Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 109: Khúc Dạo Đầu Mạo Hiểm (kết)




"Rõ ràng đã che giấu không muốn bị quấy rầy. Nói, Sưu Thần Khí ai đưa cho cô. Đừng lo, tôi sẽ không trả thù người kia đâu." - Nữ Oa rất ôn hòa nở nụ cười nhìn Sư Âm nói. Thật giống như đang hỏi, mấy ngày nay nhiệt độ thế nào.

"Ty Cửu." - Sư Âm không cần nghĩ, nói thẳng ra.

"A ha ha, hôm nào rãnh phải đi Âm Ti một chuyến, tìm Diêm Vương uống cafe."

Thế mà gọi là không trả thù à? Ở đâu đó trong Uổng Tử Thành, Ty Cửu đang lạnh toát sống lưng.

"Thôi, không vòng vo nữa, nói chuyện chính đi." - Tìm đã tìm được, giả ngu cũng đủ rồi, Nữ Oa đành thu lại vẻ mặt ngây thơ vô tội. Thời gian trong quán cafe ngưng đọng, trừ bọn họ ra, toàn bộ người trong quán bất động.

"Tôi nhờ người giúp đỡ mẹ tôi là Trọng Lam, và chị gái của mẹ là Trọng Khuynh, đem hai người đó tách ra. Bọn họ hai linh hồn trong một cơ thể đã quá lâu rồi." - Đối mặt với nữ thần đầu tiên của trời đất, thái độ Sư Âm hơi nhẹ nhàng một chút. Dù sao đây cũng là đang cầu xin người khác giúp đỡ mình.

"Lẽ nào hai người đó không nói cô biết, năm đó hai người lật ngược Nữ Oa thần điện của tôi thế nào? Những hạt cafe tôi đã kỳ công thu thập được, toàn bộ bị hai người phá hỏng. Bây giờ muốn tôi giúp hai người đó chế tạo một cơ thể mới. Never!"

Quả nhiên, tính cách như lời đồn, nhỏ nhen! Trong đầu mọi người liền nghĩ đến câu này.

Nhưng, nhìn thấy nữ thần đầu tiên trong dáng vẻ này cũng phản khoa học quá. Làm thần không phải nên vô dục vô cầu sao? Với lại, thế giới này là do Nữ Oa tạo ra, tại sao lại chấp nhất chỉ vì mấy hạt cafe? Hoàn toàn không hiểu nổi? Đúng là tư tưởng của mấy vị thần, không như phàm nhân đã nghĩ.

"Phá hoại thần điện của người là Trọng Khuynh, không nên liên lụy đến mẹ tôi." - Sư Âm lại đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Trọng Khuynh.

"Không phải hai người đó dùng chung một cơ thể sao? Coi như do Trọng Khuynh làm, thì Trọng Lam là đồng lõa."

"Người có thể phô bày sự khoan dung, rộng lượng của một vị thần không?"

"Thế tôi có lợi gì?"

"........"

"Bình tĩnh một chút." - Đào Tuyết Ương xông lên ôm lấy Sư Âm đang bị thần chà đạp, kích động muốn lật bàn. Cho dù nữ thần có chà đạp chúng ta, thì ngàn vạn lần không nên ra tay với nữ thần. Nếu không mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển.

Sư Âm nhìn Nữ Oa, vì bà ấy là đại thần nên đành vất vả lễ độ. Nữ Oa đang dùng thái độ đại thần tiên, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé, cũng sắp nổi giận rồi. Lúc này, không nóng không giận cũng chỉ có Đào Tuyết Ương, nàng nhìn mọi thứ đều rất lạc quan, mọi chuyện vẫn sẽ có cách để giải quyết.

"Vậy chúng tôi sẽ giúp người thu thập cafe để bồi thường được không?"

"Không được, bởi vì nó đã không còn sản xuất nữa. Với lại, thế giới đang sắp tận thế, mấy người còn tâm trí giúp tôi tìm càfe?" - Nữ Oa thấy Đào Tuyết Ương rất thú vị. Ở thế kỷ 21 này, rất hiếm thấy người còn có tâm tư thuần khiết.

"Vậy làm sao thì người mới hết giận, chịu giúp chúng tôi." .

||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||

"Giải quyết nguy cơ Ngày Tận Thế." - Cuối cùng cũng nói ra vấn đề chính rồi.

"Làm thần, không phải bản lĩnh rất lớn sao? Tại sao cứ phải bắt nhân loại giải quyết? Quả nhiên, là các người không muốn chịu trách nhiệm." - Ấn tượng của Sư Âm về Thiên giới đã bị xóa sạch, gặp thần nào cũng toàn thứ kì cục.

