Âm Dương Miện

Chương 749: Bụi cây trên đầu của Hắc Ám Thiên Cơ




Bạch sắc quang mang không ngừng lan xa hơn trăm dặm, sáu kho hàng lớn có thể so sánh với sáu tòa thành thị trên Thánh Tà đảo. Nhưng chỉ sau một khắc cũng bị cắn nuốt hoàn toàn.

Bất luận là Hắc Ám ma sư hay những thợ thủ công, nhân viên hậu cần, tiếp liệu của Hắc Ám Ngũ Hành đại lục đều hóa thành một gốc đại thụ, sống dưới một hình thức khác. Còn các kiến trúc đều bị bạch quang lặng lẽ hòa tan, tất cả quân nhu, lương thảo đều biến thành chất dinh dưỡng dung nhập vào đất mẹ.

Sáu kho hàng có số lượng quân lính mỗi kho đều lên đến mười vạn, hơn nữa có ba ngàn tên Hắc Ám ma sư cùng hơn ba mươi vạn thợ thủ công, nhân viên tiếp liệu, hậu cần. Tổng số không dưới năm mươi vạn người. Cả sáu kho hàng là ba trăm vạn người. Nhưng chỉ sau một giây bạch quang đi qua, bọn hắn đã biến thành một mảnh rừng rậm mênh mông vô bờ, xanh biếc, tràn đầy hơi thở sự sống. Chắc chẳng ai biết, một nơi trong lành như vậy vừa có rất nhiều sinh mệnh bị hủy diệt!

Dấu vết duy nhất bọn họ lưu lại chính là tinh miện của bản thân. Mà Hắc Ám ma sư có tu vi càng mạnh thì đại thụ cũng càng cao lớn, tươi tốt. Đó là do khí huyết cường đại của bọn họ bồi dưỡng nên.

Bạch quang vẫn tiếp tục lan tràn, kỳ dị chính là, nó cứ bình thản lan tràn vậy thôi, biển rộng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng, bởi vì ánh sáng do Sáng Thế Lục Hợp phát ra hoàn toàn xẹt ngang trên mặt biển.

Còn một điểm khác biệt nữa giữa Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới với Sáng Thế Lục Hợp. Đó là thời gian của Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới rất dài, nếu không có Liệt Diễm thì sợ rằng nó phải kéo dài ít nhất ba ngày. Trong khi đó, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Sáng Thế Lục Hợp chỉ tốn mười phút.

Dù sao nó cũng chưa phải là Chung Cực Tất Sát Kỹ, một nửa Chung Cực Tất Sát Kỹ cùng Chung Cực Tất Sát Kỹ vẫn có chênh lệch khổng lồ. Sinh mệnh khí tức vẫn lan tràn trên Thánh Tà đảo đến khi cách Hồng Liên Thiên Hỏa trăm dặm mới lặng lẽ tán đi. Còn phía bên kia, ba phần năm cứ điểm Hắc Ám đã bị nó cắn nuốt.

Chỉ mười phút đồng hồ ngắn ngủi thôi, trong phạm vi bạch quang bao phủ, trừ eo biển ngăn cách Thánh Tà đảo và Hắc Ám Ngũ Hành đại lục ra, tất cả đều được bao phủ trong một màu xanh biếc, tất cả tính mạng đều đã biến thành cây cỏ.

Hắc Ám đại quân trú đóng tại tiền tuyến vô cùng khổng lồ. Mặc dù bọn Lý Vĩnh Hạo nhận được mệnh lệnh của Hắc Ám Thiên Cơ xong liền trở về, truyền đạt tất cả hắc ám ma sư mau chóng chạy về hướng Hồng Liên Thiên Hỏa. Nhưng di chuyển cả một doanh trại khổng lồ thật sự rất khó khăn. May là vị trí bọn họ trú đóng không cách Hồng Liên Thiên Hỏa quá xa. Khi Sáng Thế bộc phát, không biết có bao nhiêu Hắc Ám ma quân cùng Hắc Ám binh lính tận mắt chứng kiến những đồng đội mới lúc trước còn đang nói cười của mình biến thành cây cối. Chỉ trong phút chốc, doanh trại của bọn họ đã bị cắn nuốt một nửa, đồng thời, cũng có một phần ba bị thiêu đốt mà chết do tiến tới quá gần Hồng Liên Thiên Hỏa.

