Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 46




Vào giây phút tiếng chuông vang lên, Chu Giai ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mắt cậu nhanh chóng mờ đi, trong lồng ngực dâng lên sự mệt mỏi mãnh liệt.

Lúc đứng lên, Chu Giai khịt mũi, thở dài. Đến khi bài thi được giáo viên thu lại, nghe thấy tiếng ồn ào cả trong cả ngoài phòng thi, cậu mới chậm rãi cất bút vào trong hộp và cầm theo bản chính thẻ căn cước.

Sau khi cầm điện thoại trong tay, Chu Giai dựa lên lan can trước phòng thi, nhận cuộc gọi mà ba mình gọi tới.

Ba Chu Giai kiềm nén sự xúc động hỏi Chu Giai mấy câu, hỏi cậu có căng thẳng không, bài nghe có nghe được không, luận văn có viết xong không.

Chu Giai đáp lời: “Không căng thẳng, nghe được, làm xong rồi.”

Ba Chu Giai nghe thấy chút tâm trạng qua giọng nói của con trai, im lặng một lúc mới dè dặt hỏi cậu: “Con trai, có phải con làm bài không tốt không?”

Chu Giai nặn ra nụ cười, nói: “Không đâu…Vẫn thi tốt mà.”

Trên thực tế, Chu Giai cảm thấy bản thân còn phát huy vượt xa cả bình thường. Nhưng cậu không hề kích động hay phấn khởi một chút nào, trái lại trong lòng đang ngập tràn sự khó chịu vì sự nghiệp làm học sinh cấp ba của cậu sắp kết thúc.

Chu Giai không biết tâm trạng những người khác ra sao, cậu chỉ biết, còn chưa đầy hai tháng nữa thôi, cậu sẽ phải đối mặt với vấn đề chia xa.

Ba Chu Giai nghe thấy lời cậu, cười ha ha, vừa rồi thật sự bị cảm xúc trầm buồn của con trai dọa sợ. Ông nói với mẹ Chu Giai mấy câu rồi lại nói với cậu: “Ba đến trường đón con nhé? Buổi tối nhà chúng ta ra ngoài ăn. Con trai, con muốn ăn gì?”

Lúc này Chu Giai không muốn đi, cậu phải chờ Hà Dã đến tìm cậu, bọn họ phải nói chuyện đã.

Ba Chu Giai không khăng khăng đến đón Chu Giai nữa nhưng vẫn kiên quyết phải ra ngoài ăn. Chu Giai nói bừa tên mấy món ăn hay ăn, ba cậu mới vui vẻ cúp điện thoại.

Chu Giai cầm điện thoại thở dài, cúi đầu thấy Hà Dã đã xuống đến tầng dưới, đang ngẩng đầu lên nhìn cậu. Hốc mắt Chu Giai nóng lên khó hiểu, cậu vội vàng chỉ ra hướng cầu thang, xoay người chạy ra đó.

Hà Dã cứ ba bậc thang là một bước, Chu Gia mới xuống một tầng, hắn đã lên hai tầng.

Đứng ở cửa cầu thang tầng ba, một trên một dưới nhìn nhau, Hà Dã đưa tay túm lấy cổ tay Chu Giai, kéo cậu đến một phòng thi gần đó, trở tay đóng cửa lại. Hà Dã ngẩng đầu quan sát phòng học đã tắt camera, ôm Chu Giai vào trong ngực đè lên tường, nâng gương mặt cậu lên cẩn thận ngắm nghía, ngón tay chạm lên vành mắt cậu, cau mày hỏi: “Sao thế?”

Chu Giai cắn môi nhìn hắn, mắt đỏ hoe, nước mắt đã ầng ậc muốn trào ra, nhưng cậu không khóc, cố gắng chịu đựng.

Hà Dã hôn cậu, lại ôm cậu vào lòng, dè dặt hỏi cậu: “Có phải thi không ổn không?” Sau đó hắn an ủi cậu, nói: “Không sao, thi xong là tốt rồi, em đã cố gắng rồi mà.”

