[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 27




Đệ nhị thập thất thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ ngắm sao.

- -------------------------------------------------

Từ trước tới nay thiếu nữ thích nhất là ngăn nắp sạch sẽ, ngay cả tới lúc sắp chết vẫn còn thì thào áy náy:

- Xin lỗi sư phụ... ruột dường như chảy đầy đất... rất khó thu dọn sạch rồi

Tiểu Dực mang vẻ mặt đau buồn cầu xin tiểu cô nương gắng chống đỡ, khuyên nàng nếu chết sẽ bị chôn dưới bùn đất còn bẩn hơn.

Nàng cười cười, không trả lời.

Từ khi còn nhỏ nàng đã sống không tốt.

Cha uống rượu đánh bạc, đánh đập nàng và mẹ. Tối hôm đó mẹ nàng giơ đao đâm về phía cha, phụ nữ sức yếu, phải chém thật nhiều nhát với khiến đầu cha rơi xuống đất, cái đầu kia lăn nhanh vài vòng, lăn đến bên chân nàng.

Người ta thường nói thần minh thương xót chúng sinh, còn nói đại nạn không chết tất có hậu phúc

Nàng chẳng bao giờ lọt vào mắt xanh keo kiệt của của thần minh, nhưng nàng vẫn trước sau như một mang tấm lòng chân thành với thế gian này.

Nàng nghĩ, e rằng thần minh không cẩn thận đã quên mất nàng rồi.

Kẻ đó giống như xẻ thịt cá, xé toang bụng, moi ruột nàng, màu trắng bệch giống như hoa hạnh. Nhìn nam nhân hung ác, nàng nhớ tới khi còn nhỏ lẳng lặng nhìn mẹ giết chết cha, hiện tại cũng vậy, lẳng lặng nhìn kẻ khác giết chết mình.

Bên ngoài phong vũ ầm ầm, tiếng đánh nhau không ngớt, thiếu niên cũng liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang lo lắng tình huống bên ngoài.

Trước khi tắt thở, nàng gắng gượng hỏi:

- Ngươi nói xem, kiếp sau có thể sẽ tốt hơn không?

- Nhất định sẽ!

- Thật vậy chăng?

Tiểu cô nương hài lòng gật đầu, vẻ mặt an tường, tựa như đang ngủ say, khóe miệng còn khẽ cong lên một nụ cười.

Tiểu Dực không thể đoán được, nụ cười của thiếu nữ rốt cuộc là mong đợi với kiếp sau, hay đang trào phúng câu trả lời của cậu

Mọi chuyện đã hết, chỉ thương cho cây hạnh trong sân nàng vẫn chăm sóc --- năm tháng qua đi, bao mùa hoa trắng nở, vẫn mãi đợi cố nhân cài trâm hoa trở về.

2

Trên đời này có rất nhiều chuyện Đại Thiên Cẩu có thể nắm trong tay, ngoại trừ hai chuyện, một là tình ái, hai là sinh tử. Cơ thể của người phàm, mặc dù Đại Thiên Cẩu không ngừng truyền yêu lực vào cơ thể thiếu nữ, nhưng vẫn không thể cứu được mạng của nàng.

Đại yêu nổi giận, phong vân chợt thay đổi, gió lớn gào thét không ngừng, mây đen che khuất ánh trăng

Vài tiếng cười khẽ quen thuộc cùng gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong bất chợt xuất hiện từ phía sau:

- Đại Thiên Cẩu đại nhân, đã lâu không gặp

Đại Thiên Cẩu xoay người, nhìn "Yêu Hồ" trước mặt, hai cánh đen phiếm ánh đỏ như máu bung ra, ngay cả màu mắt cũng chuyển thành đỏ thẫm khát máu, không nói hai lời trực tiếp gọi bão táp tới, từng mảnh lông vũ đen tựa như những lưỡi dao sắc bén phóng tới cắm thẳng vào mặt đất, tràn ngập sát ý.

Cuồng phong như muốn xé rách đêm tối chết chóc, Đại Thiên Cẩu không ngừng vung cánh, giọng nói lạnh lẽo như la sát từ địa ngục đang tuyên cáo án tử: "Đừng có ỷ mình là rắn mà có thể dối trá không chớp mắt"

Giọng hắn trầm xuống, chợt thấy đôi cánh đen tuyền che khuất cả bầu trời, vũ nhận giống như một tấm lưới lớn lao xuống từ không trung, bén nhọn nhắm thẳng vào người nọ.

