Âm Dương Khế

Chương 23: 23: Đấu Giá Ở Chợ Yêu





Chờ bọn họ trở lại chỗ ở, cơm chiều đã chuẩn bị xong.

Thẩm Húc không thấy Thanh Ngư, vừa hỏi phía dưới mới biết được bệnh tình của Thanh Ngư thế nhưng tăng thêm, cả ngày đều không ra khỏi phòng mình.

Đại phu kê đơn thuốc, thuốc cũng sẽ đưa cho Thanh Ngư đúng hạn, ngay cả cơm đều theo yêu cầu của Thanh Ngư, đưa đến cửa phòng y.
Bên này nổi gió, lạnh này là thật sự muốn mệnh, người xứ khác không quen cũng là thường có.

Chi viện nói thế.
Ăn xong cơm chiều, Thẩm Húc đến chỗ Thanh Ngư bên kia.

Thanh Ngư không mở cửa cho hắn, nói là lo lắng lây phong hàn cho thiếu gia.

Giọng Thanh Ngư xuyên qua cửa, nghe ồm ồm, dường như không có tinh thần lắm, nói đều nói không nổi.
Xem ra phong hàn này là thật sự lợi hại.
Thẩm Húc đứng ở cửa nghe y nói một chốc, bên ngoài sân nhỏ lại nổi gió, hắn bị thổi đến lạnh run, lạnh đến mức quyết định vẫn là về phòng nghỉ ngơi.
Hắn và Thích Thất đã hẹn tốt, đêm nay lại đi nhìn xem hội đấu giá kia.
Có lẽ người trong miệng Chồn còn sẽ xuất hiện.
***
Hội đấu giá còn có sức hút hơn trong tưởng tượng, dường như nhà núi Tùng Nham đều rơi vào bên trong thế giới kia, lui tới đều là hơi thở của Yêu linh.

Thẩm Húc để Bạch Uyên ở lại, dù sao một mồi lửa của hắn đã đủ dọa người, lại mang theo một củ khoai lang phỏng tay, chỉ sợ đến lúc đó trong vòng năm trượng ngoại trừ Đại yêu, đều không có sinh linh nào dám tới gần, Thích Thất lại đành phải bôi chút máu ở dưới mí mắt hắn, để cho hắn có thể thấy thế giới kia.
Bạch Uyên cũng không có hứng thú với hội đấu giá, vừa vặn nhân lúc Thẩm Húc không có, chiếm giường của hắn, ngủ một giấc cho đã.
Vì để cho mọi người dễ dàng đi vào chợ Yêu hơn, Trường Uyên Đằng vốn chỉ treo trên cửa được thúc giục vươn lên, dựng thành một thang dây xoay tròn rắn chắc, kéo dài một đường từ cửa động đến trên giếng.
Lần này Thẩm Húc đã có kinh nghiệm, mỗi bước đi đều thật cẩn thận, để ngừa lại không nhìn chuẩn đạp hụt té ngã.
Chờ thật sự đi vào chợ Yêu, Thẩm Húc không khỏi bất ngờ với vẻ đồ sộ*.


Sắp xếp vẫn còn rách rưới ở mấy canh giờ trước đều trở thành hư không, toàn bộ quầy hàng được thay bằng bàn gỗ Hoàng Hoa Lê** bào mỏng, sơn đủ màu sắc.

