* Cửu cung cách (nguyên văn 九宫格): là một loại ô ly trên giấy tập viết tiếng Trung, có hình dạng 9 ô vuông nối liền, hoặc còn là tên gọi khác của trò chơi Sudoku. Trong tác phẩm đang nói về một cơ quan có 9 ô vuông, khi nào gặp thì mình sẽ chèn ảnh chi tiết nha
Ba người đeo ba lô lên lưng, Lãnh Dương đỡ Diệp Hàm, tiếp tục tiến vào lối rẽ còn lại, bố cục lối đi này giống y như lối đi trước đó, trước mặt họ vẫn bị chặn bởi một vách tường, nhưng vách tường này lại không có cơ quan hình dấu tay.
Ba người nhìn nhau, bọn họ không tin đây là một ngõ cụt, nhất định ở đây có ẩn giấu cơ quan, nên ba người chia nhau ra đi tìm. Nếu ở đây có lối đi nào thì vừa nhìn cũng đã thấy ngay, nên họ cũng chỉ có thể mò mẫm trên vách đá xem có gì khác thường hay không, nhưng tất cả viên đá họ có thể nhìn thấy đều đã kiểm tra nhưng vẫn không phát hiện được gì, chẳng lẽ đây đúng là ngõ cụt? Không lẽ đường vào mộ nằm ở trong gian bồi táng khi nãy?
"Chúng ta có nên quay lại đó để kiểm tra hay không?" Ý của Cao Na chính là quay về gian bồi táng lục soát cẩn thận lại một lần, có thể khi nãy bọn họ đã bỏ qua cái gì đó.
"Đợi một chút." Lãnh Dương quỳ trên mặt đất, lấy đèn pin chiếu vào nơi tiếp giáp giữa vách tường và mặt đất. Diệp Hàm thấy hành động của Lãnh Dương thì cũng dùng đèn pin chiếu vào nơi tiếp giáp giữa hai vách tường, nếu như vách tường này là một cánh cửa ngầm thì dù cho có tỉ mỉ thế nào, nơi tiếp giáp giữa hai vách tường hoặc giữa vách tường và mặt đất nhất định sẽ có khe nhỏ.
"Có mấu chốt."
"Có phát hiện."
Lãnh Dương và Diệp Hàm gần như đồng thời lên tiếng, tiếng nói đè lên nhau, mang theo kinh hỉ.
Lãnh Dương và Diệp Hàm nhìn nhay, lộ ra nụ cười, sao lại cảm thấy hai người họ càng ngày càng ăn nhịp?
"Cô cũng phát hiện ra rồi?" Lãnh Dương đứng lên, hỏi Diệp Hàm.
"Ừm!" Diệp Hàm gật đầu, "Vách tường này quả nhiên có vấn đề, nếu không lầm thì giống y như gian bồi táng bên kia, đều là cửa ngầm."
Lãnh Dương cũng gật gù, chỉ là không biết cách mở ra, cơ quan mở cửa đá đến cùng là giấu ở đâu?
Ánh mắt ba người lại bắt đầu nhìn khắp nơi, trong đầu đầy suy đoán.
Bỗng nhiên Lãnh Dương nghĩ đến lối đi ở trong quan tài, không lẽ vách tường này cũng không có cơ quan? Lãnh Dương đi đến vách tường đó, đặt tay lên tường, sau đó dùng sức thăm dò đẩy một cái, không nhúc nhích. Chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Không đúng, nếu như tường đá này là một cánh cửa đá không có cơ quan, để nó không dễ dàng bị di chuyển, nhất định nó phải dày và nặng, như vậy mới có thể nằm im ở đây không nhúc nhích, hơn nữa thời gian xây dựng nên cổ mộ này cũng đã cách hiện tại đến hơn một nghìn năm, nếu như cánh cửa này có thể dịch chuyển được, thì trục xoay ở giữa nhất định không thể tốt như lúc vừa mới xấy dựng, nói không chừng đã bị kẹt đâu đó...
Nghĩ như vậy, Lãnh Dương dùng sức lực toàn thân đẩy cái vách đá kia, vẫn không nhúc nhích, nhưng lại nghe được âm thanh ma sát của khối đá, kèm theo còn có tiếng sắt thép bị rỉ sét ma sát với nhau.
