Âm Dương Miện

Chương 372: Tài Nghệ Tửu Thần - Tửu Gia Bách Vị!




Vừa nghe Cơ Động nói, chỉ bằng thủ pháp, dưới cùng một loại nguyên liệu có thể đem điều chế ra trên trăm mùi vị, ánh mắt Đỗ Minh nhìn Cơ Động đã khác đi rất nhiều, vẻ mặt cũng lãnh đạm thêm vài phần: "Ta trước khi thoát ly khỏi công hội Điều Tửu sư cũng là một Lục tinh Tửu sư. Nhưng dù ta dùng kỹ xảo trên những nguyên liệu đồng dạng, thì tối đa chỉ có thể điều chế ra năm, ba loại mùi vị mà thôi. Kể cả Tửu Thần Đỗ Tư Khang, nếu chỉ dựa vào kỹ xảo, cũng không thể điều chế ra nhiều loại mùi vị như vậy trên cùng nguyên liệu được. Cơ Động à, năng lực kém không phải là vấn đề, nhưng nếu như ngươi đã tự cao tự đại đến thế, chúng ta cũng không nhất thiết phải nói chuyện thêm nữa."

Cơ Động khẽ mỉm cười: "Làm sao ngươi biết Tửu Thần Đỗ Tư Khang không thể dùng cùng loại nguyên liệu mà có thể điều chế ra hơn trăm loại mùi vị chứ?"

Đỗ Minh cười lạnh: "Bởi vì, lão chính là người đã khiến ta lâm vào hoàn cảnh này. Lão là cha của ta, và ta cũng là thằng con duy nhất của lão. Điều này có đủ chứng minh lời nói của ta hay không?"

Cơ Động sớm đã đoán được thân phận của gã, khẽ mỉm cười: "Ta cũng không muốn giải thích. Sự thật là cách tốt nhất để chứng minh cho tất cả. Chuyện mà Hội trưởng Đỗ Tư Khang không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không thể làm được. Chi bằng chúng ta thử xem, dùng chuyện này để đánh cuộc, như thế nào?"

Đỗ Minh nhướng mày: "Đánh cuộc? Ta chưa từng đánh bạc, cũng rất ghét đánh bạc. Đánh bạc chỉ làm người ta lâm vào trụy lạc mà thôi!"

Cơ Động nói: "Yên tâm, ta cũng không đánh bạc với ngươi. Cứ theo lời ta vừa nói, nếu như dùng cùng nguyên liệu, mà ta có thể điều chế ra hơn trăm loại mùi vị, thì tính là ta thắng. Nếu như ta không thể làm được, thì ngươi thắng. Ngươi thắng, ta lập tức bái ngươi làm thầy. Ngược lại cũng thế."

Cơ Động lúc nói chuyện thần thái vẫn vẫn rất bình thường. Nhìn ánh mắt của hắn, Đỗ Minh rõ ràng có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo cùng tự tin thấm vào xương tủy. Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể? Không, đây tuyệt đối là điều không thể. Hắn bao nhiêu tuổi chứ? Cha của gã mặc dù ngoan cố, cũng đã là Tửu Thần nhiều năm, nhưng quyết không thể nào làm được như lời của hắn.

Đỗ Minh nói: "Tốt! Ngươi đã muốn đánh cuộc thì cứ như vậy đi. Ta đây sẽ cùng ngươi đánh cuộc. Dù sao ta cũng không mất mát gì!"

"Nhưng nếu ta thắng, chưa chắc sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Ta không thích một người khoác lác. Nếu như ngươi thắng, thì không cần phải nghi ngờ nữa, tài nghệ chế tác rượu của ngươi trên ta vô số lần, làm sư phụ ta cũng không có vấn đề gì cả. Ngươi định bắt đầu ở đâu?"

Cơ Động chỉ chỉ vào cái bàn trước mặt: "Ở chỗ này đi! Dùng loại rượu và phối liệu gì, tùy ngươi chọn."

"Tùy ta chọn sao?" Đỗ Minh nhìn Cơ Động, ánh mắt trở nên lạnh hơn mấy phần, giống như là đang chất vấn Cơ Động, bản thân thật cũng quá tự đại đi.