Lều bố vốn vừa đen vừa nhăn ở trên đầu quầy hàng cũng được thay đi, đổi thành gấm thêu tinh tế, phía cuối còn treo tua rua.
(*叹为观止 thán vi quan chỉ: kinh ngạc bất ngờ khi nhìn thấy gì đó tốt đẹp đến cực điểm.)
(**黄花梨: gỗ sưa.)
Hơn nửa số quầy hàng bị bỏ đi, đặc biệt là tới gần chỗ đấu giá lộ thiên, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ ở bên ngoài kéo khách.
Mấy thiếu nữ thướt tha đứng ở cổng vào của chợ Yêu, tiếp đón khách khứa đi vào bên trong.
“Đó cũng là người sao?” Thẩm Húc nghiêng đầu, hỏi nhỏ Thích Thất.
Thích Thất liếc mắt đánh giá mấy thiếu nữ kia: “Không phải.”
Thẩm Húc nghe xong không khỏi líu lưỡi: “Tư thế của buổi đấu giá này còn rất lớn, người tới, à không, yêu tới cũng rất nhiều, đợi chút nữa hẳn là có trân phẩm tuyệt thế gì đó...”
“Không chỉ là Yêu, cũng có chút người lẫn ở bên trong.” Thích Thất nhắc nhở.
Thẩm Húc còn chưa thể phân biệt được hơi thở khác biệt ở trong một đám “người”, nhìn “người” lui tới bốn phía, thật sự bội phục Thích Thất.
Ước chừng là người tới hội đấu giá cũng không ít, khi nhìn thấy hai người, trên mặt các nàng cũng không hiện lên quá nhiều kinh ngạc.

Chỉ là ngại với hơi thở của Thẩm Húc, không tiện dựa đến gần quá.

Hai người tìm một góc ngồi xuống, vừa lúc có thể thấy nửa sân.

Không nghĩ tới phục vụ nơi này còn rất chu đáo, hai người vừa ngồi xuống, cũng đã có người đưa nước trà và ăn vặt tới.
Rút ra bài học trước đó, Thẩm Húc không dám chạm vào nước trà.

Thích Thất trước giờ rất ít chạm vào đồ ăn bên ngoài, vì thế hai người liền ngồi trơ như vậy, chờ đợi mở màn.
Bàn nhỏ bọn họ tìm, chỉ có ba vị trí, hiện tại chiếm hai cái, hẳn là không có người nào không có mắt, còn tới đây dựa bàn chấp nhận Thẩm Húc nướng nướng.
Thẩm Húc còn nhìn xung quanh, nơi ánh mắt có thể đưa tới đều là đầu người và đầu yêu quái chen chúc.


Hắn đang nhìn chằm chằm giữa sân xuất thần, đột nhiên một bóng đen rơi xuống trên đỉnh đầu, hắn sợ tới mức quay đầu qua, thiếu chút nữa kêu lên.
Tới gần là nam tử chừng bốn năm chục tuổi, lưng hùm vai gấu, mày rậm râu cứng*, vừa thấy như là người Tây Vực.

Nhưng nhìn kỹ, luôn cảm thấy ngũ quan kia có chút quá nhỏ, chen ở trên một gương mặt to vô cùng không hài hòa.
(* 青眉紫髯 thanh mi tử nhiêm: Nguyên văn hình dung tướng mạo đường đường, khí thế uy vũ…)
“Có ai ngồi đây không?” Người nọ chỉ vị trí còn dư lại.
Thẩm Húc không muốn để cho gã ngồi ở đây lắm, cau mày nói: “Ở đây có người.”
Người nọ “Ồ” một tiếng, cũng không xoay người, lại đặt mông ngồi lên.

Khiêu khích như thế, Thẩm Húc bị chọc đến có chút xù lông: “Ngươi không nghe hiểu tiếng người sao? Ta nói nơi này có người, ngươi đến chỗ khác ngồi đi!”
Nam tử kia cũng mặc kệ Thẩm Húc tức giận, lại cười hì hì, cầm ly trà trước mặt Thẩm Húc lên, uống ly trà kia của hắn một hơi cạn sạch.

Gã đặt ly trà không xuống bàn, con ngươi đảo một vòng, lại là cười một trận đắc ý, còn một bên cười một bên xoa tay.
“Nè ta nói, có phải ngươi có tật xấu gì không hả?!” Thẩm Húc thấp giọng chất vấn, Thích Thất bên kia cũng đã giật giật ống tay áo hắn.
Thẩm Húc biết nghe lời phải mà đưa tai qua, mắt còn nhìn chằm chằm vào nam tử không bỏ.

