Âm Dương Miện

Chương 204: Siêu Tất Sát Kỹ,Nhật Nguyệt Âm Dương Giới




Một thanh trùy sáng chói màu kim đỏ khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giống như là vầng thái dương rơi xuống vậy. Ngay trong nháy mắt khi nó tiếp xúc với thân thể đã bị U Diễm Băng biến thành hắc thủy tinh kia, đột nhiên, trong đường kính một ngàn thước vuông xung quanh đó, toàn bộ không khí đã hoàn toàn đọng lại.

Cho dù là ngay cả bản thân Cơ Động, cũng hoàn toàn không ngờ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy. Giờ khắc này đây, toàn bộ thiên địa, trên toàn bộ thảo nguyên, thậm chí là trên toàn khu vực của Thánh Tà Đảo đột nhiên xuất hiện một khí tức uy áp hung hãn cực kỳ kinh khủng.

Mặc dù đã bay ra rất xa, nhưng đám Tam Giai Ô Thiết Ma Thứu trong tầng không khí cô đọng này cũng bị cố định cứng lại. Đám lông cứng như cương thiết trên người chúng nó hoàn toàn bị bóc hết ra, nháy mắt hóa thành tro bụi. Không gian trong lúc đó, không khí trong nháy mắt đã bị áp súc lên đến cả trăm lần.

Mây đen bị đánh tan đi, cho dù là tầng Vạn Lôi Cướp Ngục Giới phiêu phù bên trên tầng mây đen cũng lặng yên bay đi, hé lộ ra một khoảng trời rộng hơn một ngàn dặm. Nhưng bầu trời này cũng không phải là màu xanh lam thông thường, mà là một cảnh tượng cực kỳ dị thường, phân nửa làm màu đen tuyền, còn phân nửa là màu đỏ kim. Ngay trong bầu trời màu đỏ kim, là một vòng hắc nguyệt màu đen kịt, mà trên bầu trời màu đen, là một vầng thái dương màu kim đỏ sáng chói. Hắc cùng kim dung hợp, phảng phất làm cho không gian của cả thiên địa cũng phải nhộn nhạo.

Thân thể Cơ Động cũng hoàn toàn biến mất, ngay cả trước người Bạch Kim Thiên Bằng khoảng hai thước, đã phiêu nhiên xuất hiện hai thân ảnh kinh khủng, cao hơn trăm thước. Ngay trong chớp mắt hai thân ảnh đó xuất hiện, hai Nguyên Tố Thể lúc trước đã tiến giai nhất thời liền hóa thành một luồng lưu quang dung nhập vào trong đó.

Hai đại hư ảnh, mang theo sự cao ngạo cùng uy nghiêm vô tận. Hỏa Diễm Quân Vương thô bạo, bá đạo, Ám Viêm Ma Vương băng lãnh thâm thúy, cứ như vậy ngay giữa không trung bắt lấy tay nhau.

Ngàn vạn năm về trước, tại thế giới địa tâm, hai người bọn họ thân là hai kẻ thống trị tuyệt đối, chẳng bao giờ từng hợp tác với nhau, thế như tại thời khắc này, Cực Hạn Chí Âm Chi Hỏa cùng với Cực Hạn Chí Dương Chi Hỏa lại hòa hợp với nhau.

Trên bầu trời, hắc và kim giao hòa, ngưng tụ thành một cái đồ án Âm Dương Ngư khổng lồ, phân nửa màu đen, có hạch tâm là kim dương, phân nửa là màu kim đỏ, có hạch tâm là hắc nguyệt. Ngay trong sát na đó, hai đại quân vương cao ngạo rốt cuộc cũng đã dung hợp lại làm một.

Đó chân chính là khí tức thái cực, chân chính là lưỡng nghi tương dung, chung hóa thành thái cực.