Cơ Động khẽ đảo cổ tay, một bình chế rượu bằng thủy tinh đã hiện ra: "Hầu hết các loại rượu trên thị trường trong tay ta đều có cả, phối liệu khác cũng có. Trà lâu này hẳn có thể cung cấp một ít nước trái cây làm phối liệu. Ngươi cứ chọn đi!" Lúc này, từ cách nói của Đỗ Minh, Cơ Động không những minh bạch chuyện phát sinh ở công hội Điều Tửu sư, mà sau khi trò chuyện, hắn cũng đại khái hiểu rõ sự chấp nhất về rượu cùng tính cách của người thanh niên này. Có được Linh Hồn Chi Hỏa, hắn có được khả năng nhìn người cực chuẩn. Đỗ Minh trong lúc trao đổi với hắn không chút nào ra vẻ cả, mà hoàn toàn thể hiện đúng bản tính vốn có.

Đỗ Minh vỗ một cái lên mặt bàn: "Tốt! Để cho ta nhìn rõ xem, ngươi có bản lãnh gì mà dám khoe khoang khoác lác. Dùng luôn loại Kê Vĩ Tửu tiêu chuẩn "Mặt Trời Mọc" từ rượu cùng phối liệu làm đề mục đi!"

Cơ Động gật đầu, nói: "Phiền ngươi gọi phục vụ mang tới cho ta nước chanh cùng đá bào, Long Thiệt Lan thì ta đã có."

Đỗ Minh gọi phục vụ tới, nói cho họ biết không cần trà nữa, mà mang lên nước chanh cùng đá bào. Người phục vụ dĩ nhiên rất vui khi bọn họ đổi lại đồ uống, so với trà, hai loại này không phải có theo mùa, giá tiền cũng hơn rất nhiều.

Một lát sau, nước ép trái cây và đá bào mang lên. Nước chanh màu vàng nhạt, óng ánh như hồng ngọc đã được đặt trên bàn.

Cơ Động từ trong Chu Tước thủ trạc lấy ra một hũ rượu Long Thiệt Lan bình thường, lấy thêm hai chén Hải Ba tiêu chuẩn dùng cho Kê Vĩ Tửu, đổ một chút rượu Long Thiệt Lan vào đó, nhón tay đem chén rượu đưa tới trước mặt Đỗ Minh.

Đỗ Minh tự nhiên cũng biết, đây là Cơ Động đưa cho gã nhấm một tí rượu Long Thiệt Lan, xem nó có gì khác lạ hay không.

Nhận lấy chén rượu, Đỗ Minh chỉ hơi ngửi qua một lần, rồi hướng Cơ Động gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề. Từng là Lục tinh Tửu sư, nếu là ngay cả loại rượu thường gặp như Long Thiệt Lan mà không ngửi được, thì gã cũng không cần lăn lộn tửu trường nữa rồi.

Cơ Động không lập tức chế rượu, mà duỗi tay ra, phực phực mấy tiếng, hai ngọn lửa màu đỏ đã bốc lên bao phủ đôi tay hắn vào trong. Bình thản nhìn ngọn lửa thiêu đốt, thần sắc Cơ Động không chút biến hóa! Rửa tay, không cần phải lãng phí thời gian dùng nước mà rửa, dùng Dương hỏa cũng được vậy.

Khi ngọn lửa trong bàn tay Cơ Động không bùng cháy nữa, ánh mắt của hắn cũng dần dần ngưng tụ lại, Đỗ Minh lúc trước hơi tức giận cũng đã trầm tĩnh lại, ngồi ngay ngắn tại chỗ, yên lặng nhìn động tác của Cơ Động.

Hiện tại, trong Trà lâu, người uống trà cũng không nhiều, lầu hai chỉ có hai, ba bàn mà thôi. Ngọn lửa bốc lên đã hấp dẫn sự chú ý của họ, nhưng Ma Sư cũng không phải là quá hiếm gặp. Mà có thể đến đây uống trà thì đều là quý tộc, thấy vậy không cho là lạ, lại coi đó là đám người trẻ tuổi đang khoe khoang mà thôi, nên không tạo ra sự náo loạn gì cả.