- Chiêu thứ nhất, là báo thù thay đồ nhi vô tội của ta

- Chiêu thứ hai, là trừng phạt ngươi dám giả mạo y

Đại Thiên Cẩu mặt lạnh tâm lạnh, ra tay cũng đều tung ra sát chiêu, từng tấc từng tấc bức bách đến mức lấy được mạng người mới thôi.

Lúc này người nọ đã dỡ bỏ ngụy trang, biến hóa trở về dáng vẻ trước đây, chính là âm dương sư đã gặp lúc ở tòa nhà bị yêu quái ám lúc trước, nhưng hiện tại toàn thân hắn tràn ngập yêu khí, hai mắt sắc bén, khóe miệng kéo đến tận mang tai, lưỡi rắn xè xè phun ra

- Sớm biết hóa thành con hồ ly nhỏ kia sẽ làm ngươi kích động như vậy, hóa thành Abe no Seimei có phải tốt hơn rồi không - Nam nhân gian xảo tránh thoát từng đợt từng đợt công kích vũ nhận, dài giọng nói thêm - À, không được, ngươi đã biết chuyện tên Seimei kia đã chết rồi

- Đầu năm nay biến hóa thành hình người đúng là không dễ - Nam nhân ra vẻ than thở, chợt hoá trở về nguyên hình là một con mãng xà nằm trên đất, nặng nề gào rống lao đến

Đại Thiên Cẩu bình tĩnh ứng biến, nhưng trong lòng đã gần như đoán ra lai lịch của xà yêu, trong lúc giao thủ gặng hỏi: "Mục đích của ngươi là gì? Mở ra khe hở Âm giới"

Con rắn kia cười nói: "Chưa nghĩ ra, ngươi nói huyết tẩy Bình An kinh thì thế nào?"

Vẻ mặt Đại Thiên Cẩu nghiêm nghị, lại thấy mãng xà kia đổi giọng: "Nếu ngươi đã biết thân phận ta, thế nào còn sơ suất quên mất ta còn bảy huynh đệ"

Hắc vũ đại yêu thầm nói một câu không ổn, đang muốn quay lại, chợt cảm thấy sau lưng đau nhói, quay đầu lại thấy một miệng rắn lớn như chậu máu mang theo răng nanh sắc nhọn gào thét cắn xé tới. Trước sau đều bị giáp kích, Đại Thiên Cẩu theo bản năng tránh né, nhưng cũng chỉ như đàn đứt dây, sinh tử bị uy hiếp

Con rắn kia há miệng phun ra độc rắn tanh nồng, khoảnh khắc nhìn thấy nanh rắn sắp sửa cắn vào mình, Đại Thiên Cẩu nín thở tập trung, liều đánh một trận, chân trái đạp vào bụng rắn lấy đà, xuyên qua khe hở giữa hai con mãng xà nhảy ra, tuy tránh được bị cắn trúng vào nơi trí mạng, nhưng cánh tay vẫn bị răng rắn cứa qua, máu thịt xung quanh vết thương biến thành màu đen, chảy ra máu đen.

Tầm mắt hắn bất chợt trở nên mờ mịt, bước chân lảo đảo, thân thể nghiêng ngả, Đại Thiên Cẩu bóp mạnh vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng độc rắn vô cùng hung hiểm, Đại Thiên Cẩu bất ngờ bị khí huyết công tâm, phun ra vài ngụm máu đen

- Ta khuyên ngươi đừng có giống tên âm dương sư kia chống trả vô ích, sớm chấp nhận số phận tốt xấu gì còn được chết thống khoái một chút - Bên tai dường như có người đang nói với hắn, nhưng Đại Thiên Cẩu đã không còn cách nào hiểu rõ hàm nghĩa trong đó nữa

Tại khắc cuối cùng trước khi ngất đi, hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy vội vã cùng một tiếng la hốt hoảng

- Sư phụ cẩn thận!

3

Đại Thiên Cẩu sau khi tỉnh lại, ngửi thấy mùi ẩm ướt đặc hữu sau cơn mưa ở vùng sơn dã, hơn nửa người đã bị nước bùn làm ướt đẫm, tiểu đồ đệ kia đang cố sức kéo lê thân thể hắn đi về phía trước.

