Âm Dương Miện

Chương 487: Thái tử điện hạ




Thiếu nữ Giáp Tân nghi hoặc hỏi: "Bộ Sinh, chúng ta thuê phòng Hoàng Đế làm gì? Những một ngàn tám trăm tám mươi kim tệ đấy!" Rõ ràng là nàng muốn nói cho Cơ Động biết hắn đang đặt một phòng xa xỉ bậc nào. Tám gian phòng tổng cộng một ngày tiêu phí gần bảy mươi vạn tệ, đối với bất kỳ ai cũng đều là con số vô cùng lớn. Cho dù là hoàng thất đế quốc cũng không có xa xỉ như thế. Mà trên thực tế, cho dù gian phòng này của tửu điếm Ngốc Có Tiền có tốt nhất đi chăng nữa, bây giờ tổng cộng cũng chỉ có bốn gian trống mà thôi.

Có thể trú lại trong phòng Hoàng Đế của tửu điếm Ngốc Có Tiền không chỉ đơn giản mất tiền là có. Nó còn tượng trưng cho thân phận của chủ nhân, mà mỗi một người từng ở phòng Hoàng Đế của tửu điếm đều trở thành khách quý của thương hội Ngốc Có Tiền, bất luận họ có yêu cầu gì đều được thỏa mãn. Dĩ nhiên nếu yêu cầu của vị khách quý này có giá trị quá cao thì sẽ thu thêm phí.

Cơ Động khẽ nhíu mày, đang định mở miệng thì đột nhiên một thanh âm kinh hỉ vang lên: "Cơ Động, là đệ sao?"

Ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn với tốc độ như tia chớp lao đến, dọa hai nàng tiếp tân nhảy dựng lên. Các nàng cảm thấy trước mắt chỉ hơi xao động đã thấy rất nhiều người rồi.

Người đến đều mặc trường bào màu vàng, đầu tóc chỉnh tề cắt tỉa gọn gàng. Hắn vừa xuất hiện lập tức có bốn gã hầu cận đuổi theo, đem hai nàng tiếp tân tách ra một bên.

Thấy người này, Cơ Động vốn bình tĩnh cũng không khỏi xúc động: "Là huynh thật sao?"

Người áo vàng cũng vui mừng choàng vai bá cổ với Cơ Động. Động tác của hắn khiến cho tim của đám học viên không khỏi co thắt một hồi. Ở trong mắt bọn họ, lão sư Cơ Động là người cực kỳ nguy hiểm, người lạ chớ nên đến gần. Trừ sự kính nể, bên trong lòng mỗi người bọn họ đều có nỗi sợ hãi khá lớn với Cơ Động. Vậy mà người áo vàng này lại trực tiếp bá vai với lão sư Cơ Động, chuyện này sao không khiến bọn họ kinh hãi chứ?

Trong mắt người áo vàng cũng đầy vui vẻ, xúc động. Nhìn Cơ Động đầu lốm đốm bạc, đôi môi run rẩy không thốt thành lời. "Đệ đệ, trong khoảng thời gian này đệ ở chỗ nào, làm sao lại thành bộ dáng này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đệ có biết chăng, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho đệ." Vì tâm tình quá đỗi kích động, thanh âm hắn phát ra cũng rất lớn, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh. Một gã quản lý trang phục nam nhân mang mấy gã nhân viên làm việc vội vàng đi lên.

"Thái tử điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?" Gã quản lý cung kính hướng đến người mặc áo vàng nói.

Không sai, người mặc trường bào màu vàng sáng chói không ai khác chính là đại ca của Cơ Động, cũng là con thừa tự nhất mạch của Bình Đẳng Vương thuộc hoàng thất Dạ Thương.

Cơ Dạ Thương căn bản không thèm để ý đến gã quản lý đang kinh nghi kia, chăm chú nhìn lên đầu Cơ Động lốm đốm bạc cùng ánh mắt đạm mạc kia khiến trái tim hắn không khỏi co thắt lại. Mặc dù hắn không cùng người đệ đệ này lớn lên nhưng Cơ Động là thân nhân duy nhất cùng thế hệ với hắn. Mặc dù Cơ Động không đồng ý nhưng hắn và ông nội đã sớm xác định hắn là người thừa kế rồi.

