Âm Dương Miện

Chương 712: ngân dạng sáp đầu thương?




Nữ nhân tuyệt sắc nhìn thật sâu Cơ Động, thân hình nàng nhoáng lên đã rời khỏi người hắn, rồi truyền âm nói:

- Ta không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, nếu như ngươi có ý muốn tiến vào nội bảo thì một lúc nữa là cơ hội tốt nhất. Bên trong nội bảo có mười vị Tử Bào Đại Tế Ti. Một lúc nữa chính là thời gian chúng sẽ triệu hoán nữ Ma Sư tiến vào nội bảo hầu hạ, đồng thời phòng vệ khi đó sẽ lỏng lẻo nhất. Nhưng hết thảy phải cẩn thận.

Nói xong câu đó, nàng mạnh mẽ đứng lên đá Cơ Động một cước, đùng đùng nổi giận quát:

- Quả nhiên là ngân dạng sáp đầu thương, chẳng làm được việc gì ra hồn, chỉ biết sờ soạng vài cái. Cút mau, sau này đừng để lão nương thấy mặt ngươi.

Tiếng cười vang tràn ngập cả tửu quán, Cơ Động cúi đầu chật vật chạy ra ngoài. Trong lòng hắn không có nửa phần cảm giác xấu hổ hoặc là bị sỉ nhục, mà càng thêm tôn kính nữ nhân kia. Công phu che giấu của nàng đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh. Một nữ nhân như thế rất vĩ đại.

Đi ra khỏi tửu quán, Cơ Động quay đầu lại nhìn thật kĩ người đẹp lục quan đang tức giận la hét om sòm, cuối cùng truyền âm cho nàng một câu:

- Một lúc nữa, ngươi hãy li khai khỏi tửu quán, nhất định phải rời đi. Tại đây có thể sẽ trở thành mục tiêu công kích của chúng ta. Đồng thời không được vào nội bảo.

Nói đến đây, Cơ Động thoáng dừng lại một chút, ánh mắt của hắn không e dè nhìn thẳng vào nàng nói hai chữ: Bảo trọng.

Cơ Động quan sát bốn phía một chút, dưới sự che giấu của Linh Hồn Lực, hắn lẻn vào bóng tối trở về với đồng bạn của mình.

Các Thiên Can thánh đồ đều nhìn Cơ Động với ánh mắt quái dị, hiển nhiên đoạn nói chuyện của hắn và người đẹp lục quan mọi người đều nghe rõ và bị ảnh hưởng không nhỏ. Bất quá, lại không ai bộc lộ thần sắc giễu cợt Cơ Động, cho dù mấy chữ ngân dạng sáp đầu thương cũng không nói tới. Mạt Nhi đứng ở chính giữa mấy người, hai tay bụm lấy miệng của mình không muốn khóc thành tiếng, chỉ là sự rơi lệ trong im lặng càng khiến cho mọi người rung động.

Cơ Động đi đến bên người Mạt Nhi, Linh Hồn Lực phòng hộ bỗng nhiên tăng cường, hắn sờ đầu nàng nói:

- Muốn khóc thì khóc lên đi. Không có chuyện gì nữa, ta giúp ngươi ngăn cách thanh âm ra bên ngoài.

Mạt Nhi không nhịn được nữa, nàng quay đầu nhào vào ngực Thiên Cơ khóc lớn. Một bên khóc, một bên nghẹn ngào nói:

- A di, ta còn tưởng rằng ngươi chết. Nguyên lai ngươi lại ở chỗ này, vì cái gì các ngươi đều không nói cho ta biết a di ở chỗ này. A di, tại sao ngươi lại làm như vậy?

Bằng linh hồn dung hợp, những gì Cơ Động đã thấy đã làm trong tửu quán, nàng cũng thấy. Nhưng phản ứng của nàng lại ngoài dự đoán của mọi người, hiển nhiên nàng có quen biết người đẹp lục quan đó.

Bất quá, Mạt Nhi nhào vào trong ngực Thiên Cơ lại càng khiến cho cả đám ngỡ ngàng, theo lý thì Cơ Động là người đi lên an ủi nàng thì nàng hẳn phải nhào vào ngực hắn mới đúng chứ? Thế nhưng ai cũng không để tâm quá vào chuyện này.

Thiên Cơ đối mặt với cục diện này hiển nhiên là không có kinh nghiệm, chân tay hắn luống cuống không biết nên làm thế nào mới tốt. Miểu Miểu đứng ở gần đó đi lại, nàng kéo hai cánh tay của Thiên Cơ buộc hắn phải ôm lấy Mạt Nhi, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra thần sắc cảnh cáo Thiên Cơ không được phép buông tay Mạt Nhi ra.