"Có một số việc thần không thích hợp nhúng tay, với lại bị diệt vong là con người. Tôi chẳng qua chỉ là người tạo ra thế giới này, nhưng hiện tại thế giới này đã quá bẩn thỉu xấu xa, thanh tẩy để trở lại như lúc đầu cũng đúng thôi."

Sư Âm lần nữa tức giận: "Chúng tôi giải quyết nguy cơ, nhưng phải dùng tính mạng ra mạo hiểm, mà người thì chỉ ngồi đó chỉ trỏ. Giao dịch này không công bằng."

"Có công bằng hay không, còn phải xem tầm quan trọng của nó." - Lời nói của Nữ Oa chính là đạo lý, toàn thân phát ra ánh sáng thánh thiện, trông như một nữ thần ra tay cứu khổ cứu nạn. Trong lòng Sư Âm, âm thầm nguyền rủa: "Đệt! Nói mà không biết ngượng. Rõ ràng là không chịu trách nhiệm."

Cái thì mà thanh tẩy thế giới rồi tái tạo lại, nghe như là chuyện cỏn con, bộ tạo ra một thế giới là chuyện dễ dàng vậy sao? Siêu cấp phiền phức thì có! Nữ Oa hiện tại, đã không còn tẻ nhạt, nhàn nhạ, thoải mái để làm mấy chuyện này. Bởi vì, Nữ Oa bây giờ là người cuồng đồ vật do con người tạo ra, dù thế giới này đã hỏng bét, toàn những người xấu xa, thì bà cũng không muốn làm lại từ đầu. Tận thế sắp tới, nên muốn ném chuyện này qua cho người khác giải quyết, Nữ Oa chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.

"Hiện tại, mọi chuyện đang từ từ phát triển, các người không còn nhiều thời gian. Tranh thủ đi!" - Nữ Oa nói xong, một vầng sáng xuất hiện rồi bà biến mất. Thời gian và mọi người đã trở lại bình thường, không ai biết chiếc bàn cạnh cửa sổ đã xảy ra chuyện gì.

Sư Âm bây giờ đã hiểu tại sao Thôi Ngọc thở phào nhẹ nhõm, khi nghe họ đòi đi tìm Nữ Oa, vì biết chắc chắn bọn họ sẽ thay đổi chủ ý. Nữ Oa là một cây đinh to chà bá, gặp được bà thì sẽ bị đạp đinh. Loại giao dịch này quá không công bằng, dù các nàng không chịu chấp nhận, thì Nữ Oa cũng chả bị tổn thất gì. Cực khổ nhất là, nhân loại diệt vong, bọn họ cũng nối bước đi theo nhân loại, Trọng Khuynh và Trọng Lam cũng không thể tách ra. Vụ buôn bán này, dù ở thế nào thì bọn họ cũng là người chịu thiệt. Nếu chấp nhận làm, thì bọn họ vẫn còn một tia hi vọng.

"Tôi đã nói, các người sẽ lập tức thay đổi chủ ý." - Thôi Ngọc lại lần nữa xuất hiện họ, ý tứ "cô nhìn đi". Chẳng qua hắn đang chớp lấy thời cơ bọn họ cùng Nữ Oa trao đổi điều kiện thôi. Tính ra cũng có chỗ tốt, ít nhất tâm lý cũng được cân bằng.

"Nói đi, làm sao sửa lại Trấn Ma Kiếm?" - Sư Âm thẳng thắn đi vào chủ đề chính. Tức giận với mấy vị thần thì chỉ có nước chết sớm vài năm, thôi thì nghe Đào Tuyết Ương, bình tĩnh sống.

"Chỉ cần gom đủ vật liệu để sửa chữa là được. Cũng không khó lắm đâu: hoa Diễm Ma, nước Thần Tiên, Kỳ Lân Huyết, trái tim bất tử."

Nghe Thôi Ngọc nói xong, mặt Sư Âm đen thui, cái đó gọi là không khó à? Những thứ đó nghe cũng chưa nghe qua lần nào, hình như còn phải đi các giới để thu thập, có phải hắn cố ý chỉnh bọn họ không?

"Các ngươi rất nhiều người, có thể phân chia công việc. Nói khó thì chỉ có hoa Diễm Hoa vì ở Ma giới." - Thôi Ngọc thấy bọn họ câm nín, nói tiếp. Không muốn đả kích tinh thần sĩ khí, nên an ủi một chút.