Không khéo động tác của mình quá lớn, tai vô ý cọ qua môi đối phương, còn chưa nghe được lời nào, vành tai của mình lại đỏ trước.
Hắn cứng ngắc tại chỗ, nghe Thích Thất thì thầm: “Gã là Chồn ngày đó.”
“Ngươi là Chồn ngày đó…” Hắn còn chưa lấy lại tinh thần, lặp lại lời Thích Thất một cách máy móc.
Nam tử bị hắn chọc thủng thân phận, cũng là giật mình, lập tức biến trở về nguyên hình, đứng ở trên ghế của mình: “Này cũng nhìn ra được? Ta cho rằng lần này ta đã đủ một trời một vực rồi?!”
Nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của “Động vật nhỏ” trước mặt, Thẩm Húc “Ồ” một tiếng, cảm xúc mới dần trở về.

Hắn duỗi tay nhấc móng vuốt đang chuẩn bị làm hại đầu lông của mình kia lên: “Ta không nhận ra, Thích Thất nhận ra.”
Thích Thất được Thẩm Húc điểm danh nhàn nhạt trả lời: “Hơi thở giống nhau, cho nên có thể nhận ra.”

Chồn cười hắc hắc, nói lời cảm ơn với Thích Thất: “Thích công tử nha, còn phải cảm ơn Lân Châu ngươi để lại, ta mới có thể thông hiểu về thuật biến thân.

Ngươi có thể chỉ điểm một chút, Lân Châu này đến từ đâu hay không?”
Nó hỏi chính là Thích Thất, Thẩm Húc lại ngắt lời: “Các ngươi biến thành hình người còn phải cần Lâu Châu trợ giúp? Không phải ngươi nói mình đều sắp tu thành Địa Tiên sao?”
Chồn bị hắn khiêu khích, tức giận nói: “Vị công tử này xưng hô thế nào?”
“Thẩm Húc.”
“Được, Thẩm tiểu công tử, hóa thành hình người không là vấn đề, nhưng tự do biến hóa diện mạo mới là thuật biến thân.

Hơn nữa ——” Nó ngó Thẩm Húc một cái, cất cao giọng, “Cũng không phải toàn bộ Yêu đều am hiểu thuật biến thân.

Mở rộng kiến thức rồi chứ? Hả?!”
“Thì ra là vậy…” Tuy rằng Chồn là có tâm chế nhạo, nhưng nói đến chuyện của thế giới kia, Thẩm Húc vẫn là khiêm tốn tiếp thu dạy bảo.
Chồn thấy không chọc tức được Thẩm Húc, cảm thấy chưa đã nghiện, há mồm vừa định chế nhạo một phen, lại muốn hỏi tiếp Thích Thất lai lịch của Lân Châu, chuông đồng trên đỉnh bỗng vang lên, trong phút chốc toàn bộ chợ Yêu đều trở nên an tĩnh.
Mấy cây đèn dầu* xanh lam bay lên từ dưới đất, xoay vài vòng bên trong, thản nhiên rơi xuống bàn tứ giác.

Cây đèn vừa đụng tới mặt bàn, bấc đèn liền giống như bỏ thêm rượu mạnh, ngọn lửa lao thẳng lên trần nhà.

“Đó là xiếc ảo thuật sao…” Thẩm Húc trợn mắt há mồm.
(*青灯 đèn dầu phát ra ánh sáng màu xanh.)
“Dù sao lần này có thứ cực tốt, làm cho long trọng một chút cũng phải.” Chồn ở bên giải thích.
Mở màn hoa hòe lòe loẹt hiển nhiên rất được lòng Yêu, ngọn lửa kia vừa dứt, phía dưới liền bắt đầu vỗ tay.
“Thứ tốt gì?” Thẩm Húc cũng làm bộ vỗ tay mấy cái, thấp giọng hỏi Chồn.
“Bán đấu giá ở chợ Yêu trước giờ sẽ không nói hàng trong tay mình, chỉ sẽ tiết lộ phẩm chất cấp bậc.

Nhưng có lời đồn, lần này trong tay chúng nó có Tất Phương*.“
(*毕方: được coi là hỏa thần điểu trong thần thoại Trung Hoa.

