Âm Dương Khế

Chương 9: 9: Du Y Các





Thẩm Húc an phận ở nhà mấy ngày, khó được lúc luyện tập trận pháp theo chỉ điểm của Bạch Uyên một cách vô cùng nghiêm túc.

Nhưng dù sao Bạch Uyên là thần thú, cũng không cần phác họa trận pháp thật sự, thường thường đều là đạp chân một cái, trận pháp sinh ra từ tâm.

Này lại có chút làm khó Thẩm Húc.
Bạch Uyên nghe nói Thẩm gia vốn là thế gia Ngự yêu, liền kiến nghị hắn đi tìm chút sách cổ nhìn xem.

Nói đến sách cổ, phản ứng đầu tiên của Thẩm Húc đó là phòng sách của ông nội.
Vì tránh ông nội, hắn cố ý chọn lúc ông nội ra ngoài làm việc để lẻn vào.

Phòng sách của Thẩm Thiên Phi giống như bản thân ông, bút lông nghiên mực sách cổ sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp.

Thẩm Húc trước kia chưa bao giờ đi vào, dĩ nhiên không biết ông nội sẽ đặt sách Ngự yêu ở chỗ nào, hắn chỉ có thể tìm lần lượt từng dãy.
Nói thì dễ, nhưng phòng sách của Thẩm Thiên Phi rất lớn, thậm chí đằng sau còn có phòng mật, Thẩm Húc xách thang leo lên leo xuống, tìm hơn nửa ngày đều không tìm được sách gì có liên quan đến Ngự yêu.

Ngay cả tiểu thuyết nói về yêu quái cũng không có, lúc này hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.
“Con đang làm cái gì vậy? Lén lén lút lút.”
Thẩm Húc bị dọa nhảy dựng với câu hỏi thình lình tới từ sau lưng, chân đạp không thiếu chút nữa ngã xuống khỏi thang.

Còn may hắn phản ứng nhanh, khó khăn đứng vững lại.
Thẩm Thiên Phi nhíu mày, vê râu nhìn chằm chằm hắn.

Thẩm Húc chỉ cảm thấy mình bị Thẩm Thiên Phi nhìn chằm chằm ra mồ hôi lạnh, vội vàng cười gượng nói: “Con chính là nhàm chán, đến chỗ này của ông nội xem có sách nào tương đối thú vị hay không.”
“Ồ…” Thẩm Thiên Phi kéo dài giọng, lộ ra tươi cười ý tứ sâu xa, “Không phải trước giờ con cảm thấy, phòng sách của ông nội rất không hợp khẩu vị với con sao? Con đây là đổi tính?”
Thẩm Húc gãi gãi đầu, con ngươi đảo một vòng: “Không phải ông nội cứ chê con nghịch ngợm sao? Con muốn đọc chút sách tu thân dưỡng tính, bớt làm lão nhân gia người nhọc lòng.”
Thẩm Thiên Phi đã quen với công phu nói bậy bạ năm này tháng nọ của Thẩm Húc, lại “Ồ” một tiếng thật dài để đáp lại hắn.


Thẩm Húc thấy ông nội không nể mặt mũi, lòng chỉ nghĩ thoát thân sớm một chút, vội vàng nói mình hẹn người dùng trà, lòng bàn chân bôi dầu mà chạy ra ngoài.

Thẩm Thiên Phi nhìn thoáng qua cây thang bị di chuyển, ngồi xuống bàn như suy tư gì đó.
Thẩm Húc dẫn theo Thanh Ngư ra Thẩm gia, liền vòng thẳng vào một cái hẻm.

Thanh Ngư rất ít khi đi đến mấy hẻm dân cư như thế này, lại vẫn luôn có chút ảo giác bị lạc đường.

“Thiếu gia không phải người muốn ra dùng trà sao?” Thanh Ngư ở đằng sau hỏi một cách khó hiểu.
Thẩm Húc không trả lời, dừng chân ở cửa một ngôi nhà có vẻ rách nát, nắm thanh chắn* gõ gõ cửa.
(*衔环 hàm hoàn: trước cửa có 2 hình đầu rồng hoặc lân ngậm một cái vòng, người ta dùng cái vòng gõ gõ vào cửa, trong phim hay có í, mấy nàng search hình cho dễ hình dung, tui chả biết dùng từ gì để thay cả^^)
Thanh Ngư đánh giá cửa nhà này, trong một lúc xuất thần, cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra.