Giờ khắc này đây, thân thể Cơ Động không hề báo trước, từ trong Diễm Dương Trùy phóng ra, Hỏa Diễm Quân Vương Chi Thể tiêu biến, Chu Tước Nội Giáp trên người tự động thu về, ngay cả Quân Ma Âm Dương Khải cũng tự động thoát ra, biến mất vào trong Chu Tước Thủ Trạc. Cái còn lại, chỉ là bản thể của hắn mà thôi.

Hai mắt nhắm nghiền lại, lúc này hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong một loại trạng thái đặc thù. Thân thể hoàn toàn phiêu phù trên chỗ hai bàn tay giao nhau của hai đại quân vương. Hai tay tạo thành hình chữ thập trước ngực, ngay trên hai đầu ngón tay, một điểm bạch sắc hỏa diễm lặng yên hiện lên. Mặc dù thể tích rất nhỏ, nhưng chỉ một điểm đó thôi, phảng phất đã trở thành hạch tâm của toàn bộ thiên địa.

Thân thể Hạt Tử lúc này đã hoàn toàn bị ép sát xuống mặt đất, căn bản không cách nào nhúc nhích được chút nào. Nàng hoàn toàn bị những biến hóa xuất hiện trên không trung kia thu hút ánh mắt, ngẩng đầu nhìn không chớp mắt. Một màn trước mắt này, nàng vĩnh viễn không bao giờ quên. Khí tức như muốn xuyên qua thiên địa, phảng phất như muốn hủy diệt hết tất cả, lại còn có một tia hỗn độn khí tức tồn tại vĩnh hằng kia nữa, đều khiến cho trong lòng nàng vô thức sản sinh ra một tia cảm xúc sùng bái không thể nào phản kháng được.

Ở trong lòng này, nảy sinh ra bốn chữ, bốn chữ này, tại Ma Sư Giới bất cứ kẻ nào nghe qua cũng phải mất mật, chỉ có những Cửu Quan Ma Sư mới có thể chân chính thi triển ra, là Siêu Tất Sát Kỹ. Đúng vậy, lúc này những gì phát sinh trên bầu trời, khí tức choáng ngợp kia, chính là khí tức của Siêu Tất Sát Kỹ. Giờ khắc này đây, mỗi một sinh vật trên Thánh Tà Đảo, bất luận là ma sư hay là ma thú, đều phải ngước lên trời, nhìn về phía đồ án Âm Dương Ngư do hắc, kim dung hợp mà sản sinh ra trên bầu trời kia.

Trong lòng của mỗi một cá thể trên Thánh Tà Đảo, đều xuất hiện một cảm giác thiên địa uy áp không cách nào phản kháng lại được.

o0o

Thánh Tà Đảo, tầng thứ nhất.

Quang mang chợt lóe lên, tám đạo thân ảnh mang theo kim quang nhàn nhạt chợt lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong rừng rậm. Bọn họ dĩ nhiên là tập thể truyền tống tới, nhưng cũng không có xuất hiện kim quang hộ thể.

Thế nhưng, ngay trong nháy mắt khi bọn họ vừa xuất hiện, mỗi người đều vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của bọn họ, đều bị một cỗ khí tức cường đại hoàn toàn hút lấy.

Một người trong số đó đột nhiên nâng tay lên, một luồng quang mang lóa mắt hiện ra, tán cây che trước mặt mọi người hoàn toàn biến mất, để cho ánh mắt bọn họ có thể nhìn thấy được hình ảnh kim hắc song sắc Âm Dương Ngư trên bầu trời.

- Đây là cái gì vậy?

Một người hoảng sợ hỏi.

Một kẻ khác hầu như thảng thốt nói:

- Cực Hạn Song Hỏa, đó là Cực Hạn Song Hỏa. Chẳng lẽ là hắn? Nhưng mà, lực lượng làm cho thiên địa biến sắc, vạn vật run rẩy như vậy, chẳng lẽ là do hắn thi triển hay sao?

