[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 18




Đệ thập bát thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ ở lại bên ngoài

- ------------------------------

Ở Bình An kinh đường phố phồn hoa, ngựa xe tấp nập, người bán rong gánh hàng tranh nhau rao bán, lãng nhân thắt lưng đeo kiếm uống rượu, thư sinh mài mực viết chữ, cũng có không ít tiểu thư khuê các ngượng ngùng che quạt, lén nháy mắt đưa tình (Lãng nhân: Samura của Nhật)

Chỉ tiếc hai vị thanh niên, một người thì đang bận chế ngự tiểu hồ ly không an phận, người kia thì không ngừng thử dùng ánh mắt xem có trừng chết Đại Thiên Cẩu được không --- hai người trong mắt chỉ có nhau, chẳng có chỗ cho những thứ nhuyễn hồng đào hoa kia chen vào.

Thực ra Yêu Hồ cũng đã gắng phản kháng rồi

Đầu tiên là yên lặng giằng tay ra, lại dẫm chân lên giày của sư phụ, tiếc rằng tay của sư phụ giống như còng tay từng khóa y trước đây vậy, nắm thật chặt Yêu Hồ không chịu buông

Mặt tiểu hồ ly nhiễm màu đỏ ửng, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, mà ngược lại sư phụ vẫn tỏ vẻ chẳng hề bận tâm không nhiễm bụi trần

Ta lo lắng hai người trở mặt cãi nhau ngay giữa đường, tính bước tới hòa giải, lại bị sư tỷ giữ lấy ngăn lại: "Ngươi tới hóng hớt cái gì thế, không để ý thấy bầu không khí giữa sư phụ với hồ ly sao?"

- Ta sợ bọn họ đánh nhau

Ta nhìn hai người sư phụ đang sóng vai đi chung, giải thích với sư tỷ. Tuy sư tỷ toàn không biết rõ khúc mắc giữa hai người, nhưng cũng có thể nhìn ra sát khí ầm ầm giữa hai người mới đúng

Sư tỷ vỗ vỗ đầu ta, bật cười nói: "Tiểu tử này, ngươi hoặc là đồ ngốc, hoặc chính là đang ghen"

Ta vô duyên vô cớ ăn dấm chua của hai người họ làm gì, lập tức phản bác: "Sư tỷ cứ hi vọng Yêu Hồ cùng sư phụ ở bên nhau như vậy, thật làm người ta nghi ngờ có dụng ý gì đó"

Đôi mắt trong sáng như bảo thạch của sư tỷ như thất thần trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bị che giấu, móng tay sơn màu đỏ của sư tỷ chọt chọt mặt ta: "Lại nói, ngươi không thấy dạo này chúng ta gặp nhiều yêu quái hơn hồi trước rất nhiều sao?"

Lời của sư tỷ cũng có điểm đúng, gần đây yêu quái tới của tìm chết thực sự nhiều hơn trước. Nhưng ta không phải loại trẻ nhỏ dễ dụ, từ trước tới nay ta đều rất hứng thú với chuyện người khác giấu giếm:

- Nhưng mà tại sao sư tỷ lại để tâm tới chuyện tác hợp hai người họ như vậy?

Thiếu nữ không vội vàng trả lời, mà sờ lên cây trâm hạnh hoa cài trên búi tóc mình, vừa bước trên con đường người đến người đi rộn ràng muôn vẻ, mãi tới lúc tới cổng lớn của khu nhà mới nghe sư tỷ thở dài một tiếng

- Một chút tư tâm mà thôi

2

Đến cửa, Yêu Hồ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sư phụ kéo thế nào cũng không chịu đi. Sư phụ cũng không miễn cưỡng, vẻ mặt ẩn chứa vài phần nuông chiều, thả lỏng tay

- Đi theo

Yêu Hồ hừ một tiếng, tâm không cam tình không nguyện mà theo người hầu được chủ nhân phân phó đón chúng ta vào

Trên đường tới đây chúng ta từng nghe người ta bàn tán, nói tòa nhà này vốn là chỗ ở của quan lại tiền triều, một ngày nọ gặp phải trộm cướp, toàn bộ mười miệng ăn của nhà đó tất cả đều chết thảm, ngay cả đứa nhỏ chưa đầy năm tuổi cũng không thoát. Từ đó nơi này từng qua tay của rất nhiều người, nhưng ai từng ở qua đều gặp chuyện ma quái, rối rít dọn đi. Tới mười năm trước một thương nhân tới đây, dù tay nhuốm mùi tiền, nhưng lúc nhỏ đã được đến trường học, yêu thích phong nhã, thấy nơi này được bài trí vô cùng bất phàm, bèn đưa người nhà tới định cư tại đây luôn.

