[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 5




1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ đồ ngọt.

- ------------------------

Từ sau lần trước nghe hồ ly kể chuyện cũ, thỉnh thoảng ta lại gặp ác mộng, cảnh tưởng trong mộng biến hoá kỳ lạ, thậm chí sau khi tỉnh lại tim ta cũng đập dồn dập không ngừng

Trong giấc mộng kia không biết mình ở nơi nào, sương mù mờ mịt không nhìn rõ. Chỉ biết mình đang bị một đám yêu quái bao vây, giữa thời khắc sinh tử, có một yêu quái đi về phía trước, dung mạo người nọ bị sương trắng che mờ, nhưng giọng nói lại có vài phần quen tai:

- Ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ với yêu quái, nhưng đôi cánh sau lưng ngươi không thể nào dối gạt được người.

- Thanh đao này gọi là Quỷ Thiết, có thể chém vào thân thể yêu quái, khiến chúng không có cách nào tái sinh lại được nữa.

- Nếu ngươi chém xuống... giữa chúng ta sẽ không ai còn nợ ai.

Nâng đao chém xuống, sau đó là máu chảy đầy đất, mấy sợi lông vũ đen nổi trên vũng máu.

Ta thét lên một tiếng bật dậy, ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ rải xuống đất một màu vàng óng ánh

Áo ngủ đã thấm đầy mồ hôi lạnh, ta sờ lên mặt, thấy tay mình ướt đẫm

Không biết là nước mắt hay mồ hôi.

2

Nước lạnh thấu xương, sau khi ta rửa mặt xong liền bưng thức ăn tới Thiên viện

Gặp sư tỷ đang dán vào khe cửa nghe lén, thấy ta tới, dùng ngón tay ra dấu đừng lên tiếng, vừa chỉ chỉ vào bên trong, vẫy vẫy tay với ta, y như đang gọi chó.

Hai người kia bây giờ đại khái là đã chơi chán trò ngươi cắn ta ta bóp ngươi, cuối cùng cũng có thể tâm bất bình khí bất hòa mà nói với nhau vài câu rồi

Ta dùng ánh mắt "Đúng là chưa trải sự đời" khinh bỉ đáp lại sư tỷ, bưng chén đĩa bước nhẹ tới, dán tai lên mặt tường lạnh như băng, bị lạnh tới run rẩy

Tập trung lắng nghe, quả nhiên vẫn là kiểu đối thoại một lần như mọi lần, so với cặp vợ chồng ở đầu thôn cãi nhau nghe còn chán hơn.

Cho dù là vợ chồng cãi nhau, người ngoài dù sao cũng có thể nghe hiểu đại khái, chỉ có riêng hai người này là cốt cách thanh kì, minh trào ám phúng, lời nói có gai gì đó - ta nghe lén nhiều lần, không có lần nào là nghe hiểu được hai người kia rốt cuộc cãi nhau về chuyện gì

- Đúng là ngang bướng ngu ngốc, hết thuốc chữa

- Không có tiểu sinh bất kham, thì sao đại nhân có thể nhận mình chính trực đại nghĩa? Nghĩ như thế, đại nhân nên cảm tạ ta mới đúng

- Ngươi đừng ỷ vào chuyện quá khứ mà cho rằng ta sẽ không giết ngươi

- Vậy tiểu sinh phải cảm ơn tình sâu nghĩa nặng của đại nhân rồi. Nếu năm đó không nhờ đại nhân, tiểu sinh cũng sẽ không biết được thế nào là tàn nhẫn

- Ngươi không vô tội

- Như nhau cả thôi

- Ngươi đừng có ép ta giết ngươi

- Tiểu sinh lúc nào cũng cung kính chờ

...

Nói tóm lại, nghe hai người nói chuyện xong thật khiến người ta muốn xông vào đưa vũ khí cho hai người quyết đấu tiện thể hỏi cho rõ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Sư tỷ thế mà lại nghe được mùi ngon, nghe vô cùng hăng say

Ta thấp giọng hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói xem bọn họ rốt cuộc là đang đấu võ mồm hay là đang đối đáp ám hiệu thế?"

