không chết à?"
"Nhưng mọi người ai cũng thích nghe những câu chuyện viên mãn."
Ta rất hoang mang với ý nghĩ của y, mặc dù chính ta mới là người kể chuyện xưa.
"Châu chìm ngọc nát, sớm phó hoàng tuyền, đương nhiên sẽ tiếc." Y dừng một chút, giống như đang suy nghĩ nên nói thế nào: "Nhưng cuộc đời con người luôn có việc đáng tiếc, những kẻ kia chỉ là người đứng xem vì muốn nghe chuyện vui giết thời gian, nên mới không thích. Nếu đặt mình trong hoàn cảnh người khác ở chuyện xưa, biết được gông xiềng trong đó, có lẽ có thể hiểu rõ có vài chuyện chưa chắc động phòng hoa chúc hoặc đoàn tụ sum vầy là tốt."
Thấy ta ngạc nhiên không nói, y dịu dàng thúc giục: "Mau kể đi, nếu không kể trời sắp sáng rồi kìa."
Trời sắp sáng, bách quỷ phải tản đi,
Ta rót cho mình một chén trà, bắt đầu kể chuyện ba trăm năm trước.
6.
Đình viện rải rác, bóng đêm cô đơn.
Một mình vắng vẻ, hồn sầu thê thiết.
Ta luôn cho rằng câu chuyện này rất dài, nhưng khi ngồi trước mặt người xa lạ đeo mặt nạ hồ ly này, ta phát hiện ra câu chuyện ấy lại ngắn tựa như chỉ một chớp mắt.
"Tại sao lại phải khóc?"
Y bước xuống giường, dùng ngón tay gạt nước mắt trên mặt ta, vô cùng khó hiểu..
Ta cũng chẳng hiểu nổi.
Ta kể câu chuyện này, đã kể ba trăm năm rồi.
Ta còn tưởng mình đã chết lặng không thể nào rơi lệ được nữa. Thế nhưng trước mặt y, nước mắt như hoàn toàn không kìm chế được. Nhiều năm như vậy, ta là một con chim chưa đủ lông đủ cánh, không thể nào nghỉ ngơi, chỉ có thể không ngừng vỗ cánh lượn vòng trên bầu trời.
Lông vũ của ta sắp rụng sạch, cánh của ta không còn sức, ta mỏi mệt không chịu nổi, nhưng ta không có một hòn đảo để nghỉ ngơi.
Tại sao lại phải khóc?
"Ta không rõ."
"Vì sao cây nến kia không bốc cháy?"
Ta thì thào hỏi, ba trăm năm qua ta đi khắp mọi chốn nhân gian, kỳ thật chỉ vì tìm được đáp án.
Nhưng nhân gian không nói cho ta câu trả lời.
Mỗi người đều giơ nến lên, nhưng có mấy người không tài nào để nến sáng được, dù họ có cố gắng lương thiện đến bao nhiêu, nhưng trước ngọn nến thiên lương và tà ác đều bình đẳng, tài phú và nghèo hèn đều như nhau.
Đã như vậy, tại sao Yêu Hồ lại liều mạng tìm nến về.
Nếu như nói ngọn nến là hi vọng −
Vậy thì cũng quá tàn khốc.
7.
Y mở quạt ra, che miệng cười nói: "Tuyệt vọng là hư ảo, giống như hi vọng."
Ta không hiểu: "Cái gì?"
Y mỉm cười dùng cây quạt gõ gõ đầu ta: "Đáp án mà ngươi muốn."
"Ta không hiểu." Ta thành thật đáp.
"Không hiểu là tốt, nếu hiểu người phải nói dối lừa gạt mình cả một đời, rất mệt mỏi."
"Tại sao phải tự lừa gạt chính mình?"
"Bởi vì như vậy bọn họ mới có thể sống."
Y le lưỡi với ta: "Cho nên ta không hiểu."
Y đang nói dối.
Nam tử mang theo khí tức yêu quái kia hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta, bèn nháy nháy mắt với ta: "Nói tóm lại, một người kể chuyện chỉ có một câu chuyện để kể, keo kiệt quá."
Y ngồi vào chiếc ghế đối diện ta, rót một chén trà cho mình: "Ta kể chuyện xưa của mình cho ngươi, về sau ngươi sẽ có hai chuyện để nói."
"Trước đây thật lâu, trong ngôi làng ta ở xảy ra ôn dịch. Mặc dù thân thể càng ngày càng kém, nhưng trong lòng ta vẫn ôm may mắn, hi vọng mình có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn." Hình như y nhớ đến cái gì đó, cúi đầu cười nhẹ: "Bởi vì lúc ấy ta có người mình thích."
"Nhưng thật đáng tiếc, ta cũng nhiễm ôn dịch. Cái người ta thích hoàn toàn có thể vứt bỏ ta mà đi, nhưng hắn lại lựa chọn chết chung với ta."