"Không có gì, tất cả cũng qua rồi." Cơ Động nhàn nhạt hồi đáp. Nỗi thống khổ của mình không cần để nhiều người biết, dù sao họ cũng không chia sẻ được gánh nặng này. Ở chỗ này gặp được Cơ Dạ Thương cũng khiến hắn bất ngờ.

Các học viên của học đường Nhật Nguyệt lúc này mở to hai mắt mà nhìn. Chuyện gì đang xảy ra đây? Người này là thái tử sao? Thái tử của Trung Thổ đế quốc? Hắn vừa mới xưng huynh gọi đệ với lão sư Cơ Động. Chẳng lẽ... trời ạ! Bọn họ thật không tin nổi nữa, lão sư của mình dĩ nhiên lại là người hoàng thất, lại còn là người của hoàng thất đế quốc Trung Thổ đệ nhất đại lục.

Cơ Dạ Thương hít sâu một hơi nói: "Đệ đệ, chỗ này không phải nơi tốt để trò chuyện. Đi, chúng ta tìm một chỗ khác." Vừa nói vừa muốn kéo Cơ Động đi nhưng hắn lôi kéo thế nào thì Cơ Động vẫn bất động.

Cơ Động lắc đầu, nói: "Ta còn có những học viên này phải an bài. Thế nhưng mấy người này còn chưa cho ta thuê mấy gian phòng."

Vừa nghe lời này ánh mắt Cơ Dạ Thương chợt lạnh, một cỗ uy nghiêm vô hình mang theo áp lực mãnh liệt nhất thời từ trên người hắn bộc phát ra nhìn sang gã quản lý, trầm giọng: "Có chuyện gì vậy? Không phải đã nói trước đệ đệ của ta có thân phận thế nào rồi sao. Mấy người tửu điếm Ngốc Có Tiền các ngươi không phải là có quy tắc bất luận là ai cũng đều tiếp đón sao?" Text được lấy tại Truyện FULL

Cơ Dạ Thương cũng không nặng lời nhưng vị quản lý kia đầu đã mướt mồ hôi lạnh. Cơ Dạ Thương hiện nay chính là nhân vật không thể chạm vào của Trung thổ đế quốc hùng mạnh nhất. Hắn chính là đương kim thái tử, chưa kể hoàng đế bệ hạ của đế quốc đang lâm trọng bệnh, còn không rõ có thể kiên trì được bao lâu. Huống chi ngoài cái thân phận thái tử này, sau lưng Cơ Dạ Thương còn là gia tộc Bình Đẳng Vương có thế lực khổng lồ. Thân là trưởng tôn của gia tộc, không nghi ngờ hắn chính là được cả gia tộc toàn lực ủng hộ. Một khi Cơ Dạ Thương kế nghiệp nhiệm vụ thống nhất đất nước thì toàn bộ thế lực trên toàn đế quốc Trung thổ sẽ trở nên cực kỳ đoàn kết, bền chặt. Đừng có nói chỉ một quản lý nho nhỏ của tửu điếm Ngốc Có Tiền như mình mà ngay cả thương hội trưởng Chu Tiểu Tiểu ở chỗ này cũng phải phá lệ coi trọng Cơ Dạ Thương. Dù sao, trong mười đế quốc lớn trên đại lục, đế quốc Trung thổ là lớn mạnh nhất.

"Thật xin lỗi thái tử điện hạ. Ngài để cho ta hỏi rõ một chút về tình huống nơi này được không?" Vừa nói, gã quản lý vừa nghiêm nghị nhìn về mấy nàng tiếp tân hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao lại ngăn cản khách nhân đến trọ ở tửu điếm chúng ta, nhất là dạng khách nhân tôn quý như thế."

Hai thiếu nữ tiếp tân vừa nghe Cơ Động là đệ đệ của thái tử Cơ Dạ Thương đã hơi choáng váng rồi, lúc này chậm rãi nói: "Quản lý, không phải chúng ta ngăn không cho vị tiên sinh này cùng bằng hữu của hắn vào ở mà thật sự là vì yêu cầu của vị tiên sinh này chúng ta không cách nào thỏa mãn được. Hắn chính là muốn đặt một lúc những tám gian phòng Hoàng Đế."