Cơ Động rung nhẹ bàn tay khiến ngọn lửa phụt tắt, nhiệt độ trên tay giảm xuống rất nhanh. Lúc này hắn mới mở bình phối rượu bằng thủy tinh ra, đổ một phần rượu Long Thiệt Lan vào. Thấy mầm liền biết cây, nhìn Cơ Động rót rượu, ánh mắt Đỗ Minh nhất thời chăm chú hơn vài phần. Bốn phần mười Long Thiệt Lan, không nhiều không ít, khó nhất lại là không có một giọt nào chảy ra ngoài. Lúc Cơ Động thu bình Long Thiệt Lan về, đúng là bốn phần mười rượu đã rót ra.

Kế tiếp là năm phần mười nước chanh cùng một phần mười đá bào, vừa lúc tạo thành một ly Kê Vĩ Tửu tiêu chuẩn: "Mặt Trời Mọc".

Đậy kín nắp bình phối rượu, Cơ Động nhìn Đỗ Minh nói: "Có cần kiểm tra thêm không?"

Đỗ Minh lắc đầu: "Bắt đầu đi!"

Cơ Động hơi lỏng cổ tay, tay phải giơ lên, nắm vị trí nắp bình phối rượu, đang lúc Đỗ Minh không biết hắn muốn làm cái gì, thì đột nhiên, bình phối rượu đã bay vút lên. Hoặc nói đúng hơn, là bị Cơ Động tung lên.

Bình phối rượu thủy tinh trên không trung cấp tốc xoay tròn, thậm chí phát ra tiếng vù vù. Có thể thấy rất rõ Long Thiệt Lan cùng hai loại phối liệu ở bên trong đang liên tục đảo chuyển rồi hòa tan ra làm một thể. Bình phối rượu xoáy cực nhanh, khiến người khác nhìn vào tấm tắc ngợi khen không thôi. Thoáng trông nó giống như một quả cầu màu cam đang múa lượn ở trên không trung.

Nhìn một màn như vậy, Đỗ Minh đã hoàn toàn mất đi sự khinh thị. Cơ Động mới rồi chẳng qua chỉ hơi rung cổ tay đã nắm bình phối rượu tung lên cao, hoàn toàn là dựa vào lực ngón tay và cổ tay. Đây không phải nói lực lượng lớn là tốt, mà đòi hỏi khống chế cực kỳ chính xác. Gã phát hiện, người thanh niên tên Cơ Động này thậm chí không ngẩng đầu lên xem bình phối rượu, mà thủy chung thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như thường. Hình như tất cả đều được hắn nắm chắc trong lòng bàn tay vậy.

Bình phối rượu xoay tròn như chong chóng, rồi rơi xuống, một tiếng "Phịch" nhẹ vang lên, vừa khéo miệng trên đáy dưới, vững vàng đứng ở trên bàn. Trong cả quá trình đó, Cơ Động không hề đụng chạm gì vào bình phối rượu cả. Mà bình phối rượu kia lại giống như một cái đinh, ổn định trên mặt bàn, thậm chí ngay cả nửa phần đung đưa cũng không có. Lực khống chế như vậy, có thể nói đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực.

Ngón tay thoáng động, bình phối rượu đã mở ra. Cơ Động khẽ gảy nhẹ trên bình, một luồng chất lỏng màu cam bay ra, ổn ổn rơi vào một chén Hải Ba khác. Chất rượu bay ra rất ít, nếu như quan sát kỹ sẽ phát hiện, chỗ đó bằng đúng một phần trăm rượu trong bình.

"Vị đầu là "Mặt Trời Mọc"! Mời." Cơ Động đem chén Hải Ba đẩy tới.