"Giây phút chúng ta quyết định cùng chết với nhau, ta mới hiểu được, hóa ra đây chính là kết cục tốt nhất. Mấy thứ hoang đường kiểu như ngươi phải thay ta sống thật tốt, ngươi phải sống thật ý nghĩa này nọ đối với ta và hắn hoàn toàn không dùng được."
Y ngắm nghía cây quạt, nói chậm rãi từng chữ một: "Là chúng ta lựa chọn tử vong, chứ không phải tử vong chọn trúng chúng ta."
"Có lẽ là vì chúng ta chọn cách phản kháng, nên bỗng nhiên một cố nhân xuất hiện, nói vận mệnh vốn viết xong một kết cục không có cách nào thay đổi được, nhưng từ giây phút chúng ta quyết tâm phản kháng, đã hoàn toàn thay đổi."
"Thế là bệnh của ta khỏi rồi."
Y nhấp một ngụm trà thấp giọng rồi nói: "Ta và hắn mai danh ẩn tích tìm một chỗ ở, cứ thế ở lại."
Nói đến đây, y chợt lộ ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: "Nhưng mà ngươi biết không? Đã nhiều năm thế rồi mà kỹ thuật ái ân của tên đó vẫn dốt nát như vậy lần nào cũng chỉ chú ý đến việc mình nhất định phải bắn bên trong còn làm rất nhiều lần khiến ta lúc nào cũng ướt đẫm dầm dề thật quá là phiền. Đến hôm nay ta thật sự không chịu được thế mà hắn còn vô cùng hùng hồn nói mình làm giỏi làm rất tốt đúng là đồ không cần mặt mũi tức chết tiểu sinh rồi..."
*Đoạn này Yêu Hồ nói liền một mạch không hề ngắt câu.
Y ho khan một tiếng, tổng kết nói: "Thế là ta bỏ nhà trốn đi."
Ta cũng không hiểu tại sao y có thể đang nói từ súp gà cho tâm hồn lại nhảy đến những chuyện vốn tư mật này, chỉ có thể nhạt nhẽo nói một câu: "Cái chuyện này có lẽ không thể dùng để kể chuyện được đâu..."
*Súp gà cho tâm hồn: Ý chỉ những câu chuyện có tính giáo dục cao, có ý nghĩa trong cuộc sống.
"Đề tài tốt thế này mà không dùng để kể chuyện được ư?" Hình như y không thể chấp nhận nổi.
Ta lau mồ hôi: "Giờ kiểm tra nghiêm ngặt lắm."
Y tiếc nuối nói: "Ta vốn còn muốn để ngươi thay ta tố cáo những việc ác mà tên khốn kiếp kia làm để quần chúng nhân dân được biết cơ."
Quần chúng nhân dân chẳng hề muốn quản chuyện này đâu.
Y vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nhưng mà ta còn rất phiền não."
Cái phiền não ngọt ngào này giấu trong đáy lòng ngươi là tốt rồi.
Ta cười xấu hổ, lại tán gẫu thêm vài câu với y nữa, mới phát hiện trời đã nổi lên vệt sáng.
Ta đứng dậy chắp tay nói: "Ta phải đi chuẩn bị cho việc kể chuyện một chút, ngươi cứ nghĩ ngơi trong phòng ta là được."
Y gật đầu, lại phất phất tay với ta, ra hiệu ta nhanh đi đi.
Ta đẩy cửa phòng ra, lại nghe thấy y gọi mình từ đằng sau: "Đúng rồi, kỳ thật điều ta muốn nói cho ngươi nhất là..."
"Là cái gì?"
"Không có gì," Y cười cười, "Ta đã nói hết những gì đời ta có thể nói cho ngươi nghe cả rồi."
8.
Hôm nay khách trong quán rất ít, chỉ có tốp năm tốp ba ngồi lại với nhau. Ta nhìn thoáng qua một chút đã thấy một nhà ba người tối qua. Tiểu cô nương kia vẫn đeo mặt nạ như cũ, mái tóc được búi nghiêng nghiêng, là kiểu tóc thịnh hành bây giờ.
Cha mẹ cô bé gọi rất nhiều món ăn, không ngừng gắp vào bát cho nàng, trong bát nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ. Nàng không ăn, chỉ một mực quay đầu nhìn ta giống như đang nghe chuyện đến mê mẩn.
Ta rất cảm động, nghĩ thầm nếu về sau mình có nhóm người hâm mộ, nhất định ta chắc chắn sẽ giao chức nhóm trưởng cho nàng.
Đợi đến khi họ ăn xong một bàn đồ ăn, lại ngồi thêm một hồi lâu, tiểu cô nương mới lưu luyến rời đi với cha mẹ mình.
Ta cười với nàng, cũng đi xuống đài định nghỉ ngơi một chút. Lúc đang đứng ngoài cửa quán vặn eo bẻ cổ thư giãn gân cốt, ta thấy tiểu cô nương đeo mặt nạ kia cầm hai xâu mứt quả chạy về.