Người vừa nói chính là kẻ đã từng cùng với Cơ Động thâm nhập vào Địa Cung tìm bảo tàng, nhờ đó có được Ngũ Hành Pháp Trận, Thiên Can Giáp Mộc Thánh Đồ Diêu Khiêm Thư.

Bảy người còn lại ở bên cạnh Diêu Khiêm Thư đều có tư thế hiên ngang, ba nam bốn nữ, độ tuổi cũng không khác hắn bao nhiêu. Trên người mỗi người, đều hiển lộ ra khí tức đặc thù khác người. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không phải thông qua Thánh Tà Thông Đạo mà đến đây, bằng không cũng sẽ không tụ tập lại cùng một chỗ. Nhưng không hề nghi ngờ, bảy thanh niên nam nữ có khí tức đặc thù này, chính là bảy vị còn lại của nhất đại Thiên Can Thánh Đồ của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục.

- Ý ngươi muốn nói đến kẻ mà ngươi từng nhắc, chỉ mới mười sáu tuổi Bính Đinh Song Hỏa Thánh Đồ?

Một gã thanh niên phong cách trầm ổn, khí độ hiên ngang đứng kế bên chợt nói. Hắn nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, khí tức cũng là người trầm ổn nhất trong đám người.

Diêu Khiêm Thư không chút do dự gật đầu, nói:

- Từ mặt khí tức và thuộc tính ma lực mà nói, chính là Cơ Động. Nhưng mà...

Gã thanh niên kia không chút do dự nói:

- Không cần phải nhưng mà gì cả. Khẳng định là không phải. Lẽ nào ngươi cảm giác không ra sao? Đây chính là khí tức của Siêu Tất Sát Kỹ, dù cho bản thân hắn có được ma lực Song Hỏa Hệ, ngươi cho rằng, hắn mới mười sáu tuổi, có thể xuất ra được Siêu Tất Sát Kỹ hay sao? Cho dù là Thiên Can Thánh Đồ chúng ta, trước khi đạt đến Thất Quan, cũng không có khả năng tiếp cận được khái niệm Siêu Tất Sát Kỹ đâu.

Diêu Khiêm Thư trầm giọng nói:

- Cơ Động không chỉ là Thánh Đồ, hắn rất có khả năng là nhất đại Thánh Vương của chúng ta. Chuyện Thánh Đồ không làm được, Thánh Vương chưa hẳn là không thể làm được.

- Thánh Vương?

Gã thanh niên kia khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Chuyện buồn cười như vậy, chỉ khi nào ta tận mắt thấy mới tin.

Diêu Khiêm Thư nhíu mày lại, nhìn sang những người còn lại. Trên mặt đám thanh niên nam nữ kia đều toát ra thần sắc giễu cợt. Nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn không khỏi âm thầm than. Thiên Can Thánh Đồ, có thể nói mỗi người đều là Thiên Kiêu Chi Tử, bản thân đều có Cực Hạn Ma Lực chuyên chúc của mình, muốn bọn họ thần phục một người mà tuổi tác, đẳng cấp đều thấp hơn mình, bọn họ làm thế nào mà cam tâm cơ chứ? Ngay cả bản thân mình, nếu như lúc trước chưa từng nhìn thấy Cơ Động hóa thân thành Hỏa Diễm Quân Vương kinh khủng như vậy, chẳng phải cũng có suy nghĩ giống như đám người kia hay sao?

Thánh Tà Đảo, tầng thứ ba.

Thanh Lôi Đình Chiến Phủ loang lỗ vết máu chỉ thẳng lên trời, người vốn có khí độ trầm ổn, có được danh xưng Lôi Đế Phất Thụy, lúc này cũng mang vẻ mặt hoảng sợ không thể tin nổi.

- Cái này, đây là Siêu Tất Sát Kỹ? Tiểu sư đệ? Trời ạ! Lôi Đình, chúng ta đi nhanh đi.