Nghe được những tiếng động này, lại thấy hành động của Lãnh Dương, Diệp Hàm và Cao Na đoán được ý nghĩ của Lãnh Dương, ào tới giúp sức cho Lãnh Dương, ba người tập trung sức mạnh ở một bên vách đá, dùng hết sức để đẩy, trời không phụ lòng người, vách tường kia dưới tác động của họ thật sự đã di chuyển, phát sinh tiếng vang ầm ầm, bọn họ dùng sức đẩy một bên tường đá về phía trước, một bên còn lại liền xoay về hướng bọn họ, đây đúng là một cánh cửa đá xoay tròn.
Cửa xoay theo trục giữa vậy nè mấy bạn
Rốt cục ba người đã thấy được lối vào, trong lòng đều rất vui mừng, nhưng lại càng vạn phần đề phòng, sợ từ trong cửa đã này ba ra ám tiễn, hoặc là thứ gì đó nguy hiểm, ví dụ như cương thi.
Ba người ở cửa với tâm thế đề phòng, không lập tức đi vào bên trong, nhưng đợi một hồi lâu cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ba người nhìn nhau, Lãnh Dương nhẹ giọng nói: "Tôi vào xem trước, hai người yểm hộ cho tôi."
Hai tay Lãnh Dương nắm chặt súng gỗ đào, chậm rãi bước vào bên trong, dùng đèn đội đầu quét một vòng bên trong, bên trong là một gian phòng đá trống rỗng, rộng bằng hai cái phòng học, đối diện cửa đã là hai cánh cửa sắt màu đen đang đóng chặt, rộng hai mét, cao hơn hai mét, Lãnh Dương thấy cửa sắt ở đối diện rõ ràng như vậy, đúng là rất bất ngờ, từ khi họ tiến vào trong mộ đến giờ tất cả cửa mộ đều là kiểu giấu giếm.
Thấy bên trong gian phòng đá không có gì nguy hiểm, Lãnh Dương kêu Diệp Hàm và Cao Na đi vào, ba người đứng trước cửa đá, dùng ánh đèn cẩn thận dò xét toàn bộ gian phòng, bỗng nhiên Cao Na thét lên một tiếng kinh hãi" "Sếp Triệu."
Lãnh Dương và Diệp Hàm cả kinh, nhanh chóng nhìn về phía đèn pin Cao Na đang chiếu tới, thấy Triệu Lượng nằm ở trong góc phòng, không rõ sống chết. Lãnh Dương và Diệp Hàm nhanh chóng xông tới, ngồi xổm bên cạnh Triệu Lượng, đưa tay đẩy nhẹ Triệu Lượng, nhẹ hô: "Triệu Lượng, Triệu Lượng...". "Sếp Triệu, sếp Triệu..."
Thấy Triệu Lượng không có phản ứng, trong lòng ba người có chút kinh hoảng, sợ Triệu Lượng đã hồn lìa khỏi xác. Tâm Lãnh Dương co chặt, chậm rãi đưa tay đặt trước mũi Triệu Lượng, thở phào một hơi, tâm đang co chặt nhẹ thả lỏng ra, khôi phục thái độ bình thường, "Yên tâm đi, anh ấy còn thở." Lãnh Dương nói với Diệp Hàm, nàng biết trong ba người thì Diệp Hàm là người quan tâm đến sống chết của Triệu Lượng nhất, bởi vì Triệu Lượng là người đi cùng cô đến đây, vì vậy nên cô càng phải lo lắng nhiều hơn các nàng.
Diệp Hàm nghe Lãnh Dương nói vậy thì tâm trạng căng thẳng thấp thỏm cũng bằng phẳng hơn, hai tay tăng thêm chút sức, muốn lay Triệu Lượng tỉnh.
"Để tôi." Lãnh Dương nhấn mạnh huyệt nhân trung* của Triệu Lượng, nghe nói nhấn vào huyệt vị này có thể khiến cho người hôn mê tỉnh lại. Quả nhiên, chỉ một chút thì Triệu Lượng đã chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy ba người họ thì lập tức tỉnh táo, ngồi dậy nhìn bốn phía, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao tôi lại ở chỗ nào?"
* Huyệt nhân trung: huyệt nằm ở vị trí vùng rãnh giữa mũi và môi.
"Anh không biết tại sao mình lại ở đây hả?" Lãnh Dương hỏi.
Gương mặt Triệu Lượng đầy nghi ngờ lắc đầu, anh ta chỉ nhớ lúc mình đang đi vệ sinh thì hai mắt tối sầm lại, rồi mất rồi mất đi tri giác.
"Không có chuyện gì, anh rơi vào mê trận mà thôi, người không có chuyện gì là tốt rồi." Nếu cái gì Triệu Lượng cũng không biết, Lãnh Dương cảm thấy cũng không cần xoắn xuýt vấn đề này.