“Không phải…”

Chu Giai nức nở lắc đầu, không muốn nói chuyện, giơ tay vịn lên bả vai Hà Dã, ưỡn người lên hôn hắn.

Hà Dã ôm cậu, cũng hôn cậu, nụ hôn rất nhẹ nhàng, mang ý muốn trấn an.

Một lúc lâu sau, trạng thái của Chu Giai đã khôi phục lại. Cậu dừng lại, lè lưỡi liếm nước bọt dính trên môi Hà Dã, khe khẽ thở dài, hỏi: “Này, trường Đại học em muốn vào phải học bốn năm, nói cách khác chúng ta phải tách nhau ra bốn năm. Bốn năm sau mới có thể ở bên cạnh nhau. Anh…Anh có thể chịu được không? Có thể chấp nhận yêu xa không?”

Hà Dã dừng động tác vỗ lưng Chu Giai, sửng sốt. Hắn đẩy Chu Giai ra, cúi đầu nhìn đôi mắt bất an cứ chớp mãi của cậu, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Em khóc vì chuyện này à?”

Chu Giai nói: “Em không có khóc.”

Hà Dã thu hồi nụ cười, vuốt lên đôi mắt cậu, nghiêm túc nói: “Chu Giai, anh thật sự có thể chịu được mà. Em biết không? Em vào Đại học đối với anh mà nói là một chuyện rất tốt.”

Chu Giai chớp mắt, không hiểu: “Sao lại là chuyện tốt?”

Hà Dã cười ôm chặt cậu, nói: “Em nói xem, nếu mỗi ngày em đều quanh quẩn xung quanh anh, làm sao anh có thể yên tâm làm việc, làm sao có thể yên tâm kiếm tiền được? Em lên Đại học, anh không thấy em nữa sẽ rất tốt, có thể tập trung tinh thần cho công việc, không nghĩ ngợi lung tung chuyện khác nữa.”

Chu Giai lắng nghe, nghĩ lại cảm thấy Hà Dã nói rất có lý, tâm tình được sáng tỏ thông suốt trở nên thoải mái hẳn.

Hà Dã nói: “Hơn nữa, vẫn có thể gọi điện và video, nhớ đến nhau còn có thể nhắn tin nói chuyện mà.”

Chu Giai chớp mắt, cười: “Mẹ kiếp, sao em lại cảm thấy vừa rồi bản thân lại ngu ngốc thế chứ?”

Hà Dã vân vê vành tai cậu, lắc đầu nói: “Không ngốc, thương em.”

Chu Giai ngẩng đầu lên, đảo mắt: “Sao lại không, em rất thích anh.”

Hà Dã cúi đầu nhìn Chu Giai chăm chú, nhìn tia sáng dao động trong mắt cậu, cười dán môi mình lên môi cậu, không còn dịu dàng như vừa rồi nữa mà rất dữ dội.

Một ngày nào đó của tuần thứ hai sau kỳ thi Đại học, lớp trưởng tổ chức tụ họp. Theo lý mà nói, sau khi tra xong thành tích mới tụ tập, lớp trưởng lại nói: “Đừng đi, đến lúc đó có kết quả thi rồi, ai thi tốt thì vui, ai thi không tốt sẽ rất buồn, sao mà tụ tập được chứ? Vẫn phải tranh thủ từ bây giờ đi.”

Lớp trưởng nhắn như vậy trong nhóm lớp, lập tức dẫn đến cuộc thảo luận sôi nổi, đa phần mọi người cũng bày tỏ sự tán thành.

Chu Giai nhập một nhóm tài liệu vào trong máy tính, cầm điện thoại di động ra quán nhỏ, đứng ở cửa quán nhắn tin cho Hà Dã.

Cậu vẫn dùng app WeChat clone đặt tên “Cậu ấy” để liên lạc riêng với Hà Dã, ngoài ra không còn ai khác trong app này.