Kinh ngạc, trừ kinh ngạc cũng chỉ toàn là kinh ngạc, Đỗ Minh chắc chắn, trong cả quá trình điều tửu, Cơ Động tuyệt đối không sử dụng một tia ma lực nào cả. Bản thân gã cũng là Ma Sư, tự nhiên có thể cảm thụ được. Đó hoàn toàn là dựa vào kỹ xảo khống chế của đôi tay. Lúc nãy, khi bình phối rượu xoay tít trên không trung, gã tự nhủ là mình còn có thể làm được. Nhưng lần bắn rượu vào chén, thì chính gã có nghĩ cũng nghĩ không ra rồi. Vẫn như cũ không có nửa phần rơi vãi, hơn thế còn đúng một phần trăm. Chỉ riêng hai điểm này, sau lưng Đỗ Minh đã bốc lên một tầng mồ hôi lạnh. Lúc trước gã còn nói muốn chỉ điểm người ta chế rượu. Mà mỗi một điều đơn giản này, thì gã cũng đã làm không được rồi! Chẳng lẽ, theo lời hắn, cùng một loại nguyên liệu có thể điều chế trên trăm loại mùi vị, dĩ nhiên là thật?

Vừa nghĩ, Đỗ Minh đã đem một ngụm nhỏ "Mặt Trời Mọc" nhấm nháp.

Mùi vị thuần hậu, Long Thiệt Lan nóng bỏng, cộng thêm nước trái cây phối hợp hoàn mỹ đã tạo nên mùi thơm nồng đậm! Tất cả vẻ tuyệt hảo đều được chén "Mặt Trời Mọc" bày ra. Mùi vị so với chính gã điều chế lại còn thuần thục hơn. Thân là Lục tinh Điều tửu sư, con Tửu Thần, gã thừa hiểu, Kê Vĩ Tửu càng đơn giản, càng bộc lộ kỹ thuật cao thâm.

Cùng một loại tài liệu, cách điều chế bất đồng, quả thật mùi vị khác biệt không thể tính được. Mặc dù chỉ một ngụm nhỏ, nhưng gã vẫn có thể khẳng định, ngay ở Công hội Điều Tửu sư, cũng chỉ một ít người mới có thể điều chế ra "Mặt Trời Mọc" như vậy, trong đó đã bao gồm cả phụ thân của gã, Tửu Thần Đỗ Tư Khang.

Ngay lúc gã đem ngụm rượu nhanh chóng uống vào, Cơ Động lại một lần nữa đóng nắp bình phối rượu lại. Không một câu thừa thãi, bình phối rượu lại bay lên. Khi miệng Đỗ Minh vẫn còn đang thấm đẫm hương vị chén "Mặt Trời Mọc", ánh mắt của gã đã một lần nữa bị bình phối rượu bay múa hoàn toàn hấp dẫn.

Vẫn như cũ là xoay tròn, nhưng lần này cùng vừa rồi lại hoàn toàn bất đồng. Bình phối rượu bị Cơ Động đảo ngược, vị trí nắp bình chống trên lòng bàn tay hắn, cấp tốc xoay tròn thành hình một mũi dùi. Còn đang khiến người ta hoa mắt thất thần, bình điều rượu đã một lần nữa dừng lại.

Gảy nhẹ bình, như cũ là một dòng rượu bắn ra: "Mời."

Đỗ Minh lại cầm lấy chén rượu, lần này, sắc mặt của gã không khỏi càng thêm đặc sắc. Mùi vị thuần hậu lúc trước đã biến mất, trong miệng gã lúc này, lại là một vị ngọt rất đậm. Với vị giác nhạy bén của mình, gã tự nhiên có thể thưởng thức được, đây hoàn toàn là mùi vị của nước trái cây hỗn hợp. Nhưng, tại sao không có có một tí mùi vị Long Thiệt Lan?

Kê Vĩ Tửu cũng không nhất định là rượu. Ở trong Kê Vĩ Tửu, có một loại đặc biệt, chính là Kê Vĩ Tửu không rượu, từ các loại nước trái cây cùng phối hợp điều chế mà thành. Cho nên, Đỗ Minh tuyệt không thể nói ngụm thứ hai mà Cơ Động cho gã uống không phải là Kê Vĩ Tửu.

Gã còn chưa kịp suy nghĩ xem Cơ Động làm cách nào mà được như thế, thì bình phối rượu đã lần thứ ba bay lên.