Lập tức, một màn trước nay chưa có xuất hiện, gương mặt Thiên Cơ đỏ bừng như một trái cà chua, hắn xấu hổ khiến không khí bớt đi phần nặng nề.

Thiên Cơ thật vất vả mới làm cho mình tỉnh táo vài phần, thấp giọng nói:

- Mạt Nhi, tỉnh táo một chút, thời gian của chúng ta có hạn. Phải khống chế tình cảm của mình.

Nói cũng kỳ quái, vừa nghe Thiên Cơ dỗ dành, nàng ngưng khóc nói:

- A di nuôi ta từ nhỏ, mãi cho tới sáu năm trước, có một ngày a di đột nhiên mất tích. Ba ba nói cho ta biết a di là bị người của Hắc Ám thần miếu bắt đi. Lúc ấy ta thương tâm rất lâu, thì ra a di không chết, còn lẻn vào trong thần miếu. Vì cái gì cái thế giới này như vậy không công bằng, a là người di tốt, tại sao lại ở nơi đó??? Nguồn tại http://Truyện FULL

Thiên Cơ trầm giọng nói:

- Vậy ngươi sẽ xem thường a di của ngươi sao?

- Không, đương nhiên không.

Mạt Nhi kịch liệt hét to:

- A di làm hết thảy cũng là vì tổ chức, vì chúng ta có thể đối phó với Hắc Ám Thiên Cơ, trong lòng ta nàng là người vĩ đại nhất.

Thiên Cơ mỉm cười, nói:

- Vậy là tốt rồi. Ngươi nói rất đúng, nàng là một nữ nhân vĩ đại. Một nữ nhân vĩ đại vì tín ngưỡng của chính mình mà tình nguyện trả giá hết thảy. Ta vừa rồi thấy một chút tương lai của nàng. Ngươi có thể yên tâm, bởi vì ta nhìn thấy quang minh. Tương lai của nàng rất tươi sáng, sẽ là một kết cục tốt đẹp.

- Thật không?

Mỹ mâu của Mạt Nhi sáng lên, tiếng khóc ngưng lại.

Thiên Cơ mỉm cười nói:

- Đương nhiên là thật. Đừng quên ta cũng là Thiên Cơ, ta có năng lực đoán trước tương lai.

- Ta tin tưởng ngươi!

Mạt Nhi rất nghiêm túc khẽ gật đầu, sắc mặt nàng rốt cục cũng dần dần bình tĩnh.

Diêu Khiêm Thư nói:

- Thật không có phát hiện, nguyên lai Thiên Cơ của chúng ta còn có tiềm chất làm thần côn a. Ta như thế nào không biết hắn vừa rồi nhìn thấy tương lai nhỉ?

Cơ Động truyền âm cho tất cả mọi người:

- Chúng ta ở chỗ này chuẩn bị, ta đi kiếm một ít quần áo và lệnh bài của Hắc Ám ma sư, một lúc nữa sẽ hành động.

Nói xong, hắn lại lặng yên không một tiếng động lách mình rời đi.

Miểu Miểu tiến đến bên người Trần Tư Tuyền truyền âm hỏi:

- Tư Tuyền, ngươi không ghen sao?

Trần Tư Tuyền yên lặng lắc đầu, mỉm cười nói:

- Từ a di Mạt nhi, ta hiểu thêm được rất nhiều chuyện. Nguyên lai ta vẫn cho rằng chính mình rất thảm, thủy chung không thể cùng Cơ Động thật sự ở cùng nhau, nhưng khi thấy nàng ta mới biết được, thì ra còn có nữ nhân thê thảm hơn ta gấp trăm ngàn lần. Ta rất thỏa mãn vì hiện giờ còn được người mình yêu ở cùng với nhau.

Nghe Trần Tư Tuyền nói xong, Miểu Miểu sững sờ một chút, nàng khẽ thở dài:

- Đúng a! Trước kia tên hỗn đản kia ở bên cạnh mình thì cái gì cũng không thấy, nhưng hiện tại hắn không có bên cạnh, ta mới biết được, thì ra mỗi ngày gặp mặt tên kia cũng làm ta thỏa mãn. Nữ nhân chúng ta thật sự là....