"A!" Gã quản lý vừa nghe nàng nói thế, nhất thời cũng kinh ngạc hô lên.

Cơ Dạ Thương nghi hoặc nhìn về phía Cơ Động: "Đệ đệ, đệ muốn đặt tám gian phòng Hoàng Đế sao? Nơi này hiện giờ cũng chỉ có bốn gian thôi, cho dù là ta họ cũng chưa chắc bỏ qua mà nhường cho đâu. Hơn nữa giá thuê phòng nghe nói một ngày ít nhất cũng hơn mười vạn kim tệ, đó là một số tiền vô cùng lớn. Đệ còn muốn một lúc thuê cả tám gian? Phải chăng đệ phát tài? Mà dù thế thật cũng không nên tiêu xài lãng phí như vậy."

Cơ Động lắc đầu nói: "Hóa ra nơi này cũng không có đủ. Vậy thì cho ta thuê cả bốn gian còn lại, bốn gian kia tạm thời bỏ qua vậy." Vừa nói hắn vừa tiện tay ném ra một tấm bài tử hình tròn màu tím vào tay gã quản lý. Ở nơi này hình thức kim tệ chính là một tấm bài tử trên mặt có đồ án một mặt người mập mạp.

Quản lý theo bản năng đón lấy tấm bài tử, trong nháy mắt sắc mặt hắn đại biến, thậm chí so với lúc đối diện với Cơ Dạ Thương càng thêm sợ hãi. "Lão..lão bản!"

Cơ Động phất tay một cái nói: "Nhanh an bài đi."

"Dạ." Gã quản lý còn dám nói thêm cái gì nữa? Cung kính cầm tấm bài tử hình tròn trong tay, xoay ngườ rời đi, tự mình đi an bài. Lần này đến lượt Cơ Dạ Thương há mồm cứng lưỡi.

Các học viên của Nhật Nguyệt học đường lại quay mặt nhìn nhau, rốt cuộc lão sư Cơ Động có bao nhiêu bí mật đây? Tại sao mỗi một thân phận đều nghe rợn người như vậy.

"Đệ đệ, hóa ra ngươi là lão bản của thương Ngốc Có Tiền sao? Đây không phải thật chứ?" Cơ Dạ Thương nghi ngờ hỏi. Cơ Động lắc đầu nói: "Dĩ nhiên là không phải rồi. Chẳng qua ta từng biết qua mấy người bọn họ. Đúng rồi, không phải huynh muốn cùng ta tìm một chỗ hàn huyên sao? Chúng ta đi nào, Trần Tư Tuyền, ngươi ở lại chịu trách nhiệm an bài mọi người, mỗi tiểu tổ sắp xếp ở một phòng. Việc tu luyện không thể gián đoạn, một mình ngươi một phòng, còn lại một phòng dành cho ta." Đây chính là mục đích hắn muốn thuê tám gian phòng.

"Vâng." Trần Tư Tuyền cung kính gật đầu.

Cơ Dạ Thương và Cơ Động xoay người hướng lầu hai của tửu điếm Ngốc Có Tiền đi tới, một gã tùy tùng đuổi tới bước lên trước, thấp giọng nói: "Thái tử điện hạ, thời gian hội nghị nội các sắp đến rồi, người xem có nên hay không..."

Sau khi hoàng đế của đế quốc Trung Thổ bệnh nặng, công việc hiện tại hàng ngày đều do Cơ Dạ Thương cùng vị tổ phụ kia cùng nhau chủ trì.

Cơ Dạ Thương hừ lạnh nói: "Để cho bọn họ chờ một chút đi. Ngươi bây giờ quay về Bình Đẳng Vương phủ, hồi báo cho Bình Đẳng Vương điện hạ rằng đệ đệ của ta đã trở về."

"Dạ." Tên tùy tùng trong lòng thầm giật mình, vị thái tử điện hạ này bình thường đều cực kỳ chăm chỉ, chưa từng trễ nãi khi xử lý bất cứ một công vụ nào, lại càng chăm lo việc nước, đem toàn bộ tâm lực lo lắng cho quốc sự. Đây là lần đầu tiên vì việc riêng mà trì hoãn công vụ, bởi vậy có thể thấy được thân phận của người trẻ tuổi tóc bạc này trọng yếu đến mức nào. Chẳng qua chưa từng nghe nói thái tử điện hạ còn có đệ đệ mà? Chẳng lẽ là bà con thân thích?