Nàng đứng ở cửa nhìn qanh một chút, thấy ta đứng một bên bèn đi thẳng về phía ta, bi bô nói: "Đại ca ca, huynh ở chỗ này hả."
Nàng đang thay răng, lúc nói chuyện sẽ để lộ chiếc răng sún ra. Ta bị chọc cười, cúi đầu nhìn nàng: "Ừm, cha mẹ muội đâu? Sao lại một mình chạy đến đây?"
"Cha ta theo mẹ ta mua son phấn rồi." Nàng ra vẻ già dặn nói, một tay cầm hai xâu mứt quả đỏ au kia, một tay xốc mặt nạ lên: "Cha ta thương mẹ ta lắm đấy."
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của nàng, nhất thời ta không nói thành lời, trái tim đập thình thịch, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hoa hạnh nở rồi tàn ba trăm năm, hóa ra nàng đã chuyển thế luân hồi rồi.
Hai tay ta run rẩy vụng về móc trong ngực ra một cây trâm gỗ được bọc trong khăn tay, cẩn thận mở ra trước mắt nàng: "Cái này, cái này tặng cho muội."
"Hả?" Hình như nàng không hiểu, chỉ khéo léo nhìn ta.
"Ta vốn nên sớm tặng cho muội... Thật xin lỗi." Ta giơ chiếc trâm gỗ khắc hoa hạnh kia lên nhẹ nhàng cài vào tóc nàng.
"Cảm ơn." Nàng cười rồi xoay một vòng, hình như muốn bày tỏ rằng mình thích lắm.
"Đúng rồi, cái này cho huynh nè." Nàng giơ một xâu mứt quả lên, "Vừa rồi có một ca ca đeo mặt nạ hồ ly mời chúng ta ăn, nói cho huynh một chuỗi, ta một chuỗi."
Nghe vậy, ý cười cứng lại trên mặt ta, chút nghi hoặc đêm qua bỗng rõ ràng.
Là y?!
"Bây giờ ca ca kia đang ở đâu?" Ta vội vàng hỏi.
Nàng chỉ chỉ phía trước, lại hỏi: "Đúng, rốt cuộc thì kết cục của chuyện xưa mà huynh kể là gì thế? Ta vẫn chưa nghe xong mà."
Ta đâu còn rảnh để nói kết cục với nàng, chỉ vội vàng tập tễnh đi về phía trước, cố gắng tìm bóng lưng quen thuộc kia. Bỗng có hai người đi qua ta, một người đeo mặt nạ thiên cẩu, một người khác thì đeo mặt nạ hồ yêu.
Bọn họ không ngừng bước chân, hình như đang tranh chấp gì đó: "Từ giây phút tiểu sinh đi ra ngoài hóa ra ngươi vẫn đi đằng sau tiểu sinh ngươi là biến thái hả?!"
"Ta lo lắng cho ngươi."
"Vậy ngươi có chịu thừa nhận là kỹ thuật lên giường của mình kém không hả?"
"Không nhận, nhiều nhất chỉ là đòi hỏi vô độ mà thôi."
"Cái tên này mứt quả ngươi làm khó ăn thì thôi đi, sao da mặt lại dày thế hả? Ngươi có tin tiểu sinh đạp ngươi một cước rồi đi tìm tên kia không, ta nói cho người biết giờ vóc dáng cậu ta khỏe mạnh lắm, nói không chừng một quyền có thể đánh văng ba ngươi cơ đấy..."
Nam tử đeo mặt nạ thiên cẩu bỗng lấy mặt nạ của hai người xuống, đè người kia ra hôn giữa đường, ngăn cản toàn bộ những lời người kia chưa nói giữa môi lưỡi.
Mọi người hét ầm lên kinh ngạc, ta vội vàng che mắt tiểu cô nương lại, sợ nàng trông thấy cảnh tượng không thích hợp với thiếu nhi.
Tốt xấu gì ta cũng coi như là nửa yêu quái, năm giác quan vượt xa người thường, chỉ nghe rõ ràng nam nhân khẽ nói với người đang run rẩy mềm nhũn trong ngực mình: "Nó có thể làm ngươi đến ngày hôm sau không xuống giường được không?"
Tiếp đó, dưới chân bụi mù tung bay, hai người họ trực tiếp biến mất trước mắt mọi người.
Ta thở dài, loại lời này không nghe được cũng được.
Tiểu cô nương tuy bị che mắt, nhưng vẫn cực kỳ chấp nhất với kết cục, không ngừng truy hỏi: "Thế rốt cuộc hai ca ca trong chuyện xưa thế nào?"
Ba trăm năm qua, quanh đi quẩn lại, hóa ra cố nhân vẫn ở đây.
Ta buông tay ra nhìn xâu mứt quả trong tay, cười nhẹ:
"Họ trải qua... Rất hạnh phúc."
Cả đời này của ta chỉ kể một câu chuyện xưa.
Đó là câu chuyện xưa,
Đẹp nhất mà ta kể.
END.