Có một nữ tử thò nửa người ra từ bên trong, khoảnh khắc Thẩm Húc nhìn về phía nàng kia, dường như thể xác và tinh thần đều bị hấp dẫn, trong đôi mắt sáng ngời là làn thu thủy dịu dàng*, những thứ còn lại đều mất đi màu sắc.
(*盈盈秋波 doanh doanh thu ba: hình dung ánh mắt chứa đầy tình cảm.)
May mắn tiếng khụ của Bạch Uyên vang lên trong đầu hắn, Thẩm Húc mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt thẹn thùng, vội dời mắt.
Ánh mắt nàng kia lướt qua ngọc quyết trên eo Thẩm Húc, hỏi: “Ngươi là tới tìm gia sư sao? Gia sư người có việc ra ngoài, các hạ ngày khác lại tới.”
Thẩm Húc lắc đầu nói: “Ta là tới tìm Thích Thất.”
“Thích Thất?” Mày đẹp của nữ tử nhướng lên, lập tức cả khuôn mặt thêm mấy phần sinh động, càng khiến người ta thần diêu mục đoạt*.
(*神摇目夺: tâm thần nhộn nhạo, ánh mắt bị hấp dẫn.)
Thẩm Húc vừa rồi bị rơi vào bẫy, lập tức liền nhận ra người trước mặt cũng không phải là người bình thường, lúc này chỉ nhìn chằm chằm thanh gõ trên cửa càng cẩn thận hơn.
“Không nghĩ tới Thích Thất thế nhưng sẽ nói nơi này cho ngươi…” Nữ tử mở cửa, nghiêng người nhường chỗ, “Thích Thất y chưa về, nếu không ngại, có thể tiến vào chờ.

Ta kêu Mộ Nhan Thanh, Thích Thất là sư đệ của ta.”
Thẩm Húc nói đầy cung kính: “Tại hạ Thẩm Húc, đây là Thanh Ngư người hầu nhà ta.” Hắn thuận tiện giới thiệu Thanh Ngư, lại thấy Mộ Nhan Thanh nhíu mày với Thanh Ngư.

Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy Thanh Ngư còn đang ở ma chướng, mặt căng đến đỏ bừng, trên người còn hơi phát run.

Hắn nhéo vào tay Thanh Ngư một cái không chút khách khí, đau đớn mới miễn cưỡng lôi Thanh Ngư trở về hiện thực.

Thanh Ngư biết mình thất lễ, lập tức trở nên vâng vâng dạ dạ, cũng không dám đưa mắt nhìn Mộ Nhan Thanh, nhưng hai má vẫn là ửng đỏ.
Thẩm Húc muốn xin lỗi Mộ Nhan Thanh thay Thanh Ngư, Mộ Nhan Thanh lại không so đo: “Không sao, Thẩm công tử không cần xin lỗi, đây là vấn đề của Nhan Thanh.” Lời này khiến Thẩm Húc sửng sốt, nhưng lại ngượng ngùng truy vấn, chỉ phải từ bỏ.
Mộ Nhan Thanh dẫn hai người vào sảnh chính, tự mình bưng trà cùng bánh lên cho bọn họ, xin bọn họ chờ một chút.

Chờ đến khi Mộ Nhan Thanh rời đi, Thẩm Húc mới nhìn khắp phòng một cách quang minh chính đại.

Này kỳ thật là một gian phòng của người bình thường, cũng không có trang trí gì, chỉ một chậu lan quân tử đặt ở hai bên cột trụ.
Thẩm Húc cầm trà lên uống một ngụm, phát hiện trà này lại là trà ngon, bánh trà lại không phải tinh xảo lắm.

Hắn thấy Thanh Ngư vẫn là khẩn trương đến không xong, vẫy tay cho y ngồi xuống.

Thanh Ngư không dám ngồi, nhưng lại ghé đến bên tai Thẩm Húc, nhỏ giọng ảo não.
Nếu là ngày xưa, Thẩm Húc nhất định sẽ cười nhạo Thanh Ngư chuyện bé xé ra to*.