"Chúng tôi đi Ma giới còn mạng để trở về sao?" - Đào Tuyết Ương lo lắng hỏi. Bọn họ là người phàm, chui đầu vô thế giới toàn là ác ma, có thể sẽ bị xé thành trăm mảnh. Xuất quân chưa thắng, đã bỏ mạng sa trường, bọn họ chết rồi có ai xây dùm anh hùng mộ không?

"Chị với Sư Âm đi Ma giới là tốt nhất, vì hoa Diễm Ma cần người lương thiện, tâm hồn tinh khiết mới hái được." - Thôi Ngọc tất nhiên sẽ không để Đào Tuyết Ương đi chịu chết. Mà, hắn nói cũng đúng, Đào Tuyết Ương không đi, thì có Sư Âm cũng vô dụng. Thứ này không phải dùng vũ lực là có thể hái được.

"Bỏ qua chuyện đó, nhưng làm sao đi Ma giới? Hoa Diễm Ma mọc ở đâu? Kỳ Lân là Thượng Cổ Thần Thú, chạy đi đâu tìm? Nước Thần Tiên là cái quái gì? Còn trái tim bất tử nữa." - Nói thì nghe rất đơn giản, nhưng mấy thứ đó là gì bọn họ còn không biết. Sư Âm lần nữa thấy bọn họ đang tự đào hố chôn mình.

"Kỳ Lân thuộc hỏa, cùng thuộc tính với Phượng Hoàng, để cô ấy đi Linh giới sẽ nhanh tìm thấy. Nước Thần Tiên là do năm giọt lệ của thần tiên tạo thành, Sư Phù đã đi một lần tới Thiên giới, cậu ấy là người thích hợp đi tìm. Trái tim bất tử, là tim của Nhân Ngư, cái này thì ở nhân gian tìm là được."

"Phân công công việc cũng đã xong, chúng ta không đi không được rồi. Trái tim bất tử ai đi tìm? - Sư Âm liếc nhìn người bên cạnh, đây không phải là cố ý tác hợp tình nhân đi làm nhiệm vụ. Vì một người đi rất nguy hiểm.

Vừa đúng lúc, người có thể đi tìm trái tim bất tử tự mình dâng đến cửa, Dương Tử Hi. Nàng cảm thấy thiên tai đột nhiên xảy ra khắp nơi, không được bình thường, chờ sau khi xử lý xong một đống công việc, tranh thủ thời gian cùng Dương Tử Khiêm đi tìm Sư Âm. Kết quả, vừa đến đã thấy một đám người trò chuyện vui vẻ, thấy bọn họ xuất hiện, cả đám hình như còn ngạc nhiên vui mừng.

"Tử Hi, chị đến thật đúng lúc." - Đào Tuyết Ương nhiệt tình chạy tới kéo tay Dương Tử Hi, nhìn rất giống chị em tốt. Dương Tử Hi nghi ngờ nhìn nàng, bọn họ quen thân vậy sao?

"Thiên tai xảy ra khắp nơi thật không bình thường, mấy người đã tìm được nguyên nhân?" - Dương Tử Hi nổ lực rút cánh tay về, tiếp theo là dùng cái mặt trơ như cục đá hỏi.

Sư Âm đem mọi chuyện kể lại một lần, sau nói hiện tại chỉ có Dương Tử Hi mới có thể đi tìm trái tim bất tử.

"Quả nhiên, tới không đúng lúc mà!" - Dương Tử Kiêm đứng một bên giọng điệu mỉa mai. Mới vừa vác mặt đến hỏi chuyện, đã quăng cho họ cái nhiệm vụ cứu vớt Trái Đất. Công việc đã vất vả, còn không có lương, lại nguy hiểm đến tính mạng tốt chỗ nào? Còn chưa tính tới hi sinh thì nhiều nhận lại chả bao nhiêu.

"Nếu không, thì ngươi có thể chọn đi xuống Ma giới." - Sư Âm xua tay, chúng ta sẽ giao lại nhiệm vụ quang vinh này cho ngươi.

"Tại hạ không có bản lĩnh lớn như vậy." - Dương Tử Khiêm nói còn cố ý ôm quyền. Trước hay sau nhất định phải nhận lấy một việc, bọn họ đã đưa cho hai anh em nhiệm vụ đơn giản nhất, "ngươi xem, chúng tôi đối xử tốt với ngươi chưa."