"Thân thể vẫn ổn chứ?" Diệp Hàm hỏi dò, cô lo lắng Triệu Lượng sẽ bị thương.
Triệu Lượng đứng lên, thử hoạt động chân tây, "Không có chuyện gì, hiện tại chúng ta đang ở đâu?"
"Đi qua khỏi cầu thang kia thì đã tới đây, chúng ta phải cẩn thận một chút, gian phòng này không có bất kì thứ gì, đối diện lại có một cánh cửa mộ dễ thấy như vậy, tôi cảm giác có chút vấn đề." Lãnh Dương nói, mắt nhìn về phía cửa sắt đối diện. Tầm mắt ba người còn lại cũng rơi vào cánh cửa sắt đó.
"Mọi người xem, mặt đất phía trước cửa sắt có mấy cái ô vuông." Cao Na hoảng sợ kêu lên.
Tầm mắt mọi người rất nhanh chóng khoá chặt lên mấy ô vuông trên mặt đất, có tổng cộng ba hàng, mỗi hàng có ba ô vuông, những ô vuông này sắp xếp thành một hình vuông lớn. "Đây không phải là cửu cung cách hay sao?" Lãnh Dương ngạc nhiên nói.
Nghe Lãnh Dương nói vậy, mọi người nhìn kĩ thì thấy đúng là hình dáng của cửu cung cách.
"Không nghĩ tới bên trong mộ quốc sư vậy mà lại có cửu cung cách, bên trong khẳng định có ẩn giấu cơ quan, nếu không cẩn thận giẫm nhầm thì nhất định sẽ khởi động cơ quan." Đôi mi thanh tú của Lãnh Dương nhíu lên, bởi vì bình thường sẽ không ai nghiên cứu cách phá giải của cửu cung cách, hơn nữa trong gian phòng đá này đen kịt như vậy, không cẩn thận giẫm sai cửu cung cách, khởi động cơ quan, nói không chừng sẽ khiến cho toàn bộ người tiến vào mộ chết hết.
"Tôi đã từng xem qua cửu cung cách, nhưng cũng không có nghiêm túc xem phương pháp giải." Diệp Hàm đã từng xem qua biện pháp giải cửu cung cách, thế nhưng lúc đó cũng chỉ đảo mắt nhìn qua một chút, cũng không nghiên cứu kỹ càng, vì vậy hiện tại trong đầu hoàn toàn không thể nhớ nổi cách phá giải, bởi vì khi đó cô nghĩ không cần dùng đến, nếu khi nào cần thì lên mạng, hoặc lật sách tìm là được rồi, cô không nghĩ đến mình sẽ đi vào một nơi không thể tiếp cận đến bất kì thông tin nào như thế này mà còn vừa vặn gặp phải cửu cung cách. Quả nhiên người tính không bằng trời tính, ngày thường học thêm một chút tri thức cũng thấy mệt mỏi, đến khi cần dùng mới thấy thiếu.
"Tôi cũng không nhìn kỹ phương pháp phá giải, nhưng đã từng xem qua một câu khẩu quyết, không biết có ích hay không." Lãnh Dương nhọc công suy nghĩ đến câu khẩu quyết nàng đã từng xem, "Đội chín giẫm một, trái ba phải bảy, hai bốn là vai, sáu tám là chân, năm thì ở giữa."*
* Nguyên văn 戴九履一, 左三右七, 二四有肩, 六八为足, 五居中央, mình có tìm được tài liệu ghi lại như thế này: Lạc Thư có hình rùa nên số của nó là đội 9 giẫm 1; tả 3 hữu 7; 2, 4, là vai; 6, 8 là chân. Lạc Thư nằm trong bộ ba hoạ đồ được truyền lại từ xa xưa cùng với Bát Quái và Hà Đồ. Nhìn như vậy nè:
"Chỉ có vậy thôi?" Triệu Lượng cũng không hiểu rõ được phải giải như thế nào. Bởi vì câu khẩu quyết đó cũng chỉ là gợi ý một biện pháp cấp tốc, cũng không phải biện pháp cụ thể, vì vậy Triệu Lượng không hiểu được cũng đúng.
"Dựa theo khẩu quyết, 2 và 4 nằm ở hai bên phải trái hàng thứ nhất, sáu và tám nằm ở hai bên phải trái hàng thứ ba, chúng ta lần lượt đi theo những con số đó, có thể đi qua phía đối diện." Lãnh Dương bước đến trước cửu cung cách, cúi đầu nhìn những ô vuông này, nàng không dám tuỳ tiện đi lên, lỡ như đi nhầm thì hậu quả nàng không dám tưởng tượng.