Ngây dại! Chiến sĩ Hắc Ám Ngũ Hành đại lục cũng thế, ma sư cũng vậy, vẻ mặt tất cả lúc này đều ngây dại. Nhưng sâu trong đôi mắt của bọn họ có thể thấy rõ ràng sự sợ hãi. Sự sợ hãi toát ra từ tận linh hồn.

Đúng thế! Những điều vừa phát sinh hoàn toàn vượt qua nhận thức của bọn họ. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng ai biết cả. Bởi bạch quang chợt đến rồi chợt đi, lưu lại cho bọn họ một mảnh rừng xanh biếc vô tận cùng với sự biến mất của chiến hữu và doanh trại.

- Con mẹ nó, có ai cho ta biết chuyện gì vừa xảy ra không?

Một gã tướng quân tính khí nóng nảy nổi giận gầm lên.

Không ai có thể giải đáp vấn đề của hắn. Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ lại càng không hé răng. Giờ khắc này, chính bọn họ mới là người rung động nhất. Bởi chính họ đều rõ ràng, nửa giờ trước khi bạch quang bộc phát thì Hắc Ám Thiên Cơ đã tiến đến. Vị Thiên Cơ đại nhân vô địch thiên hạ trong lòng bọn họ cũng không thể ngăn được ma lực mộc hệ kinh khủng kia bộc phát, điều này thật sự khó tin nổi!

Mặc dù chỉ còn lại không tới một nửa doanh trại nhưng tổn thất nhiều nhất vẫn là binh lính bình thường cùng quân giới, phần lớn ma sư đã nghe theo mệnh lệnh của Lý Vĩnh Hạo tiến đến gần Hồng Liên Thiên Hỏa, may mắn thoát chết. Nhưng tâm tình Lý Vĩnh Hạo vẫn vô cùng nặng nề, bởi vì hắn biết rõ địa phương bắt đầu bộc phát. Không nghi ngờ chút nào, bạch quang kỳ dị này đã bao phủ tất cả địa phương ngoại trừ khu vực gần Hồng Liên Thiên Hỏa này. Khi bạch quang ập tới, Hồng Liên Thiên Hỏa cũng chấn động kịch liệt, thậm chí còn ảm đạm đi mấy phần, sợ rằng nó cũng không thể chịu đựng được năm năm.

Nhưng hiện tại chẳng ai để ý đến vấn đề này cả, càng chẳng có ai cho rằng Hồng Liên Thiên Hỏa suy yếu sẽ tốt cho bọn họ. Trong lòng Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ chỉ có một ý nghĩ, đó là sáu kho hàng đã bị hủy diệt rồi, trăm vạn ma sư, binh lính, nhân viên, thợ thủ công cũng xong đời.

Giờ khắc này, trong đầu Lý Vĩnh Hạo không ngừng vang vọng những lời Cơ Đông nhờ Thiểm Nhạc chuyển lại cho hắn. Hắn đã làm được, thật sự làm được. Ma lực mộc hệ kinh khủng kia, bạch quang quỷ dị mà thần kỳ kia trong nháy mắt đã hủy diệt vô số tích lũy của Hắc Ám Ngũ Hành đại lục. Lực chiến đầu của Hắc Ám đại quân cũng giảm mất một phần ba, quân hậu cần, tiếp liệu lại càng không thể tính toán nổi. Trọng yếu hơn là vô số quân giới được nghiên cứu chế tạo cũng bị hủy ít nhất một phần ba. Hết thảy những thứ này thật sự chỉ do Quang Minh Thiên Can Thiên Can Thánh đồ làm thôi sao?

Lý Vĩnh Hạo chưa phục ai bao giờ, kể cả Hắc Ám Thiên Cơ cũng thế. Dù sao thực lực của Hắc Ám Thiên Cơ cũng đến từ việc hắn cắn nuốt tứ đại thánh thú mà không phải do tự bản thân tu luyện nên. Nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn, ngoài việc khiếp sợ ra, hắn thật sự cảm thấy khâm phục Cơ Động. Hắn biết rõ, bản thân cũng không thể làm tốt hơn Cơ Động được.

Hai lần đánh Hắc Ám Thần miếu, giành thành tích huy hoàng, mà một khắc trước, hắn đã làm cho Hắc Ám Thiên Cơ cùng Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ và Hắc Ám đại quân trên Thánh Tà đảo gặp đả kích kinh khủng trước nay chưa từng có.