Thậm chí không kịp thu hồi Tinh Hạch của đám ma thú hắn vừa mới chém giết, Phất Thụt thôi động Tử Lôi Diệu Thiên Long bay thẳng lên trời, phóng về phía tầng ngoài của Thánh Tà Đảo.

Không chỉ có mình hắn, một màn kinh thiên động địa như vậy, đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi sinh vật trên mọi ngóc ngách của Thánh Tà Đảo, đã kinh động tâm trí của không biết bao nhiêu người của cả hai phiến đại lục.

o0o

Phiêu phù ở nơi giao nhau của hai tay hai đại quân vương, lúc này trong đầu Cơ Động giống như phảng phất nhìn thấy được cảnh tượng của ngàn vạn năm trước đây, trong thế giới dưới lòng đất, hình ảnh cuộc chiến khủng khiếp giữa Hỏa Diễm Quân Vương tràn ngập bá đạo cùng với Ám Viêm Ma Vương thâm thúy âm lãnh, lại phảng phất thấy được hình ảnh cuộc chiến giữa bọn họ với Liệt Diễm, lần lượt chiến đấu và đánh tan cả hai người, đồng thời cảm nhận được sự không cam lòng của bọn họ.

Đến hiện tại, hai vị quân vương lại một lần nữa tái hiện, bao nhiêu ân oán cừu hận đều hoàn toàn bỏ qua. Lúc này đây, thấm thoáng dưới luồng khí tức cường đại của Siêu Tất Sát Kỹ này, Cơ Động thấp thoáng cảm nhận được, ma lực của hai đại quân vương rốt cuộc cũng không hề bài xích lẫn nhau, lặng lẽ dung hợp lại. Đây cũng không chỉ là ma lực cả hai dung hợp lại, mà là sự hòa hợp, tương hỗ của hai đại quân vương, sự hòa hợp đó, là hòa hợp về ý niệm và tinh thần.

Bất luận là về tinh thần hay là ma lực, thời khắc này đây, đều trở nên dung hợp vô cùng hoàn mỹ. Cho dù không có Hỗn Độn Chi Hỏa ở giữa mà điều hòa, không có Âm Dương Lốc Xoáy tiến hành điều tiết, ma lực của hai vị quân vương đã hình thành thế Thái Cực Lương Nghi, chỉ có tương hỗ lẫn nhau, không hề có bài xích. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đây chân chính là hoàn toàn dung hợp, sự dung hợp hoàn mỹ của hai vị quân vương từng thống lĩnh thế giới lòng đất, cũng là sự dung hợp mà Liệt Diễm mong muốn nhìn thấy nhất khi đem ấn ký lưu lại của hai đại quân vương truyền xuống cho Cơ Động. Nếu như lúc trước khi bọn họ cùng nhau thống trị thế giới địa tâm, có thể cùng nhau hợp tác, không hề chiến đấu, như vậy, rất có thể ngay cả Liệt Diễm cũng không có nhân thời cơ mà sinh ra.

Âm Dương Ngư đồ án khổng lồ trên bầu trời lặng yên xoay tròn lên. Từ trên trời xuống mặt đất, quang mang hỗn hợp hai màu đen, xích kim cũng đồng dạng xoay tròn kịch liệt lên.

Quang mang thô to, đường kính phủ hơn ngàn thước, từ trung ương bắt đầu lặng lẽ khuếch tán ra bốn phía. Ngay trong khoảnh khắc này, cũng không hề phân biệt ra là khí tức Hỏa Diễm Quân Vương hay là của Ám Viêm Ma Vương nữa, chỉ còn lại khí tức cao ngạo cùng với tịch diệt của cả hai người dung hợp lại mà thôi.