"Muốn tìm trái tim bất tử, ngươi có thể lần theo manh mối hai người bị Thụy Khải nhốt chung với tôi. Một người trong đó, có thể làm vết thương khép miệng, chuyện này hai người đó biết sẽ biết. Trên mấy web 'Kill Đồng Thoại' chắc có thể tìm thấy thứ liên quan đến hai người đó." - Sư Âm vô cùng có lòng tốt, chỉ cho hai anh em một con đường sáng. Trái tim bất tử đúng là nhiệm vụ đơn giản nhất, manh mối bày sẵn trước mắt.

"Vậy còn chúng ta thì sao? Không lẽ lấy cuốn sách cũ phong ấn Ma Quân ra hỏi sao? Nó là luồng tà niệm của Ma Quân, chắc chắn biết đường về nhà." - Quả nhiên, Đào Tuyết Ương tư duy khác người, vậy mà cũng nghĩ ra được.

Mọi người đang giật mình vì suy nghĩ của Đào Tuyết Ương, thì nàng đã tự giác chạy đi lấy cuốn sách cũ rách nát đem ra.

"Nè nè, ngươi có biết làm sao đi tới Ma giới không?" - Đào Tuyết Ương lắc lắc cuốn sách.

Cuốn sách không có phản ứng. Sư Âm bóp trán định ngăn cản Đào Tuyết Ương làm chuyện quá sức trẻ con, thì em ấy đã quăng cuốn sách xuống đất hung hăng chà đạp.

"Ngươi đừng có giả chết! Trả lời nhanh lên, nếu không ta kêu Hôn Âm dùng lửa thiêu để ngươi cảm thụ một chút sự khoan khoái." - Dùng đến bạo lực, hoàn toàn vì giải quyết nguy cơ của nhân loại. Đào Tuyết Ương trong lòng tự giải thích cho hành động của mình, làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết.

"Đừng! Ta nói. Ta có thể giúp các người mở ra cánh cổng của Ma giới, nhưng nếu đến đó các người đừng mong trở về, ha ha ha ~~~" - Ma Quân cười đắc ý, giống như đang cười nhạo họ tự tìm đường chết.

"Hôn Âm, đốt hắn!"

"Ta đã nói, ngươi còn đòi đốt ta sao?"

"Không phải ngươi vừa trù ẻo chúng ta sao? Còn chưa xuất phát, thì cái miệng đã nói bậy, đáng bị đốt!"

"Ngươi làm người hiền lành, thuần khiết. Tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?"

Mọi người lắc đầu bóp trán, chỉ có nha đầu ngốc đó mới cùng một luồng ác niệm bị phong ấn trong sách cãi vả um sùm. Đáng nói hơn là, cái tư tưởng của Đào Tuyết Ương quá khác người, cứ vậy đã tìm được đường đến Ma giới. Chuyện này cũng chỉ có Đào Tuyết Ương mới làm được.

"Trấn Ma Kiếm còn có thể chịu được thêm năm ngày, mọi người phải tranh thủ trong vòng năm ngày đem mọi thứ cần thiết trở về. Ma giới rất nguy hiểm, Sư Âm chị có muốn đến núi lửa Mauna Loa để mẹ chị giải trừ linh lực bị phong ấn không?" - Thôi Ngọc nhắc nhở, lúc này từng giây từng phút đều rất quý giá. Năm ngày này, với nhân loại chỉ là sự hành hạ, nhưng đối với bọn họ là nhiệm vụ cao cả nhưng đầy gian khổ.

"Chuyện cứu vớt thế giới, cứ tùy tiện như vậy giao cho chúng tôi sao? Đôi khi, làm người vô tri cũng thật hạnh phúc." Sư Âm nghĩ đến, những con người ở ngoài kia, còn chẳng hay biết chỉ còn vài ngày thế giới sẽ diệt vong. Làm người ngoài cuộc, dù chờ chết nhưng vẫn tốt hơn.

"Vừa sinh ra, mọi người đã được tiếp nhận những tài năng đặc biệt, sứ mệnh cũng khác hẳn với người bình thường."

"Thôi Ngọc, đừng có trưng cái vẻ mặt Thánh Mẫu đó ra, nhìn phát ói."

"Thời gian không còn nhiều, đừng phí lời nữa, nhanh hành động đi!" - Thôi Ngọc vênh mặt, hất hàm sai bảo.

- -----------------

Web "Kill đồng thoại": thật sự giải thích ra dài dòng lắm. Nên tạm thời cứ hiểu là web dành cho những người trí tưởng tượng bay cao bay xa, như mấy nv trong truyện cổ tích.

post xong truyện mà quên: Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ^^!