Sư tỷ mỉm cười như có thâm ý với ta, khiến ta nhìn mà da đầu tê rần: "Sư đệ vẫn là ăn sáng xong hẵng quay lại đi, nói không chừng chờ lát nữa là nghe được chút chuyện trẻ nhỏ không nên nghe đó"

Còn không chờ ta trả lời lại, sư tỷ chậm rãi đi về phòng mình, cười nói: "Là đang nói lời tâm tình đó."

Hẳn là mấy lời tâm tình thật thú vị.

Ta đờ người tại chỗ, nhìn bóng lưng sư tỷ một hồi, lại nhìn hai người đang tranh cãi ngất trời trong phòng một hồi, quyết định nghe lời của sư tỷ đi ăn sáng trước rồi quay lại.

Tục ngữ nói vợ chồng cãi nhau đến chó cũng phải ngại

Còn nói lời tâm tình thì đồ đệ cũng ngại

3.

Ta tiễn sư tỷ cùng sư phụ ra cổng, lại bưng đồ ăn đi tới Thiên viện

Hồ ly đang tê liệt nằm trên đất bộ dạng như thể cuộc đời không còn gì lưu luyến nữa, thấy ta tới, uất ức nói: "Sư phụ ngươi đúng là quá ác độc... thuốc kia làm tiểu sinh đắng muốn chết rồi"

- Thật sao? - Ta ậm ừ qua loa, để chén đĩa bên cạnh y, dù sao sư phụ cũng đã nói nhất định phải cho thêm hoàng liên.

Hồ ly thấy ta chẳng an ủi y, nằm trên đất tự mình lầm bầm: "Tên sư phụ xúi quẩy của ngươi đúng là bạc tình hẹp hòi, dùng việc công trả thù riêng, lòng dạ nhỏ mọn..."

Ta bị y nói đến không biết phải làm sao, quyết định nói sang chuyện khác

- Gần đây ta thường hay gặp ác mộng, mỗi khi tỉnh lại...

Lời còn chưa nói hết, hồ ly đã tự mình nói nốt: "Liền thấy mình tè dầm à?"

- Không phải ta, ta không có - Mặt đỏ lên, ta vội vàng giải thích

- Chậc - Hồ ly nhướn mày - Ngươi còn không có tiền đồ bằng sư phụ ngươi, hồi sư phụ ngươi lớn bằng ngươi cũng không có tè dầm đâu

Y nói như vậy làm ta không còn lòng dạ nói lại chuyện ác mộng nữa, lại nhớ hôm nay y và sư phụ nói tới chuyện trước đây, không khỏi dò hỏi: "Năm đó ngươi và sư phụ rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"

- Không phải ngươi không tin sao? - Y nheo mắt, giống như đang suy đoán dụng ý việc ta truy hỏi

Y nhìn chòng chọc đến mức ta chột dạ, cúi đầu nhìn dưới đất, không dám nhìn thẳng y

- Ta... ta nhàn rỗi buồn chán thôi

- Mang mứt quả tới thì tiểu sinh nói - Hồ ly tính toán thật tốt

Ta cúi đầu trước thế lực hắc ám, bất đắc dĩ nói: "Uống thuốc khổ sở tới vậy?"

Một con hồ ly biểu diễn cách gật đầu như gà con mổ thóc trước mặt ta

Ta thở dài một tiếng: "Được rồi, chờ ngày nào đó rảnh rỗi ta lén xuống núi mua cho ngươi"

Hồ ly thấy đã đạt được mục đích, xuân phong đắc ý vỗ vỗ vai ta: "Đứa nhỏ, tiểu sinh vừa nhìn đã thấy sau này ngươi khẳng định có năng lực hơn cả sư phụ ngươi"

Rõ ràng một khắc trước còn nói ta không có tiền đồ bằng sư phụ, yêu quái thật đúng là giỏi thay đổi.