Sau khi trúng độc cảm thấy vô cùng buồn ngủ, hắn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình ngày càng thấp dần, tính mạng trôi qua vô cùng nhanh chóng, sợ là không đợi được đến trời sáng. Hắn gắng mở mắt ra nhìn lên bầu trời đầy sao, những lão hữu này hắn từng nhìn suốt nhiều năm, giờ đã ló ra từ mây đen, như muốn tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng.

Đại Thiên Cẩu khàn giọng hỏi: "Đây là muốn đi đâu?"

Thiếu niên phát hiện Đại Thiên Cẩu tỉnh lại, vội vã cẩn thận để nam nhân nghiêng người tựa vào một bên cây khô, giống như cún con lủi qua, vô cùng lo lắng hỏi: "Sư phụ?"

Nhìn gương mặt giống hệt mình, mang theo vẻ non nớt, bám đầy bụi đất, bạch y cũng dính đầy vết máu, chỉ còn đôi mắt màu lam vẫn trong suốt, bây giờ bởi vì lo lắng mà rưng rưng nước mắt. Thấy bộ dạng này của thiếu niên, Đại Thiên Cẩu lại hỏi: "Là ngươi đã cứu ta?"

Tiểu Dực gật đầu, dùng tay áo qua loa lau nước mắt, kể lại sự tình sau khi Đại Thiên Cẩu trúng độc. Sau khi sư tỷ nhắm mắt, cậu nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, gạt bỏ bi thương vội chạy vào trong sân, vừa đúng lúc thấy cảnh Đại Thiên Cẩu trúng độc ngã xuống, trong lòng căng thẳng, chỉ cảm thấy thiên địa linh khí đều trào vào trong cơ thể, sau đó xảy ra chuyện gì cậu cũng không nhớ rõ nữa.

Đợi đến khi tỉnh lại, hai kẻ kia đã biến mất, một mình cậu đem thân thể sư tỷ đi chôn, sau lại tìm cách chữa thương cho Đại Thiên Cẩu

Thiếu niên nói đến cuối, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra không khỏi ủy khuất sợ hãi, sư tỷ mất càng là chuyện khiến cậu không thể chấp nhận nổi, lúc này khóa miệng nhỏ nhắn méo xẹp, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài xuống má, lắp bắp nói: "Độc... rất hung hiểm... đồ đệ không trị được... Bây giờ chúng ta tới Thanh Khâu... đi tìm tiểu hồ ly, nhất định y có thể chữa khỏi cho sư phụ"

Còn lại một câu, thiếu niên không dám nói, cũng không muốn nói

Hôm nay cậu đã mất đi sư tỷ, nếu lại không còn sư phụ, cậu thật sự sẽ trở thành một cọng hắc vũ không nơi nương tựa trôi dạt giữa đất trời rồi.

Đại Thiên Cẩu không nói nữa, tùy ý để Tiểu Dực lôi kéo hắn đi.

4

Một lúc lâu sau, Đại Thiên Cẩu mới lạnh lùng nói: "Ngươi biết dù sao ta cũng sẽ chết"

Động tác của thiếu niên khựng lại, nhưng không trả lời, giữa núi rừng yên tĩnh chỉ nghe thấy vài tiếng ve kêu.

Mí mắt nặng tựa ngàn cân, sức lực toàn thân trôi đi như kéo tơ, cả người Đại Thiên Cẩu đổ mồ hôi lạnh, môi tím tái. Nam nhân nhắm mắt, tự giễu nói: "Sợ là còn chưa thấy được y, ta đã chết rồi"

Lần này Tiểu Dực không phản ứng lớn như lúc nãy, nhưng vẫn ngang bướng kiên trì

- Sư phụ là người tốt ắt sẽ gặp phúc, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì

Tựa như đang thôi miên chính mình, Tiểu Dực tiếp tục nói không ngừng: "Đợi tới lúc chúng ta tới Thanh Khâu... Yêu Hồ nhất định sẽ không nhẫn tâm như vậy, nhất định sẽ cứu người, sư phụ xin lỗi y cho thật tốt, lại nói vài lời hay dỗ dành y... Về sau đừng phụ bạc y nữa"

- Y đối đãi với sư phụ, đối đãi với chúng ta... - Giọng nói của thiếu niên không khỏi mang theo vài phần bất tự nhiên -...Đều rất tốt

Đại Thiên Cẩu lên tiếng, thở dài: "Đúng vậy, y đối xử với chúng ta rất tốt."