Là loài chim có một chân, thân có vằn màu đỏ, lông vũ là màu xanh, miệng là màu trắng, xem là điềm báo hoả hoạn.)
Thích Thất bỗng chốc quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, Chồn sợ tới mức co rúm lại: “Ngươi nói chim Tất Phương?!”
“Ài ài… chỉ là truyền thuyết… truyền thuyết… cũng đã bao lâu rồi chưa từng thấy Tất Phương hiện thế…”

Thích Thất nhìn lướt qua đống đầu đen nghìn nghịt bên kia, mặc dù là truyền thuyết, hơn nửa người nơi đây hẳn là cũng hướng về phía chim Tất Phương trong truyền thuyết để đến.
Y bỗng nhiên hiểu ra, hội đấu giá này có thể hấp dẫn đến nhiều Yêu như vậy, thậm chí còn có người Ngự yêu đến, nhất định là bởi vì ở đây, bọn họ có thể mua được thứ không thể thấy được ở chợ Yêu bình thường.

Hơn nữa mấy thứ này, hơn phân nửa đều là khiến người khinh thường.
Đang suy tư, hội đấu giá đã bắt đầu mở màn, nữ tử đứng trên đài nhanh chóng đẩy ra đồ bán đầu tiên.

Phủ lồng dày nặng được từ từ xốc lên, một lồng sắt cao bằng một người lộ ra dưới ánh nến.

Bên trong lồng sắt lại là một xà nữ thân người đuôi rắn, cả người trần truồng, hai tay và cổ đều bị vòng sắt bao lại, khó có thể nhúc nhích.
Phía dưới có người hiểu chuyện đã sớm huýt sáo, một mảnh xôn xao.
“Sao lại như vậy? Đó không phải sống sao? Này cũng có thể lấy ra bán đấu giá?!” Thẩm Húc vừa kinh ngạc vừa tức giận, hoàn toàn không thể hiểu được bộ dạng đã tập mãi thành quen của người phía dưới.

Hắn muốn hỏi Thích Thất, vừa quay đầu chỉ thấy ánh mắt Thích Thất âm trầm đến mức sắp chảy ra nước rồi.
Chồn ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, vỗ vỗ cánh tay Thẩm Húc: “Bằng không ngươi cho rằng mọi người tới hội đấu giá này làm gì? Mua hạt châu san hô bình thường sao? Hội đấu giá nơi này, trên cơ bản không có gì khác với chợ đen.”
Nó căn bản là đang an ủi Thẩm Húc, không nghĩ tới điểm chú ý của Thẩm Húc lại ở chỗ khác: “Ý của ngươi là chỉ bán vật còn sống?”
“Vật còn sống?…” Chồn xua xua tay, “Không chỉ là vật còn sống, không chỉ là vật còn sống… đợi lát nữa ngươi sẽ biết…”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, xà nữ đã bị người mua.

Loại sản vật của người yêu kết hợp này cũng không tính hiếm thấy, đối phương cũng chỉ dùng mười mỡ cá voi để đổi.
Xà nữ bị đẩy xuống, đồ bán thứ hai liền đi lên.

Đồ bán thứ hai vẫn là một nữ tử, chỉ là trên mặt nàng hoàn toàn không có huyết sắc, nằm bên trong một quan tài băng.
“Này cũng có người lấy?” Thẩm Húc khó hiểu.
“Đó là chuẩn bị cho người Ngự yêu.” Thích Thất lạnh lùng lên tiếng, “Có mấy người đòi hỏi vĩnh sinh, sẽ dùng cách đoạt xá, mượn thân thể người khác để sống.

Nữ tử này hẳn là còn chưa chết, hơn nữa thể chất tương đối đặc biệt.”
Thẩm Húc không còn lời nào để nói, nhưng thấy trong sân thật sự có không ít người tham gia đấu giá, hơn nữa bộ dạng đều là người, nhất thời cảm thấy khuôn mặt của bọn họ thật sự đáng ghét.
“Thẩm tiểu công tử, đừng nổi giận, chờ ngươi về sau thấy nhiều trường hợp kiểu này, liền sẽ biết, vật ở thế gian phàm là có tâm, đều có dục vọng không thể đưa ra ánh sáng.” Chồn bên cạnh thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, nói như vậy..