Cơ Động im lặng canh giữ ở bên cạnh tửu quán, chỉ cần có Hắc Ám Ma Sư đi về phía hắn thì đều lặng yên không một tiếng động biến mất. Trong tửu quán có hơn ngàn người, số lượng rời đi hiển nhiên không ít. Không tới nửa canh giờ, Cơ Động đã lấy đủ y phục và lệnh bài cho đồng bọn bắt đầu chờ đợi thời cơ.

Đúng vào lúc này, a di của Mạt Nhi từ bên trong đi ra, nàng rời đi một mình, có lẽ những Hắc Ám Ma Sư không ai muốn vì nàng mà trêu chọc đến Tử Bào Đại Tế Ti.

Vừa đi, nàng còn phiền muộn lẩm bẩm:

- Đều là một đám người nhát gan, không biết phía dưới có hàng họ gì không, một chút gan cũng không có, vậy mà trốn tránh lão nương. Hừ! Các ngươi đi uống rồi chết hết đi. Một lũ hỗn đản! Sớm biết như vậy, đêm nay còn không bằng về với lão gia hỏa kia, tuy không thể dùng nhưng miễn cưỡng cũng qua được. Sông đào bảo vệ thành bên kia sắp mở, không biết tối nay ai tới hầu hạ lão gia hỏa kia. Nội bảo có hơn 100 hộ vệ mà nguyên một đám giống như người khác thiếu nợ mình vậy. Không phải là Thất Quan Ma Sư sao, ngay cả Bát Quan cũng không đến, còn dám trương bộ mặt cá chết đó cho lão nương nhìn. Đáng đời đám người mỗi ngày ngày đứng ở nơi đó làm thủ vệ.

Điệu bộ hùng hùng hổ hổ của nàng càng khiến ánh mắt của các Thiên Can thánh đồ các Thiên Can thánh đồ biểu lộ sự tôn kính. Tuy nàng chỉ nói mấy câu, rồi rời đi, nhưng lại cho bọn họ khá nhiều tin tức. Trước tiên, nàng cường điệu thời gian mở cửa nội bảo, tiếp theo nàng đem số lượng, đẳng cấp thủ vệ trong nội bảo nói ra. Đối với các Thiên Can thánh đồ thì những điều này là thông tin mà bọn họ cần nhất.

- Đi!

Cơ Động vung tay lên mang theo mọi người lặng yên tiềm hành, vành mắt Mạt Nhi lại có chút đỏ lên, một tay bị Trần Tư Tuyền lôi kéo, tay kia thì nắm lấy Thiên Cơ, tựa hồ là muốn từ trên người hắn tìm vài phần an ủi, Thiên Cơ cũng tùy ý để nàng lôi kéo tay của mình. Đối với tiểu cô nương này, hắn cũng rất có hảo cảm. Dù sao, thân thế bất hạnh của hai người có phần tương đồng dễ đồng cảm.

Nhờ linh hồn dò xét mọi người tận khả năng lợi dụng bóng tối ẩn thân và linh hồn lực che dấu tiếp cận nội bảo. Mắt thấy khoảng cách sông đào bảo vệ thành sông đào bảo vệ thành nội bảo còn có ước chừng chừng năm trăm thước thì Cơ Động lại chủ động ngừng lại. Đang lúc mọi người khó hiểu thì thấy mấy chục chục điểm đỏ xuất hiện. Hiển nhiên, nơi này là có đại lượng cọc ngầm (ám thung - tức kẻ bảo vệ trong bóng tối), nội bảo chính là hạch tâm chính thức của Hắc Ám thần miếu hoặc là nói chỉ có nội bảo này mới chính thức được coi là Hắc Ám thần miếu.

- Để ta đi.

A Kim đi tới bên cạnh Cơ Động thấp giọng nói.

Cơ Động thoáng suy tư một chút rồi gật nhẹ đầu nói:

- Ta đi với ngươi.

Rời khỏi linh hồn lực che giấu, A Kim rất dễ dàng bạo lộ dưới sự dò quét của Thánh cấp linh hồn lực của các tháp canh, nhưng có Cơ Động đi theo thì không thành vấn đề gì lớn.

Hai người tựa như hai đạo u linh lặng yên lóe lên. Cơ Động phát hiện, tu vi cọc ngầm tại đây không tồi, đều là cấp bậc Lục quan, thậm chí có mấy người là Ma Sư Bát Quan. Đối với hai người Cơ Động, việc giết chết Lục Quan Ma Sư không khó. Nhưng mà vô thanh vô tức miểu sát Bát Quan Ma Sư thì có một chút khó khăn. Dù sao, tu vi đến Bát Quan đã là một cái cảnh giới hoàn toàn mới, khoảng cách tới Chí Tôn cường giả cũng chỉ chênh lệch một cửa khẩu cuối cùng.