Cơ Dạ Thương mang theo Cơ Động đi tới một gian phòng xa hoa, phân phó tùy tùng cùng nhân viên phục vụ đều không được vào khi chưa có lệnh.

"Đệ đệ, hiện tại đệ có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì được không?" Cơ Dạ Thương có chút khẩn trương hỏi.

Cơ Động thản nhiên nói: "Huynh thân là thái tử của đế quốc, chẳng lẽ còn không biết trên Thánh Tà đảo xảy ra chuyện gì sao?"

Cơ Dạ Thương nói: "Chuyện này ta biết nhưng mà ta không rõ đệ xảy ra chuyện gì sau khi nữ hoàng Liệt Diễm thi triển Hồng Liên Thiên Hỏa. Mà sao lâu như vậy đệ mới xuất hiện, còn biến thành bộ dáng này..."

"Bởi vì Liệt Diễm đã chết." Đơn giản chỉ sáu từ hầu như là rít lên từ kẽ răng của Cơ Động. Nháy mắt cảm xúc trong người hắn trở nên kích động. Mà nghe được lời này của hắn, Cơ Dạ Thương cũng thất kinh.

"Cái gì? Nữ hoàng Liệt Diễm đã chết? Điều này sao có thể? Ngay cả hắc ám Thiên Cơ khủng bố như vậy thi triển Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới cũng không thể tạo thành thương tổn gì với nàng, nàng làm sao lại..."

Cơ Động trong mắt toát ra vẻ thống khổ nồng đậm: "Nàng vì cứu ta mà chết, nàng lẽ ra không nên xuất hiện ở nhân gian. Huynh cho rằng nàng thi triển ra lực lượng cường đại ở thời điểm cứu chúng ta như vậy mà không phải trả giá sao? Bởi vì Thần Giới không buông tha cho chúng ta, sau khi Liệt Diễm mang ta trở lại thế giới Địa Tâm thì gặp được Chấp Pháp thần giới đến truy sát. Mặc dù gã Chấp Pháp bị chúng ta tiêu diệt nhưng Liệt Diễm cũng vĩnh viễn ra đi, rời xa ta."

Kinh ngạc nhìn Cơ Động, cảm thụ được nỗi thống khổ mãnh liệt kia, Cơ Dạ Thương trầm mặc một lúc lâu. Hắn căn bản không biết nên khuyên bảo đệ đệ mình như thế nào nữa. Liệt Diễm chết đi khiến cho bộ dạng của hắn như cây héo úa, không còn một chút sinh cơ. Nỗi bi thương này ngôn từ nào có thể an ủi đây?

Cơ Động đột nhiên vỗ bàn: "Tửu nhị, mang rượu ra đây, ta muốn rượu mạnh!"

Một lát sau rượu mạnh đã được đem lên. Cơ Động lại dùng phương thức quen thuộc nhất của hắn để làm dịu đi nội tâm bi thống đến nghẹt thở của mình.

Cơ Dạ Thương cũng không ngăn cản hắn, một lúc lâu sau mới thở dài lên tiếng: "Thật sự là trời cao đố kỵ anh tài sao? Sư huynh Phất Thụy như thế, giờ ngươi cũng thế. Trời cao đố kỵ, ài… !"

"Sư huynh bị làm sao?" Nghe Cơ Dạ Thương nói về Phất Thụy, Cơ Động để chai rượu xuống, nhìn về phía Cơ Dạ Thương.

Cơ Dạ Thương cười khổ một tiếng: "Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới, đệ là người trong cuộc hẳn là rõ ràng hơn ta. Bên chúng ta tham gia cuộc chiến Thánh Tà liệu còn được mấy người sống sót trở về?"

Cơ Động trái tim cũng co thắt lại: "Huynh nói là... Sư tỷ Dạ Tâm cũng..."

Cơ Dạ Thương gật đầu, nói: "Thời điểm sư huynh Phất Thụy tìm được nàng, thân thể nàng đã bị hóa thành than. Tuy được Tử Băng Thiên Ma Giao che chở ở phía dưới nhưng uy lực của Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới quả thực quá kinh khủng, sư tỷ Dạ Tâm cũng không may mắn thoát khỏi."