Chu Giai cảm thấy, cậu và Hà Dã yêu đương vụng trộm còn phải giấu cả lớp, trên WeChat này là bí mật của hai người chỉ thuộc về riêng cậu và hắn.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Hà Dã đã tìm được công việc khác, chạy doanh số kinh doanh đồ uống, có tiền trích phần trăm, chỉ là phải cật lực chạy tới chạy lui cả ngày, hơi mệt người.

Hà Dã cũng không kêu mệt, hắn chưa bao giờ kêu mệt cả.

Chu Giai thương hắn, cũng không biết thương bằng cách nào, chỉ có thể nhân lúc Hà Dã rảnh mà đến tìm hắn. Mang cho Hà Dã những thuốc bổ mà ba mẹ mua cho cậu, hôn hắn, xoa bóp giúp hắn, sau đó nếu Hà Dã không mệt, bọn sẽ làm gì đó thả lỏng một chút.

Tóm lại, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua như vậy.

Có chút cay đắng vất vả nhưng cũng rất ngọt ngào.

Chu Giai hỏi buổi tối Hà Dã có tham gia buổi tụ họp tốt nghiệp sau khi thi không, Hà Dã trả lời không đi, hắn phải làm việc ở tiệm gà nướng.

Chu Giai ừ một tiếng, không nói gì khác.

Thật ra Chu Giai hiểu rõ, Hà Dã không có bao nhiêu tình cảm với lớp bọn họ, cho dù buổi tối không đi làm, hắn cũng sẽ không tham gia.

Ầy, thôi bỏ đi, cậu đi một mình là được rồi, thay mặt luôn cả Hà Dã để đặt dấu chấm kết thúc cho cuộc sống ba năm cấp ba của bọn họ.

Đến kỳ nghỉ, tiệm gà nướng làm ăn rất tốt. Bối Bắc lại đến chỗ chú làm. Cậu ta nhìn Hà Dã lăng xăng chạy qua chạy lại, dù sao cũng không còn suy nghĩ gì nữa. Cậu biết, hoa này đã có chậu rồi.

Quan sát dáng vẻ lẫn tinh thần sáng láng không còn giống quá khứ của Hà Dã, Bối Bắc cũng biết, đàn anh Hà Dã và đàn anh Chu Giai, tám phần là ở bên nhau rồi. Cậu ta triệt để trở thành người ngoài cuộc. Trước đây hai người không hòa hợp, cậu ta không chen chân vào. Lúc hai người đã tốt hơn, cậu lại càng không liên quan.

Bối Bắc vừa hâm mộ vừa ghen tị. Giống như bây giờ, trong tiệm không có khách, Hà Dã đứng ở cửa lâu như vậy, tay cầm điện thoại di động, nhìn qua một cái là biết đang nói chuyện phiếm với đàn anh Chu Giai, miệng cứ đang cười kia kìa.

Những người không bao giờ cười, vì một người khác mà nở một nụ cười, thật sự không còn gì để bàn cãi về cảm xúc họ dành cho người kia.

Hà Dã cầm điện thoại, khóe miệng cứ nhếch lên. Chu Giai gửi tin nhắn nói muốn hát cho hắn nghe, kết quả hai người bọn họ chờ mãi, đến khi Chu Giai thở phì phò gửi tin nhắn giọng nói cho hắn: “Mẹ kiếp, đám người này biến thành mạch bá* cả rồi, một bài tiếp một bài, mãi không dừng lại được.”

*Chỉ người hát karaoke hay hoặc người chiếm giữ micro.

Hà Dã rất vui, tay ấn nhầm dòng trả lời phía dưới, màn hình hiển thị: Không cần phải chen chúc giành nhau đâu, lúc nào nghe hát cũng được mà.

Vất vả lắm mới ngồi được vào dàn karaoke, Chu Giai giành chỗ không cho ai khác cướp nữa, đọc dòng tin nhắn Hà Dã gửi mà thở gấp trả lời: “Đâu có giống nhau, em sẽ hát cho anh nghe, chờ tí.”

Hà Dã nghe xong giọng nói, Chu Giai bèn gửi cuộc gọi tới điện thoại của hắn. Hà Dã nhận máy, không khí ồn ào náo nhiệt bên kia truyền qua điện thoại di động.