Bạch Kim Thiên Bằng, ma thú như nó đáng lý ra là không nên tồn tại ở tầng thứ hai của Thánh Tà Đảo. Cường giả Thất Quan như nó, lúc này liền trở thành vật tế phẩm cho sự dung hợp ý niệm của hai đại quân vương. Thân thể giống như hắc thủy tinh của nó, lặng yên hòa tan trong không trung, thậm chí không hề lưu lại bất cứ chút xương cốt này, giống như là toàn toàn tan biến đi vậy, hoặc có thể nói là chưa từng tồn tại ở đó vậy. Thân thể khổng lồ cứ lặng yên dưới quang mang kỳ dị của Âm Dương Ngư mà dần dần bốc hơi khỏi nhân gian. Còn lại nơi đó chỉ là một khỏa Thất Giai Tinh Hạch từ trên trời rơi xuống.

Cái này đến tột cùng có phải là Siêu Tất Sát Kỹ hay không, ngay cả bản thân Cơ Động cũng không biết, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được, bản thân mình như đang đứng trước một cánh cửa mới vậy. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhưng đủ làm cho sự thấu hiểu của hắn đối với ma kỹ tăng thêm một nấc thanh mới. Kỹ năng mà hắn vừa mới thi triển này, có thể nói cũng không thuộc về Hỏa Diễm Quân Vương, cũng không thuộc về Ám Viêm Ma Vương, mà là kỹ năng do tự hắn dung hợp ra, là do hắn sáng tạo ra.

Thái Dương cùng Hắc Nguyệt, phân biệt đại biểu cho Âm Dương Chi Khí của hai đại quân vương. Trong nháy mắt này, trong phạm vi vầng sáng của Âm Dương Ngư bao phủ, mặt đất hoàn toàn biến thành tử địa. Một cái tên tự động xuất hiện trong đầu Cơ Động, chính là, Nhật Nguyệt Âm Dương Giới. Siêu Tất Sát Kỹ Nhật Nguyệt Âm Dương Giới.

Bầu trời lại một lần nữa trở thành u ám như trước. Âm Dương Ngư khổng lồ trên bầu trời lặng yên biến mất. Hỏa nguyên tốn khổng lồ choáng đầy thiên địa giờ khắc này ầm ầm vỡ tung. Giữa không trung, hư ảnh hai đại quân vương lặng yên biến mất, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì. Mà bản thân Cơ Động, mất đi lực phòng ngự, cứ như vậy từ trên không trung rơi thẳng xuống mặt đất.

Giờ khắc này đây, đã không còn ai có thể cứu được hắn. Nhật Thực Phượng Hoàng Hỏa Nhi trong Chu Tước Thủ Trạc ngay một khắc trước đã bị hút hết ma lực. Ngay cả hai khỏa Thất Giai Tinh Miện trên cặp bao tay Nhật Nguyệt Song Huy cũng hoàn toàn mất đi quang mang của nó, chỉ còn một màu trong suốt nhàn nhạt, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát vậy.

Siêu Tất Sát Kỹ dễ dàng thi triển như vậy hay sao? Mặc dù cái Cơ Động thi triển cũng chân chính là một cái Siêu Tất Sát Kỹ, nhưng trong nháy mắt hai đại quân vương kết hợp lại với nhau, tuy rằng tạo cho hắn sự linh cảm mãnh liệt cùng với thông thấu, nhưng cũng đã thôn phệ hết toàn bộ ma lực trong cơ thể hắn. Nếu như Cơ Động biết kết quả sẽ là như vậy, có thể hắn đã không lựa chọn làm như thế, ngay trong lúc Bạch Kim Thiên Bằng bị U Diễm Băng vây trụ, hắn hoàn toàn có thể bỏ chạy khỏi đó. Ai có thể ngờ được. khi hai Tất Sát Kỹ của hai đại quân vương kết hợp với nhau, lại sản sinh ra uy lực khủng bố như vậy cơ chứ.