"Mời…"

"Mời…"

"Mời…"

"Mời…"

"Mời…"

Mỗi một lần, bình phối rượu bay lên, rơi xuống, bắn ra chất rượu, Đỗ Minh cũng theo bản năng cầm lấy chén uống vào. Đúng như Cơ Động đã nói, cùng là ba loại tài liệu như vậy, bị hắn điều chế ra trăm ngàn loại biến hóa. Càng về sau, Đỗ Minh càng mơ hồ hiểu được ý nghĩ của Cơ Động. Hắn từ trong quá trình điều chế, lấy tỷ lệ bất đồng kết hợp lại, như vậy mùi vị sinh ra tự nhiên sẽ bất đồng. Nhưng phải cần kỹ xảo tinh diệu đến cỡ nào mới có thể đạt được chứ! Phải biết rằng, toàn bộ rượu đều ở trong một bình phối rượu. Ừm, nhất định phải đem phần dư thừa tách riêng ra, phần mới sinh tổ hợp lại, mới tạo thành mùi vị khác.Tuyệt không thể mảy may sai lầm.

Hơn nữa, dù Cơ Động có đem ba loại phối liệu này tiến hành tổ hợp như thế nào, thì khi Đỗ Minh uống xong, mỗi một ngụm Kê Vĩ Tửu cũng đều cảm thấy rất đậm đà. Hương vị thuần hậu mà ngọt ngào như vậy, làm cho gã không thể tự kềm chế được, rung động không thôi.

Đây vốn chỉ là một chén Kê Vĩ Tửu bé tí, gã tổng cộng uống hơn trăm ngụm nhỏ. Nhưng cứ một chén rồi lại một chén như vậy, cũng đã làm gã say. Không phải là người say, mà lòng đã say rồi.

Kỹ xảo của Cơ Động lúc thì đơn giản, lúc thì cực kỳ rườm rà, có lúc lại tràn đầy huyền ảo, muôn hình vạn trạng. Cứ như thế, mỗi một lần huy động đều làm cho gã như dấn sâu vào cảm giác hưởng thụ đầy mỹ diệu khó tả.

Khách nhân mấy bàn bên cạnh lúc này đã đều tập trung ánh mắt vào động tác của Cơ Động. Ai nấy như bị điểm huyệt vậy, hoàn toàn ngây ngốc nói không ra lời. Bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, một Điều Tửu sư lại có thể có trình độ như vậy. Quả thật là những kỹ thuật hết sức thần kỳ. Bình phối rượu liên tục tản mát ra những ánh sáng mê người, thậm chí làm cho mắt của tất cả những người có mặt ở đây sinh ra ảo giác.

Cơ Động lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui điều chế rượu. Bởi hắn thật lâu không được điều chế rượu đến lâm ly sướng khoái như vậy rồi. Hắn không sử dụng nửa phần Ma lực, hoàn toàn là bằng vào kỹ xảo mà điều chế rượu. Lúc hắn vì Liệt Diễm mà điều chế rượu, vì tất cả tâm tư tình cảm đều dồn vào trong một chén rượu kia, cố ý dùng kỹ xảo cao minh nhất để điều chế ra rượu ngon đỉnh nhất, cho nên ngược lại sẽ không sướng khoái lâm ly giống như bây giờ.

Thủ pháp cùng trăm vị rượu điều chế ra của Cơ Động tuyệt đối là năng lực trụ cột và cơ bản nhất. Giống như một nhà số học đọc thuộc lòng bảng cửu chương vậy. Thong dong thoải mái, tràn đầy hào tình khoáng đạt. Căn bản không cần suy nghĩ, căn bản không cần chú ý, hoàn toàn chỉ bằng vào cảm giác mà điều chế rượu.

Tốc độ của Cơ Động càng lúc càng nhanh, Đỗ Minh thậm chí không có thời gian bưng chén rượu, mỗi khi Cơ Động thốt một chữ "Mời", thì một ít chất rượu trong bình đã trực tiếp bắn vào miệng gã. Nguồn tại http://Truyện FULL

Rốt cục, thời khắc cuối cùng đã tới. Cơ Động đột nhiên đứng lên, cái ghế sau lưng bị chân hắn đá văng ra, cả người lùi lại một bước. Đúng một khắc này, cả tòa Trà lâu chợt như sáng bừng lên, không còn người nào có thể thấy rõ ràng cánh tay của Cơ Động nữa. Trong phút chốc, chín luồng thủy tinh bàng bạc bao quanh vầng sáng màu cam từ trên không trung cũng đã tách ra…