Kể ra cũng lạ, người người đều nói nhà này là phú thương thiện tâm, dưới gối không có con cái, tới ở đây lâu như vậy lại không bị yêu tà quấy phá. Nhưng gần đây chợt phát sinh chuyện quỷ quái, xuân diệp điêu linh diêm sương hoa, ngay cả chủ nhà cũng đột ngột mắc bệnh nặng, cho dù uống thuốc lẫn châm cứu đều không chữa khỏi

Mới bước vào tòa nhà chính, đã cảm thấy trong phòng với ngoài sân dường như không cùng một mùa, người mở miệng nói chuyện thấy thở ra hơi lạnh, không giống đang vào giữa ngày xuân. Lại nhìn cách bày trí, tuy là rường cột chạm trổ rèm che, phòng lớn thềm ngọc, nhưng lại nhuốm vẻ tàn héo suy sụp. Ngay cả người hầu dẫn chúng ta vào mặt cũng xám như tro tàn, ấn đường xanh đen, đôi mắt chẳng có chút sức sống, nơi nơi đều đầy vẻ quỷ dị

Tuy sư tỷ đã nhiều lần theo sư phụ đi trừ yêu, khuôn mặt cũng không khỏi trắng bệch, quay lại dắt tay ta, đã run rẩy mà vẫn còn cậy mạnh: "Sư đệ đừng sợ, sư tỷ sẽ bảo vệ ngươi"

Trước mặt người khác, ta cũng không muốn vạch trần, nén cười đáp: "Vậy đành nhờ sư tỷ rồi"

Mà sư phụ cùng tiểu hồ ly đi đằng trước, một người mặc bạch y lạnh như băng, người kia thì vung vẩy đùa nghịch cây quạt, dáng vẻ của cả hai đều ung dung nhàn nhã. Nghĩ cũng đúng, hai người họ đều là yêu quái, chưa nói yêu quái kia có thắng nổi sư phụ không, cho dù là gặp quỷ thật, chẳng qua cũng chỉ như về thăm chốn cũ.

Một lát sau, sau khi rẽ qua vài cánh cửa, cuối cùng cũng tới phòng ngủ của chủ nhà

Gã người hầu đẩy cửa ra, cúi người làm tư thế "mời vào". Sư phụ liếc mắt quan sát gã, rồi cất bước đi vào

Vị phú thương đang ngả người tựa ở đầu giường, thấy chúng ta đến liền muốn xuống giường nghênh tiếp, sư phụ khoát tay ý bảo ông không cần đa lễ; trong phòng không có một người hầu nào, chỉ có một nam tử mặc y phục âm dương sư đứng ở một bên, cười như không cười gật đầu với sư phụ.

- Khụ khụ... đại sư rốt cuộc đã tới... mấy vị này là?

Chủ nhà rõ ràng chỉ mới ngoài bốn mươi, giọng phát ra lại già nua vô lực giống một ông lão tám mươi chín mươi tuổi, tựa như chỉ một khắc sau đã có thể nhắm mắt xuôi tay.

Lại nhớ tới lời đồn đại nghe được lúc trước, không khỏi thấy xót xa cho vị phú thương này

Sư phụ chỉ chỉ ta và sư tỷ: "Đồ đệ"

- Vậy vị công tử yêu khí quanh thân kia là? - Lúc này người đặt câu hỏi là vị âm dương sư đứng ở một bên kia, ánh mắt nhìn chằm chằm Yêu Hồ không rời, giọng nói ẩn chứa ý thăm dò khiêu khích

Chỉ trong chốc lát, trong phòng đột nhiên lạnh lẽo thêm vài phần, lại thấy sư phụ hờ hững đáp

- Người nhà của ta

3

- Ha - May là Yêu Hồ bật cười lên tiếng trước, thu quạt lại khoát tay với chúng ta - Không quấy rầy các vị đại sư hàng yêu trừ ma nữa, tiểu sinh ra sân đi dạo

Dứt lời liền đẩy cửa đi không quay đầu lại.