Đợi tới lúc ta rời khỏi Thiên viện, đã thấy một bóng dáng màu trắng lặng lẽ xuất hiện, không khỏi giật mình, lại thấy buồn cười

Bóng người kia cực kỳ giống sư phụ vốn phải đang xuống núi trừ yêu của ta.

4

Sau cùng thì ta còn chưa tìm được cơ hội xuống núi, ngược lại sư phụ đã cầm theo mấy xâu mứt quả về

Trong lòng hiểu rõ, ta cũng không nói gì, nhưng sư tỷ nhìn mà choáng, lôi ta tới Thiên viện

- Ngươi nhìn kìa! Sư phụ cầm mấy xâu mứt quả đó cứ đi tới đi lui ở Thiên viện suốt một giờ rồi. Sư phụ bị yêu vật ám sao?

Quả nhiên, sư phụ đang cầm mứt quả trù trừ trước cửa phòng Yêu Hồ.

- Sư tỷ học nghệ không tinh rồi - Ta nghĩ lý do thay sư phụ - Sư phụ đang bày bố trận pháp đó

- Dùng mứt quả để bày trận? - Hiển nhiên là sư tỷ không tin.

Ta gắng trấn định: "Sách cổ trong thư phòng có ghi lại, ta từng đọc qua rồi"

Trong thư phòng cất chứa vô số sách, pháp khí càng nhiều hơn, sư tỷ nói rằng vừa nhìn thấy sách nàng đã đau đầu, cũng không muốn tới đó, chỉ có lúc nàng đọc văn ngoại khóa mới có chút tinh thần.

Cho nên dám thuận miệng bịa chuyện, vì ta biết rõ nàng sẽ không phát hiện ra

Không ngoài dự đoán, sư tỷ nghe xong lời của ta liền mất hứng thú ngay lập tức: "Được rồi, chúng ta trở về phòng đi, đừng quấy rầy sư phụ bày binh bố trận"

Mặc dù ta theo sư tỷ về phòng, nhưng trong lòng không khỏi hiếu kỳ, theo tính tình của sư phụ, không biết phải bày trận pháp kia bao lâu mới có thể thẳng thắn mà mang mứt quả cho hồ ly.

Người ta nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Mặc dù ngoài miệng sư phụ không nói gì, nhưng quan tâm đến một con hồ yêu tới vậy, có lẽ cũng không hoàn toàn là lãnh khốc vô tình.

Ta không khỏi nhớ tới ác mộng kia, đờ đẫn nhìn ánh nến, tùy ý để sư tỷ nắm tóc ta thắt thành bím chơi

Sư phụ đột nhiên bước vào, đưa mấy xâu mứt quả cho ta và sư tỷ

- Cho các ngươi ăn.

Dứt lời lại vội vã bỏ đi, còn lại ta và sư tỷ ngơ ngác nhìn nhau.

5.

Nhờ tính tình của sư phụ ban tặng, mỗi ngày ta và sư tỷ đều thấy sư phụ "bày binh bố trận" ở Thiên viện, sau đó mỗi đêm yên lặng ăn mứt quả.

Đổi thành trẻ con nhà người ta chắc vui còn không kịp, tình cờ ta và sư tỷ đều không thích đồ ngọt. Sau khi ăn mấy ngày nhìn thấy mứt quả đã muốn phun, khổ không khác gì hồ ly uống thuốc.

Trẻ nhỏ đã làm gì nên tội?

Lại một ngày, vẻ mặt sư tỷ như đưa đám: "Lại phải ăn nữa ta mập thành heo mất... nhắc tới chuyện này, trận pháp kia của sư phụ khi nào mới bố trí xong vậy?"

Ta lắc đầu, nghĩ thầm trận pháp kia của sư phụ có thể bố trí xong hay không ta không biết, ta chỉ biết là ta sắp sâu răng tới nơi rồi.