Hai người lặng yên tiềm hành, A Kim cúi người thấp xuống, mà Cơ Động thủy chung đều đi theo nàng đằng sau. Rất nhanh, hai người đã tiếp cận cọc ngầm thứ nhất. Cọc ngầm này là một cột đá màu đen, từ bên ngoài nhìn vào căn bản căn bản không thấy bất cứ dị thường nào. Nhưng dưới dò xét linh hồn của Cơ Động thì bên trong rõ ràng có một sinh mạng, nói cách khác trong cột đá màu đen ẩn giấu một người. Hơn nữa, bên trên còn khắc một cái phòng ngự pháp trận.

Cơ Động trao đổi ánh mắt cùng A Kim một chút, A Kim thoáng trầm tư một lát có hơi do dự . Bởi giết người bên trong, phá hủy cột đá...những điều này không khó. Khó chính là không cho người nọ lúc bị giết kích động phòng ngự pháp trận, hơn nữa nàng cũng sợ phòng ngự pháp trận tự vận hành, giả như công kích của mình ảnh hưởng tới trận pháp, khi đó nó tự vận chuyển thì hai người lập tức bị lộ.

Cơ Động hướng A Kim làm thủ hiệu, biểu thị chính mình đến giải quyết vấn đề này. Ánh mắt A Kim khẽ máy động, Cơ Động minh bạch nàng là hỏi mình có nắm chắc hay không. Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Cơ Động như là con báo linh xảo nhảy ra ngoài. Bởi vì có linh hồn Thánh cấp che dấu, lúc này lại đêm tối cộng thêm một thân hắc y, muốn phát hiện hắn thì trừ phi là cường độ linh hồn phải cao hoặc bằng hắn.

Một tầng ánh sáng kì dị từ trên người Cơ Động phóng xuất, A Kim có linh hồn dung hợp nên tự nhiên có thể chứng kiến Cơ Động đang làm cái gì, sau khi thấy ánh sáng kì dị, nàng lập tức bừng tỉnh.

Tay phải Cơ Động lặng yên ấn lên cột đá, khi bàn tay hắn tiếp xúc đến thì trong nháy mắt, điều A Kim lo lắng quả nhiên xuất hiện. Pháp trận bên trên cột đá chính là một phòng ngự pháp trận. Nói cách khác, chỉ cần ngươi tiếp xúc hoặc là công kích nó thì trận pháp sẽ tự động vận chuyển.

Điều này nói rõ, ngươi có phát hiện ta là cọc ngầm thì cũng không có biện pháp bắt ra.

Nhưng mà thật sự thì không có biện pháp sao? Tay phải Cơ Động đặt lên trên cột đá lại không có kỳ phản ứng nào, phòng ngự pháp trận cũng không vận chuyển.

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước hào quang kỳ dị sáng lên trên người Cơ Động chính là một trong tam đại Ma Vực của hắn - Nguyên Tố Bác Ly Ma vực. Trong một sát na, toàn bộ cột đá tính cả Ma Sư ẩn nấp trong cột đá đã bị Cơ Động hoàn thành ngăn cách. Nếu như bên trong là một gã Bát Quan Ma Sư, có lẽ Cơ Động không thể thành công, nhưng pháp trận bảo hộ cột đá an bài bên trong chẳng qua là một gã Lục Quan Ma Sư, xem như thực lực kém cỏi nhất ở bên trong đám cọc ngầm nơi này.

Lập tức bị Nguyên Tố Bác Ly Ma vực tách nguyên tố ra, ma sư bên trong chỉ cảm thấy đại não quay cuồng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra hắn đã bị cực hạn Âm Hỏa nuốt sống mà không có nửa điểm thanh âm phát ra. Một kích của Cơ Động không chỉ có thể xuyên thấu qua mặt ngoài thân thể mà ngay cả qua cột đá này cũng không tốn sức chút nào. Nguyên Tố Bác Ly Ma vực cộng thêm Diệt Thần Kích, cho dù là Cửu Quan Ma Sư trước mặt Cơ Động cũng phải bó tay chịu trói huống chi là Ma Sư Lục Quan nhỏ bé như thế này. Mà cột đá bị cách ly khỏi nguyên tố xung quanh cũng trở nên vô dụng, không cách nào vận chuyển pháp trận.