- Ca, Thiên Cơ đại nhân có thể bị…

Giọng Hạt Tử run rẩy bên tai hắn. Mà lúc này, Hắc Ám đại quân bắt đầu bừng tỉnh, tràn ngập hỗn loạn, không chỉ binh lính bình thường náo loạn, ngay cả Hắc Ám ma sư cũng thế. Bọn họ là ma sư, hoàn toàn hiểu rõ lực lượng kinh khủng vừa rồi không thể là lực lượng của con người được. Không hiểu rõ mới là đáng sợ nhất, sự khủng hoảng như ôn dịch lan tràn trong lòng mỗi tên Hắc Ám ma sư cùng Hắc Ám binh lính.

Lý Vĩnh Hạo hít sâu, cố gắng ổn định tâm tình, nhìn muội muội xong nhẹ lắc đầu. Trừ phi thấy thi thể của Hắc Ám Thiên Cơ, nếu không hắn tuyệt đối không tin Hắc Ám Thiên Cơ dễ dàng tử vong như thế. Mọi chuyện đã qua, hắn biết rõ mình nên làm gì. Bất luận Hắc Ám Thiên Cơ còn sống hay không, trước mắt hắn cần phải ổn định được cục diện.

Thân hình Lý Vĩnh Hạo phóng lên cao, nháy mắt đã bay lên giữa không trung. Bạch quang chói mắt trên người hắn bộc phát ra, làm cho hắn sáng chói như mặt trời.

- Câm mồm, yên tĩnh lại hết cho ta!

Thanh âm trầm thấp, giàu lực hút của Lý Vĩnh Hạo quanh quẩn xung quanh. Mấy trăm vạn đại quân bên dưới đều có thể nghe thấy rõ ràng những lời đó. Ngoại trừ Hắc Ám Thiên Cơ ra, hắn chính là người nhiều quyền uy nhất ở đây. Lời nói của hắn vẫn còn có những tác dụng nhất định, Hắc Ám đại quân đang hỗn loạn cũng yên ổn hơn một chút.

Lý Vĩnh Hạo trầm giọng nói:

- Chúng ta cũng không rõ ràng lắm chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng ta biết rõ, Thiên Cơ đại nhân đã trở lại Thánh Tà đảo, đi điều tra nguyên nhân rồi. Ta đoán nhất định vừa có một di tích thượng cổ xuất hiện trên Thánh Tà đảo nên mới tạo ra tình huống đó. Hiện tại, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi kết quả của Thiên Cơ đại nhân. Các quân đoàn nhanh thống kê tổn thất rồi báo cho ta. Hắc Ám ma quân nghe lệnh của ta, các ngươi tạm thời làm giám quân, có thể tiền trảm hậu tấu. Những ai lớn tiếng, giết! Tiếp tục bàn tán, giết! Khiến lòng người rối loạn, giết! Tụ tập gây loạn, giết!

Sau khi bốn chữ giết tràn ngập sát khí vang lên, rốt cuộc Hắc Ám đại quân cũng yên tĩnh lại, Hắc Ám ma quân cũng dần tỉnh ngộ, cuống cuồng làm theo lời Lý Vĩnh Hạo. Nghe thấy bốn chữ Hắc Ám Thiên Cơ, bọn họ cũng đã ngừng hỗn loạn, ai cũng rõ tính tình của Thiên Cơ đại nhân mà. Lại thêm Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ trấn giữ cục diện, nên mới có thể áp chế được hoảng loạn.

Sau khi lòng người yên ổn, hắn hơi chút do dự, rồi ra lệnh Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ dẫn dắt Hắc Ám ma quân thống kê tổn thất, giám sát binh lính.

Thật ra vào lúc này, hắn biết rõ mình cần phải dẫn dắt một số ma sư cường đại đi xem xét tình hình sáu kho hàng. Nhưng hiện tại hắn phái ai đi đây? Hắc Ám ma quân sao? Một khi họ phát hiện tình huống bên kia, nhất định quân đội lại càng hỗn loạn, dẫn đến tạo phản. Đây cũng là điều Lý Vĩnh Hạo sợ nhất. Dù sao sáu kho hàng chính là trụ cột của cả Hắc Ám đại quân. Chỉ trong chốc lát đã không còn gì, chắc chắn mọi người lại càng thêm hoảng loạn. Phái Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ đi sao? Vạn nhất Quang Minh Thiên Can Thánh đồ còn ẩn nấp ở đó, mình lại không thể xung đột với Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ. Vạn nhất bị mai phục thì sao, lúc đó không còn đủ Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ, chắc chắn nguy cơ lại càng lớn hơn. Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, Lý Vĩnh Hạo quyết định trước tiên ổn định lại cục diện ở đây đã.