Trong nháy mắt ánh mắt Cơ Động hơi co rút, nói: "Vậy thì sư huynh Phất Thụy, huynh ấy..."

Cơ Dạ Thương cười khổ nói: "Chỉ sợ đệ hiện tại có nhìn thấy huynh ấy cũng không nhận ra. Sư huynh Phất Thụy vừa ôm thi thể của sư tỷ Dạ Tâm về Thiên Can học viện đã tự giam mình trong phòng, sau đó không hề ra ngoài lần nào nữa. Nhưng thanh âm thảm thiết của huynh ấy trong bảy ngày liền không lúc nào ngơi nghỉ. Chờ đến khi người của học viện xông vào phòng thì phát hiện khuôn mặt huynh ấy dính đầy lệ máu hôn mê. Hôn mê hơn bảy ngảy, đến khi từ trong bi thương tỉnh lại, việc đầu tiên là an táng sư tỷ Dạ Tâm, sau đó cả người cũng trở nên thay đổi, trầm mặc, ít nói, mỗi ngày đều say khướt. Căn bản huynh ấy không thèm để ý đến sự vụ của học viện nữa, cũng không có ai dám đến gần huynh ấy. Đối với bất luận lời khuyên răn của ai cũng mặc, dù là sư tổ của chúng ta tự mình đến học viện một chuyến cũng đành bất lực thở dài. Tựa hồ, sư huynh Phất Thụy đã phong bế hoàn toàn trái tim của mình."

Nghe Cơ Dạ Thương miêu tả, không người nào có thể so sánh được với Cơ Động về sự đồng cảm với nỗi khổ trong lòng Phất Thụy. Hắn không nghĩ rằng, hai sư huynh đệ lại là cảnh đồng bệnh tương liên.

"Hơn nửa năm này, tình hình các đế quốc trên đại lục thế nào?" Cơ Động uống một ngụm rượu rồi tiếp tục hỏi.

Cơ Dạ Thương nói: "Trận đánh cuối cùng trên đảo Thánh Tà đã truyền khắp giới cao tầng của các đế quốc trên đại lục. Hiện tại các đế quốc đều ở khẩn trương tiến hành chuẩn bị chiến tranh. Chúng ta triệu tập tất cả binh lính, tài nguyên, ngay cả Ma Sư tu luyện ở khắp đại lục cũng bị triệu tập. Ma sư của các gia tộc lánh đời nhiều năm cũng dần dần lộ diện. Năm đế quốc khẩn cấp hiệp thương lại, quyết định cùng nhau đối kháng kẻ địch chung. Hiện tại đã có trăm vạn đại quân trực tiếp trú đóng trên đảo Thánh Tà bố trí công sự. Sau đó lại phái quân đội bố phòng tầng tầng lớp lớp quanh ranh giới ven biển Đông Hải. Triệu tập toàn bộ lực lượng của đại lục, tùy thời đều có thể ứng biến với mọi tình huống xảy ra. Căn cứ vào phán đoán của chúng ta, từ lực lượng quân đội nhìn lại, tuyệt đối không thua đại lục Hắc Ám Ngũ Hành. Mấu chốt chính là chênh lệch thực lực của giới Ma sư. Dựa theo những người còn sống từ trong trận đánh trên đảo Thành Tà về miêu tả, Thiên Can Thánh Đồ của đại lục Hắc Ám Ngũ Hành chẳng những có thập đại thần khí, còn có lực lượng của tứ đại Thánh Thú. Ngoài ra còn có thể thống nhất thi triển mười hệ tổ hợp ma kỹ áo nghĩa. Tình huống không lạc quan chút nào. Đệ đệ, Thiên Can Thánh Đồ bên kia còn cần đệ giúp đỡ. Hiện tại Thiên Cơ mới an bài một số Thánh Đồ, tất cả bọn họ đều là tinh anh được chân truyền."

"Sao? Thiên Cơ đích thân an bài Thiên Can Thánh Đồ?" Cơ Động động dung nói.

Cơ Dạ Thương gật đầu nói: "Mấy người này đệ cũng biết mà!"