Hôm ấy đi đưa cơm tới phòng Yêu Hồ, chỉ thấy hồ ly túm tay áo ta, kéo ta tới bên cạnh nói thầm vào tai ta: "Sư phụ ngươi gần đây đang bày trận pháp giết yêu hay đang tập múa lửa trại thế? Mỗi ngày đi tới đi lui bên ngoài, hắn không choáng chứ tiểu sinh cũng sớm choáng hết cả đầu rồi"

Ta oán giận nhìn y: "Răng của ta cũng thật đáng thương"

Ban đêm, ta lại vì ác mộng mà bật dậy, lăn qua lộn lại không ngủ được, hàm răng còn ẩn ẩn đau. Thầm nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không được, trong đầu chợt nghĩ ra một kế, thừa dịp nửa đêm lén chạy tới phòng sư tỷ:

- Sư tỷ, đừng đọc truyện sắc tình nữa! Ta đã nghĩ ra một cách!

6.

Ngày hôm sau ở trấn không có chuyện gì, sư phụ đang ở thư phòng đọc sách

Ta và sư tỷ ở bên ngoài nhìn nhau, nhất trí đồng lòng, khóc lóc chạy vào thư phòng

- Sư phụ!!!

Ta và sư tỷ vọt vào ôm lấy cánh tay sư phụ gào khóc: "Sư phụ ới..."

Sư phụ bị kinh động khiến khuôn mặt băng sơn cũng có chút biến sắc, nhất là đứa nhỏ bị sư phụ nghĩ lầm thành đứa câm nhiều năm qua là ta mà cũng vừa khóc vừa chạy tới, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ

- Làm sao vậy?

- Hồ ly nói thuốc đắng, cướp hạt dưa của đệ tử ăn! - Ta vừa nói nói vừa y như thật mà nhỏ vài giọt nước mắt ra, nước mắt tèm lem lau vào y phục của sư phụ

Sư tỷ cũng hùa theo, vội vàng nói:

- Đúng đó sư phụ, hồ ly cũng cướp hạt dưa của đệ tử huhuhu

- Không phải ngươi không đi tới Thiên viện sao? - Nghe xong lời của sư tỷ, sư phụ nhíu mày.

- Đúng vậy, sư phụ nhìn xem, đệ tử không tới Thiên viện mà hồ ly còn nhớ mong hạt dưa của đệ tử, thật quá đáng mà

Sư tỷ diễn sâu quá mức, chỉ hận không thể bám dính lên người sư phụ.

Sư phụ thích yên tĩnh, bị chúng ta làm cho đau đầu, lạnh mặt nói: "Đừng khóc"

Ta và sư tỷ chung quy cũng nhát gan, sư phụ vừa nói vậy, liền thu hết nước mắt cá sấu về, ngoan ngoãn an tĩnh lại.

Chỉ thấy sư phụ đứng dậy đi tới Thiên viện, ta và sư tỷ ở sau lưng sư phụ nhìn nhau cười, âm thầm không nói gì vội vàng đi theo. Hồ ly đang ngủ ngon trong phòng, bị tiếng bước chân đánh thức, vẻ mặt ngái ngủ mơ màng nhìn sư phụ.

Sư phụ hừ lạnh một cái, cầm bọc mứt quả nhét trong ngực ném cho Yêu Hồ

- Ngay cả hạt dưa của trẻ con cũng giành, không biết xấu hổ

Nói xong lại dẫn ta và sư tỷ đi, để lại hồ ly vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn mứt quả.

Từ đó trở đi, nguy cơ bị mập cùng sâu răng đã thành công di dời sang vị kia

Hồ ly chợt thấy phiền muộn: "Ngươi nói xem ở trong lòng sư phụ ngươi ta đã xấu xa tới mức cướp cả hạt dưa của trẻ nhỏ sao?"

Ta cười mà không nói, quét dọn sạch sẽ mấy xiên trúc lúc y ăn mứt quả vứt ra.

Tốt quá, tốt quá. Mứt quả của sư phụ cuối cùng cũng đưa tới tay người sư phụ muốn đưa rồi.

- --------------------------

Đọc cái chap này buồn cười quá =)))) thứ Cẩu biệt nữu =))))