Sư phụ cũng không ngăn cản, hỏi chủ nhà: "Yêu quái này ở quý phủ đã lâu, vì sao bây giờ mới nghĩ tới chuyện tìm người trừ yêu?"

Phú thương nhớ lại chuyện cũ, không khỏi thở dài một tiếng, kể lại mọi chuyện từ khi bắt đầu

Những ngày đầu phú thương đưa cả nhà tới đây ở, có người hầu từng nghe thấy tiếng trẻ nhỏ chơi đùa huyên náo nhưng lại không thấy người, báo lại cho chủ nhà, vợ chồng họ nhiều năm chưa có con, đoán rằng đó là quỷ hồn của đứa trẻ xấu số trong vụ trộm năm đó nên sinh lòng thương tiếc, nghĩ nếu như không hại người thì giữ lại cũng không sao.

Dần dà, đứa bé kia thậm chí còn hiện hình ở trước mặt vợ chồng chủ nhà, chơi đùa với bọn họ, chủ nhà sốt ruột muốn có con nhưng vẫn mãi không có, liền coi quỷ hồn đứa trẻ kia như con ruột mà nuôi nấng, thậm chí đến bữa cơm cũng thêm một bộ bát đũa, thắp nến đốt tiền giấy. Mười năm trôi qua, đúng là vẫn bình an vô sự.

Chỉ là chẳng hiểu tại sao, quỷ hồn kia bỗng nhiên thay đổi tính tình, hành động nóng nảy, không ít người hầu bị thương chẳng rõ lý do, ngay cả chủ nhà cũng bị bệnh không dậy nổi

Nghe xong, ta không khỏi nghi hoặc: "Tại sao quỷ hồn đó lại tự nhiên hại người?"

- Yêu quái đều gian xảo như thế, đầu tiên chỉ làm chút náo loạn nho nhỏ, để khiến người ta buông lỏng cảnh giác - Nam tử mặc y phục âm dương sư kia nói - Hành động tưởng chừng như vô tội, thực ra lại mưu tính tỉ mỉ từng bước từng bước, chính là để đến cuối cùng cướp đi tính mạng người ta. Vị đại sư này, tại hạ nói có đúng không?

Sư phụ không để ý đến nam tử kia, lạnh lùng nói với chủ nhà

- Đêm nay trừ yêu

Còn chưa dứt lời đã lập tức xoay người bỏ đi, giống như không muốn ở lại thêm một khắc nào.

4

Vừa ra khỏi phòng, sư tỷ liền than mệt mỏi nên trở về khách phòng chủ nhà sắp xếp cho chúng ta để ngủ bù

Ta thì đi theo sư phụ ra ngoài sân tìm Yêu Hồ, liền thấy một vị công tử như ngọc ngồi bên hồ, mái tóc trắng ngang eo dường như sắp dài chấm đất, vừa cầm thức ăn ném cho cá chép trong hồ vừa thì thào lẩm bẩm: "Tới, ăn nhiều chút. Đợi tới lúc các ngươi hóa thành yêu quái, nhớ phải biến thành cô gái xinh đẹp tới tìm tiểu sinh đó"

Hẳn là tình ý tha thiết, mưu tính sâu xa, thật là khiến người ta phải bái phục

Ta không khỏi thầm lo lắng cho tiểu hồ ly, lén nhìn sư phụ, có lẽ đã quen thói phong lưu thành tính của hồ ly nên sắc mặt vẫn như thường, chỉ lẳng lặng đi tới, nắm ít mồi câu từ tay Yêu Hồ cùng nhau cho cá ăn.