Lý Vĩnh Hạo liên tiếp ra lệnh, Hắc Ám đại quân cũng cứ thế hành động, thu thập Hắc Ám tinh miện rơi vãi trên mặt đất, một lần nữa khôi phục doanh địa. Mặc dù rất nhiều quân sĩ không có doanh trướng, nhưng dưới sự chỉ huy của hắn, rốt cuộc cũng miễn cưỡngtránh được nguy cơ phản loạn. Về phương diện thống lĩnh quân đội, mười Hắc Ám Thiên Cơ cũng thua kém Lý Vĩnh Hạo, hắn mới chính là thống soái của đội quân này. Đây cũng là lý do tại sao Hắc Ám Thiên Cơ đã có ý diệt trừ bọn họ nhưng vẫn không thực hiện. Mà cũng vì thế nên Lý Vĩnh Hạo đã sớm có dã tâm của mình.

Chờ Lý Vĩnh Hạo làm xong mọi việc thì trời cũng đã sáng, Sáng Thế Lục Hợp bộc phát cũng đã làm ra một chuyện vô cùng tốt cho Thánh Tà đảo, đó chính là mang lại một luồng sinh khí mới cho cả hòn đảo. Cuối cùng Lý Vĩnh Hạo ra lệnh cho đại quân nhanh chóng mở đường tiến tới eo biển, lúc này hắn mới mang theo tâm trạng mệt mỏi trở về đại trướng.

Vừa vào lều, Lý Vĩnh Hạo bất chợt giật mình, bởi vì trong đại trướng đang có người. Đúng lúc hắn đề tụ ma lực theo bản năng thì thấy rõ, người ngồi ở chủ vị chẳng phải là Hắc Ám Thiên Cơ sao?

Sắc mặt của Hắc Ám Thiên Cơ lúc này tái mét, ánh mắt âm trầm vô cùng đáng sợ.

Y phục trên người hắn cũng đã đổi khác, không còn là bộ mà bọn họ nhìn thấy lúc nãy nữa. Khôi hài là đầu Hắc Ám Thiên Cơ nhưng là một bụi cỏ, dài chừng một thước, thật sự làm tổn hại đến hình tượng của vị Thiên Cơ đại nhân vĩ đại.

- Thiên Cơ đại nhân, ngài đã trở lại, thật sự tốt quá rồi.

Hơi chút ngạc nhiên, Lý Vĩnh Hạo lập tức tỏ vẻ kinh hỉ. Hắn cũng thật sự mừng đấy, mặc dù hắn hận Hắc Ám Thiên Cơ thấu xương nhưng chuyện vừa xảy ra cũng khiến hắn cảm thấy lực bất tòng tâm. Từ lúc biết mình không phải đối thủ của Cơ Động, hắn cũng hiểu nếu để mình dẫn dắt Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ, sợ rằng không thể cùng Quang Minh Thiên Can Thánh đồ đối mặt được. Mà Hắc Ám Thiên Cơ trở về, ít nhất hắn có người giúp đỡ, nội tâm khủng hoảng cũng giảm đi nhiều.

Nhưng điều khiến Lý Vĩnh Hạo cảm thấy ngoài ý muốn chính là Thiên Cơ lại gật đầu với hắn, nói:

- Vĩnh Hạo, ngươi làm khá lắm, ngươi ra lệnh rất chính xác. Lần này, chúng ta thật sự thảm rồi.

Sau đó Lý Vĩnh Hạo run rẩy:

- Thiên Cơ đại nhân, chẳng lẽ kho hàng của chúng ta…

Trong mắt Hắc Ám Thiên Cơ hiện ra vẻ thống khổ, chẳng ai tiếc sáu kho hàng kia hơn hắn. Bởi vì tư nguyên trong sáu kho hàng này là do hắn trả giá bị người đời thóa mạ mà đổi lấy được. Cứ như vậy bị hủy, sao hắn không đau lòng được đây!

- Mất hết cả rồi, người cũng mất. Vốn dĩ ta tìm cách để kỹ năng kia không bộc phát, chẳng biết lũ Quang Minh tiểu tặc kia dùng biện pháp gì kích nổ nó. Nếu ta không phản ứng mau, chỉ sợ ngươi không thấy được ta nữa rồi. Cho dù như thế… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ lên đầu mình.

- Thiên Cơ đại nhân, ngài bị thương sao?