Lãnh Dương nắm chặt hai bàn tay, lòng bàn tay vì căng thẳng mà ướt đẫm mồ hôi, nếu như nàng đi nhầm thì không phải chỉ chết một người, vì vậy áp lực đè lên người nàng nặng đến cỡ nào.
Lãnh Dương hít sâu một cái, chậm rãi giơ chân lên, khi chân nàng chuẩn bị giẫm vào bên trong ô vuông, chỉ còn cách một chút nữa thì nghe thấy tiếng Cao Na gấp gáp gọi: "Chờ một chút." Vừa nghe thấy thì ngay lập tức Lãnh Dương rút chân về, xoay người nhìn Cao Na, không chỉ có Lãnh Dương, Diệp Hàm và Triệu Lượng cũng nghi hoặc mà nhìn Cao Na.
"Mọi người nhìn thử ở trên đỉnh đi, đó là ký hiệu gì vậy?" Cao Na chỉ vào phần đỉnh nằm ngay phía trên cửu cung cách, họ thấy ở đó có một ký hiệu hình tròn rất lớn, ký hiệu màu đỏ sậm, bên trong vòng tròn lớn viết một vài chữ thảo, nhưng viết cái gì thì mọi người ở đây không ai hiểu, đừng nói bởi vì họ không biết văn tự của triều Tần nên không hiểu, nếu biết thì nhìn những chữ rồng bay phượng múa như vậy họ cũng không nhận ra được viết cái gì.
"Cái này ..." Lãnh Dương thấy ký hiệu này giống như đã được nhìn thấy ở đâu đó rồi.
"Sao vậy? Cô nhận ra biểu tượng này à?" Diệp Hàm thấy biểu hiện trầm ngâm của Lãnh Dương, cô cảm thấy hình như Lãnh Dương nhận biết biểu tượng này.
"Ừm, tôi đã từng thấy biểu tượng này rồi, nhưng nhìn thấy ở đâu thì tôi lại không nhớ được." Cho dù rất cố gắng để nhớ lại, nhưng nàng vẫn không nhớ được.
"Đây là một biểu tượng của trận pháp, thời điểm đạo gia bày trận sẽ vẽ một cái biểu tượng, chỗ nào xuất hiện biểu tượng thì chỗ đó đã bị người bày trận, có rất nhiều loại pháp trận nên cũng không rõ ở đây là trận pháp gì." Khi Cao Na vừa nhìn thấy biểu tượng này thì đã biết được đây là phương pháp bày trận ghi lại biểu tượng đã thất truyền từ lâu của đạo gia, nơi xuất hiện biểu tượng đều đã bị bày trận, mà trận pháp chia thành rất nhiều loại, muốn phá giải cũng không dễ dàng.
Lãnh Dương nhìn biểu tượng, lại nhìn cửu cung cách trên mặt đất, cẩn thận nghĩ một chút thì đã hiểu, "Cái cửu cung cách này chỉ là một tấm màn che, biểu tượng được vẽ ở trên đỉnh, gian phòng này lại tối tăm, rất khó phát hiện được, người bình thường khi vào mộ đều sẽ chỉ chú ý đến cửu cung cách trên mặt đất, bất kể chúng ta giẫm lên ô vuông nào thì cũng sẽ khởi động cơ quan của trận pháp."
Diệp Hàm rất tán thành cách nói của Lãnh Dương, trong lòng suy đoán có thể người quốc sư này muốn chơi trò gậy ông đập lưng ông, trong lăng mộ này cơ quan tầng tầng lớp lớp, mà khi thiết lập cơ quan lại còn sử dụng mưu kế, nếu không phải trong đội ngũ của họ có truyền nhân của đạo gia, nếu bọn họ không có mạng lớn, sớm phát hiện ra biểu tượng kia thì khi nãy Lãnh Dương đã giẫm lên cửu cung cách, cũng không biết bây giờ bọn họ đã đối mặt với nguy hiểm như thế nào rồi.
"Vì vậy bất luận như thế nào thì cửu cung cách kia cũng không thể giẫm lên." Đây là điều Lãnh Dương kết luận được, ai biết quốc sư kia giấu giếm cơ quan trí mạng gì, có thể tránh đương nhiên phải tránh.
"Trước cánh cửa sắt chính là cửu cung cách, nếu không giẫm lên những ô vuông kia thì làm sao chúng ta mở được cửa sắt?" Triệu Lượng hỏi. Bởi vì ngay trước cửa sắt chính là cửu cung cách, căn bản không còn chỗ nào có thể đặt chân.