Nhưng sau khi biết về Ngự yêu cùng thế giới kia, hắn liền không dám nói những lời này nữa.
(*大惊小怪 đại kinh tiểu quái.)
Thế giới không biết quá mức rộng lớn, Thẩm Húc hắn tóm lại là muối bỏ biển.
“Không có việc gì, không phải ngươi sai.” Hắn vỗ vỗ lưng Thanh Ngư, an ủi.
Bọn họ đợi một khắc*, Thích Thất liền trở về.

Cả người y là mùi gió tuyết, lại khiến Thẩm Húc đang muốn tiến lên nghênh đón y đều lạnh đến giật mình một cái.

Mộ Nhan Thanh không biết bước nhanh tới từ chỗ nào, thoáng cái phủ áo lông chồn dày nặng lên trên người Thích Thất, trong nháy mắt Thích Thất liền có chút đứng không vững.
(*15′)

“Tới giúp ta một chút, được không?” Tuy rằng thật nôn nóng, Mộ Nhan Thanh vẫn là hỏi một cách ôn nhu.
Thẩm Húc lập tức phản ứng lại, cõng Thích Thất có chút thoát lực lên.
“Sư tỷ, không có việc gì, đừng tới đây…” Thích Thất vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Thanh Nhan như an ủi, chọc đến vành mắt Mộ Nhan Thanh đỏ lên.
Thẩm Húc cảm thấy dường như mình đang cõng một tảng băng, lạnh lẽo thấu xương cắt qua lớp áo của hắn, như đao như kiếm.

Hô hấp của Thích Thất thật sự nhẹ, giống như đã gần như không còn hô hấp, chỉ khi cần chỉ đường, mới động tay một chút.
Hắn vội cõng Thích Thất về phòng, vừa đóng cửa Bạch Uyên liền lao ra từ trong ngọc quyết, cùng lúc đó dùng linh lực đốt lò đồng bốn góc.

Trong phòng lập tức có lại độ ấm có thể khiến người thở dốc.
“Đừng đi…” Thẩm Húc đặt Thích Thất lên giường, thấy sắc mặt y tái nhợt, đứng dậy muốn đi gọi Mộ Nhan Thanh, ai ngờ tay lại bị đối phương nắm chặt.

Có lẽ y cũng nhận thấy được xấu hổ, lập tức giảm lực tay, thấp giọng: “Đừng gọi sư tỷ…”
Cùng với ấm áp dần sinh ra trong phòng, sắc mặt Thích Thất đã trở lại, miễn cưỡng ngồi dậy.

Y khép lại áo lông chồn, thở ra một ngụm sương trắng, rũ mắt hỏi Thẩm Húc: “Sao bỗng nhiên ngươi lại tới đây?”
Tình huống vừa rồi hỗn loạn, Thẩm Húc được y nhắc nhở, mới nhớ tới mục đích tới đây của mình: “À… ta vốn là muốn tìm ngươi mượn chút sách để đọc.”
“Mượn sách?!”
“Ừ… ta không tìm thấy sách trận pháp ở chỗ ông nội, cũng không biết có phải bị giấu đi rồi hay không.” Hắn thấy Thích Thất muốn dậy, vội vàng xua tay bảo y ngồi xuống, “Ai ai ai, không vội không vội, ngươi mau chóng nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.”
Thích Thất không nghe lời hắn, đứng lên đi đến bên lò đồng gần y nhất, hơ bàn tay đông cứng.

Ánh mắt Thẩm Húc vẫn luôn đi theo y, tự nhiên liền rơi xuống trên tay Thích Thất, bắt đầu nhìn kỹ một cách vô thức.

Đôi tay kia khớp xương rõ ràng, nhưng cũng không gầy quá mức, theo nhiệt độ dần cao, làn da dần nổi lên huyết sắc.
Đợi đến khi Thích Thất hơ xong, tay lại thu vào trong áo lông chồn, Thẩm Húc mới ảo não lấy lại tinh thần.
Nơi này thật sự có vấn đề, nơi nơi đều là mê hồn trận.
“Không tới sao?”
Thẩm Húc vội vàng vứt những suy nghĩ lung tung rối loạn kia đi, bước nhanh theo Thích Thất.
Mới vừa rồi bị bộ dạng của Thích Thất dọa đến, lòng chỉ nghĩ nhanh nhanh để cho y nghỉ ngơi, cũng không để ý bố trí trong nhà.