Thân thể Cơ Động hầu như là cùng với khỏa Thất Giai Tinh Hạch kia song song rơi xuống. Lúc này thân thể hắn đã hoàn toàn không theo sự khống chế của hắn nữa rồi. Sự suy yếu mãnh liệt làm cho hắn không thể điều động được bất kỳ một tia lực lượng nào. Thế nhưng, ý niệm tinh thần của hắn lại đặc biệt vô cùng thanh tỉnh, minh mẫn trước giờ chưa từng có.

Thân thể cứ như vậy rơi từ trên cao hơn trăm thước xuống mặt đất, hắn đã hoàn toàn giống như một hòn đá đang rơi tự do. Cơ Động không khỏi âm thầm cười khổ, lẽ nào, mình cứ như vậy mà té chết hay sao? Quả thật thắng là nhờ hai đại quân vương, mà bại cũng là do hai đại quân vương.

- Thằng ngốc, lẽ nào ngay cả Hóa Lực Thuật ngươi cũng không biết dùng hay sao?

Thanh âm có chút gấp gáp, nhưng lại mang lại cho Cơ Động một cảm giác vô cùng ấm áp chợt từ trong ý niệm của hắn vang lên. Thanh âm đó mặc dù cực kỳ yếu ớt, nhưng tinh thần lực Cơ Động lại đặc biệt vô cùng mẫn cảm, nghe thấy hết sức rõ ràng. Bởi vì, chủ nhân của thanh âm này đối với hắn mà nói là vô cùng quan trọng.

Sinh mệnh lực trong cơ thể phảng phất giống như được vực dậy. Cơ Động cấp tốc tập trung ý niệm của mình lại. Hiện tại cái hắn có khả năng làm, cũng chỉ có thể tận khả năng tăng cường tinh thần lực của mình mà thôi. Tinh thần lực vận chuyển toàn thân, nỗ lực kích thích mỗi một chỗ trên cơ thể mình. Mặc dù ma lực của Âm Dương Lốc Xoáy sau khi phát ra một kích kia đã hoàn toàn tiêu thất đi mất, thế nhưng, Hỗn Độn Chi Hỏa vẫn còn tồn tại a. Có thể là do nghe được sự điều động của hắn, một tia lực lượng Hỗn Độn Chi Hỏa yếu ớt chợt truyền ra, lan đi khắp toàn thân. Cơ Động nhất thời cảm nhận được, Hỏa nguyên tố còn đang hỗn loạn trong không trung chợt bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ về phía mình. Tuy rằng nước xa còn không cứu được lửa gần, nhưng vẫn đủ đề làm cho hắn đề tỉnh lại vài phần tri giác của thân thể.

Tinh thần ý niệm mạnh mẽ khống chế thân thể trong không trung khẽ giãy dụa vài cái. Mỗi một lần giãy dụa, giống như là thần long vẫy đuôi vậy. Cốt cách, gân mạch, kinh mạch... dưới sự khống chế của tinh thần ý niệm, đạt được sự tập trung cao độ. Thân thể không ngừng lay chuyển, làm giảm đi rất nhiều xung lượng rơi xuống của thân thể.

Mặc dù đã làm như vậy, nhưng hiện tại dù sao hắn cũng chỉ là một vật rơi tự do. Cơ Động chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở nhẹ, cực kỳ nỗ lực khống chế tối đa thân thể của mình.

Phanh~~

Rốt cuộc hắn cũng đã rót xuống. Nơi hắn ngã xuống đã không còn bất cứ cây cỏ gì nữa, chỉ còn lại một mặt đất hoàn toàn trống trải mà thôi.

Ngay trong nháy mắt thân thể tiếp xúc với mặt đất, thân thể Cơ Động kịch liệt giãy dụa ba lần dọc theo cơ thể, giống như là khi hắn đối mặt với công kích của địch nhân vậy. Đằng Xà Hóa Lực Thuật tại thời khắc hiện tại đã được hắn thi triển đến cực hạn.