Nơi bị rắn cắn qua đã mất cảm giác, lúc này nhờ hồi quang phản chiếu* mà hắn cũng khôi phục lại tinh thần.

Đại Thiên Cẩu hiểu được, mình đã sắp chết rồi.

(Hồi quang phản chiếu: Người bệnh nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại một lúc ngắn trước khi qua đời)

Nhớ tới con hồ ly nhỏ kia, tâm tình vốn coi nhẹ sống chết lại sinh ra hoảng loạn cùng không cam lòng, còn có nhiều chuyện muốn nói cho Yêu Hồ nghe, muốn mang y ngắm nhìn pháo hoa, muốn được bầu bạn với y, muốn nắm giữ tất cả vui buồn của y, muốn cùng y trải qua cảnh đẹp bốn mùa.

Tận đến đêm cuối trước khi chết, hắn rốt cuộc mới thấy rõ điều mình mong muốn là gì

Đáng tiếc thời gian không chờ đợi ai, lần cuối chia tay bọn họ còn đang tổn thương nhau. Đợi sau khi hắn chết đi, đoạn tình cảm quấn quýt si mê khắc cốt ghi tâm này cũng sẽ biến thành đại lãng đào sa*, biến mất giữa dòng chảy nhân sinh. Không có ai biết rằng giữa ngân hà này từng có hai trái tim yêu nhau sâu đậm đến nhường nào

(Đại lãng đào sa: Cát bụi bị dòng nước cuốn trôi)

Hắn không cam lòng

Nhưng cơ thể không thể chống lại mỏi mệt lần thứ hai kéo tới, Đại Thiên Cẩu chỉ có thể túm lấy tay đồ đệ nhà mình, bảo cậu hãy nhớ rõ những lời này, hắn nói thật chậm, cũng rất rõ ràng, như đang nói ra toàn bộ tâm ý của mình: "Ngươi thay ta hỏi Yêu Hồ, lời y nói sẽ gặp lại ở hoàng tuyền là thật sao... nếu vậy, ta sẽ đi trước chờ y ở cầu Nại Hà. Ngươi nói cho y, tới chậm một chút cũng không sao, cứ sống thật khỏe mạnh, ta nhất định sẽ ở đó chờ y. Sau đó hãy nói, những lời này ta vốn nên chính miệng nói cho y, nhưng hiện tại đã không còn cơ hội nữa --- mỗi một câu ta nói yêu y, đều là nghiêm túc. Nhưng đời này có rất nhiều chuyện... không thể tránh được... Nếu còn có kiếp sau, sẽ không phụ bạc y"

Tiểu Dực lẳng lặng nghe, mỗi chữ đều ghi tạc trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì, nói:

- Trí nhớ của đồ nhi không tốt, sư phụ vẫn là tự mình tới nói cho hồ ly đi!

Những lời này, sao có thể để người khác nói thay được đây

5

Hô hấp của hắn càng lúc càng yếu ớt, Đại Thiên Cẩu biết đại nạn đã cận kề, lại nói: "Mà thôi, đừng đưa ta tới Thanh Khâu nữa. Ngươi tự tới đó tìm người che chở là được, gặp được Yêu Hồ, nói với y ta sống rất tốt, đã đắc đại đạo, sớm đã quên hết tất cả về y. Khuyên y tốt nhất cũng quên ta đi"

Dứt lời, ý thức tựa như con thuyền nhỏ giữa biển, bị sóng lớn nhấn chìm, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy, vẫn chỉ là ánh trăng sao tỏa sáng trên bầu trời đêm, giống như rất lâu trước đây hai người từng nhìn ngắm khi nắm tay nhau cùng đi dưới đêm hè trong rừng sâu.

Cũng không phải hắn rộng rãi buông tha tất cả, cũng không phải thật tâm hy vọng Yêu Hồ quên tất cả về hắn, thế nhưng, nhớ tới tiểu hồ ly có thể vì biết mình đã chết mà rơi lệ, ngàn điều không cam, vạn điều không nỡ, cũng bị mạnh mẽ dằn xuống.

Hắn không muốn khiến Yêu Hồ đau lòng --- chỉ là đáng tiếc, một lời yêu thương cuối cùng, cũng chẳng thể nói cho y.

- -------------------------------------------------------------------

Bộ này author viết từ rất lâu trước khi Netease công bố tạo hình của SSR Yamata no Orochi rồi, nên đừng hỏi tại sao lại có cái màn phân thân 8 người kia nhớ ō_ō