Hiện tại đi theo Thích Thất quanh co lòng vòng ở bên trong, Thẩm Húc không khỏi sinh ra chút nghi hoặc: Tòa nhà này lớn như vậy sao?
Qua sảnh trước liền giống như tới một thế giới khác, toàn bộ chất gỗ đều là gỗ đỏ thượng hạng, giếng trời* được bố trí sân trong, nước chảy róc rách hoa mai lững lờ, rõ ràng là hành lang gấp khúc đưa mắt nhìn được đến cuối nhưng lại phải đi mấy trăm bước.

(*天井.)
“Là huyễn thuật sao?” Thẩm Húc một bên hỏi, một bên hái lá cây ở bên cạnh.

Lá kia còn thật hơn trân châu, thấy thế nào đều không giống như là thứ trong đầu hắn tưởng tượng ra.
“Gia sư bày, không tính huyễn thuật, tạo một không gian, hẳn là Bạch Uyên tiền bối tương đối quen thuộc với cái này.”
Bạch Uyên bị điểm danh, “Hừ hừ” hai tiếng ở trong ngọc quyết một cách không tình nguyện.
Thích Thất dừng lại trước một căn phòng, vẽ một trận đơn giản trong không khí, lúc này mới đẩy cửa vào.
Thẩm Húc đứng ngoài cửa, chỉ thấy bên trong ẩn chứa một mảnh sao trời, trong ánh sao là từng dãy từng dãy kệ sách, nhất thời trợn mắt há mồm.
“Là nơi gia sư nói người thích nhất.” Chờ Thẩm Húc đi vào, Thích Thất liền đóng cửa lại, hỏi, “Ngươi muốn xem trận pháp hay là sách vẽ Yêu linh?”
“Trận pháp đi, mấy chuyện xưa về Yêu linh đó Bạch Uyên há mồm liền tới.”
Thích Thất gật đầu, tự mình chuyển cây thang đến, y leo lên vớ lấy cuốn sách trên tầng cao nhất.

Thẩm Húc nghiêng mặt qua, có trong nháy mắt, dường như thấy được trăng trời ánh sao* ẩn sâu trong mắt Thích Thất.
(*日月星辰.)
“Hôm nay ngươi làm sao vậy? Nhìn thật dọa người…” Thẩm Húc đứng dưới chờ Thích Thất, liền ngửa đầu hỏi y.
Thích Thất ôm sách xuống thang, thấp giọng: “Xin lỗi, ta không nghĩ tới ngươi sẽ chọn hôm tay tới Du Ý Các tìm ta, dọa đến ngươi.

Chờ ngươi có Linh quạ, chỉ cần lấy Linh quạ gọi ta, ta sẽ ở đây chờ ngươi đến chơi.”
Thẩm Húc thấy y không nói, lòng có chút không thoải mái.

Nhưng vì sao không thoải mái, hắn lại nhất thời nói không rõ.

Thẩm Húc tìm lý do cho mình, đều do Thích Thất, rõ ràng hố cũng nhảy cùng nhau, chó cũng cứu cùng nhau, như thế nào còn không thể thẳng thắn thành khẩn giống như huynh đệ chứ?
Đúng, chính là như vậy.

Hắn càng nghĩ càng giận, đặc biệt khi nhìn thấy sắc mặt Thích Thất còn chưa tốt, liền càng giận, mông liền dựa vào giá sách ngồi xuống: “Ngươi có việc liền vội trước đi, ta xem xong sẽ tự đi.”
Thích Thất thấy phản ứng của hắn, có chút không hiểu ra sao, sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn là im miệng không nói đóng cửa lại cho hắn.
“Bạch Uyên ngươi nói xem, nhìn ta không giống tức giận sao?” Hắn gõ gõ ngọc quyết, dứt khoát gõ Bạch Uyên ra.
Bạch Uyên tìm chỗ nằm bò, mí mắt cũng không nâng mà đáp lại hắn: “Ta thấy ngươi rất không hào phóng* lại là thật.”
(*小家子气: ý tứ là hình dung lời nói cử chỉ của người không hào phóng.).