Yêu Hồ cũng chẳng nâng mắt nhìn, chỉ chăm chú trò chuyện với cá chép trong hồ, hai người hiếm khi có được một lúc hòa thuận ở chung, khiến người ta không dám quấy nhiễu cảnh đẹp ý vui này.

Tới khi cho cá ăn hết, sư phụ mới kéo Yêu Hồ đứng dậy, rũ mắt nói

- Từ sau lần đó, ta đã nghĩ rất nhiều

Đôi mắt thanh triệt sáng ngời của y nhìn chằm chằm sư phụ, cười như không cười: "Đại nhân nghĩ chuyện gì?"

- Ta vốn không thích lừa mình dối người - Đại Thiên Cẩu đưa tay vuốt ve khuôn mặt Yêu Hồ, khóe môi hơi cong lên thành một nụ cười nhẹ - Đợi sau khi xong chuyện tối nay, sẽ nói rõ với ngươi

Nụ cười kia, tựa như băng sơn nghìn năm cuối cùng cũng tan chảy trong gió xuân ấm áp.

5

Tới đêm, sư phụ cùng sư tỷ bận rộn bày bố trận pháp, tiểu hồ ly căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện này, ta thì không giúp được gì nên bị chê bai, thành ra chỉ có ta và Yêu Hồ ở lại khách phòng ngồi chờ.

Ngay cả vị âm dương sư kia trước khi đi nhìn thấy ta còn chế nhạo một hồi: "Tiểu sư phụ bắt yêu cũng không dễ dàng gì"

Nếu không phải hắn nhanh chân đi mất, ta thật muốn cho hắn biết thế nào là chớ khinh thiếu niên nghèo.

(*Chớ khinh thiếu niên nghèo (莫欺少年穷): Một câu thông dụng bên Trung, ý là "thà rằng khinh thường người già không có tiền cũng đừng khinh thường người trẻ tuổi nghèo khó, bởi vì còn trẻ thì tiền đồ rộng mở, cho dù nhất thời khốn khổ nhưng có cơ hội sẽ xoay chuyển một bước lên trời rất nhanh. Chi tiết mời tra Baidu)

Rảnh rỗi buồn chán nhìn ngọn nến đang thắp sáng, ta đành nói chuyện phiếm cùng Yêu Hồ: "Sư phụ... Đại Thiên Cẩu yêu lực cao cường như vậy, sao còn phải làm mấy chuyện bày trận niệm chú phiền phức này?"

Yêu Hồ sâu xa nhìn ta một cái, mới chậm rãi lên tiếng: "Một là sư phụ ngươi lo lắng có người khác nhận ra thân phận của hắn, vả lại..."

- Vả lại?

- Vả lại, tiểu sinh đã chặt đứt cánh của hắn, yêu lực không thể bằng với trước kia - Y tà mị nhìn ta khiến ta bị dọa sợ một chút, còn y thì bật cười - Nhưng giờ sư phụ ngươi đã mọc lại một đôi cánh mới, yêu lực tất nhiên cũng khôi phục trở lại bình thường

- À - Ta cúi đầu đáp, có chút lúng túng không biết nên nói gì

Ta chợt nhớ tới loại độc tên "Cố mộng" kia, đang tính mở miệng hỏi Yêu Hồ có biết gì không, cửa phòng lại bị gõ dồn dập, yêu khí gập trời cũng theo đó kéo đến

Ta và Yêu Hồ nhìn nhau, ta theo bản năng tiến tới trước bảo hộ người ở sau mình

Yêu Hồ bật cười, nắm cổ tay ta kéo ra sau lưng y, ôn nhu nói: "Đứa nhỏ này còn chưa cao tới thắt lưng người khác thì đừng tỏ ra anh hùng"

- Nhưng mà... - Ta còn muốn phản bác

Ánh nến không có gió mà tự bị dập tắt, đầu ngón tay tiểu hồ ly miết lên phiến quạt, nhếch miệng cao giọng hô:

- Nếu đã tới, tại sao không vào?

Còn chưa dứt lời, cửa đã kẽo kẹt bị mở ra, bóng người vặn vẹo đáng sợ trải dài dưới đất

Thấy rõ người tới là ai, ta hoảng sợ thất thanh kêu lên

- Sư tỷ?!