Chu Giai nói gì đó, Hà Dã không nghe được. Hắn chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm cuộc gọi đang kết nối trên máy, một mực chờ đợi, lắng nghe Chu Giai mở lời.

Cũng thật là đúng lúc, bây giờ không có khách.

Một lát sau, Hà Dã nghe thấy giọng oang oang của lớp phó thể dục trong máy, la hét gào lên: “Được rồi được rồi, mọi người yên lặng một chút yên lặng một chút ha ha! Bây giờ xin mời hotboy đẹp trai vạn người mê của lớp chúng ta, xin mời lớp phó học tập cực kỳ quan tâm cực kỳ nhiệt huyết cất lên một ca khúc vì chúng ta! Mọi người mau vỗ tay chào đón!”


Hà Dã nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào, nhướn mày háo hức.

Đó là dành cho mấy người sao? Đó là dành cho tôi, bài hát dành riêng cho tôi.

Chu Giai một tay cầm mic, một tay cầm điện thoại đi đến vị trí trung tâm, hắng giọng, không hề căng thẳng hay mất bình tĩnh một chút nào cả.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, ngẩng đầu nhìn hình ảnh lớn trên màn hình, nghe thấy đoạn nhạc dạo êm ái dần phát ra, dịu dàng nói: “Bài hát này rất hay, lời em muốn nói đều ở trong ca khúc này. Phải nghe thật kỹ, em chỉ hát một lần thôi ha.”

Hà Dã đặt tay chống cằm xuống, nghe thấy tiếng hát trầm thấp của Chu Giai vọng ra từ trong ống nghe dần dần đi vào trong lòng hắn, cảm xúc đau lòng lại dâng lên, sự chua xót khiến đôi mắt hắn cay cay.

Chu Giai đang hát bài “Ánh mặt trời ló rạng sau cơn mưa“. Bài hát này Chu Giai đã được nghe từ lúc nhỏ vì đây là nhạc chuông điện thoại của ba cậu. Lúc đó Chu Giai nghe mà hoàn toàn không có cảm xúc gì, sau khi biết Hà Dã, quen hắn, cậu mới nhận ra bài hát này thật sự rất hay.

Cậu muốn tặng cho Hà Dã, muốn hát cho Hà Dã nghe.

Giống như lời ca khúc viết rằng:

Những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống

Nguyện cùng bạn sẻ chia tất cả

Khó tránh khỏi những lần thất bại và mong chờ

Phải dũng cảm ngẩng đầu lên.



Nguyện là ngọn hải đăng chờ đợi trong tim bạn

Chờ đợi bạn nhìn thấu qua làn sương mù.



Ánh mặt trời ló rạng sau cơn mưa

Sau mây đen trời quang đãng

Trân trọng tất cả sự rung động

Mọi hi vọng đều nằm trong tay bạn.



Ánh mặt trời ló rạng sau cơn mưa

Hãy tin tưởng cầu vồng sẽ xuất hiện

Dù gian khổ cũng cố gắng chịu đựng

Tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh bạn.

Chu Giai muốn trở thành ngọn hải đăng của Hà Dã, muốn chịu đựng gian khổ cùng bước đi với Hà Dã.

Cậu sẽ ở bên Hà Dã, mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Mười năm gì chứ, cậu và Hà Dã sẽ không chỉ có mười năm.

Hà Dã lau mắt, hít một hơi đứng lên, đi vào trong tiệm.


Chủ tiệm và Bối Bắc nhìn hắn, Hà Dã khẽ cười, nói: “Ông chủ, thật xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ sớm.”

Ra khỏi tiệm gà nướng, Hà Dã đạp xe đi. Hắn nghe thấy qua điện thoại, lúc Chu Giai hát đến cao trào, bạn cùng lớp đều vô cùng kích động phấn khởi hát cùng cậu.

Cuối cùng đơn ca biến thành dàn đồng ca.

Còn có người hét to tỏ tình, nói thích Chu Giai, muốn làm bạn gái cậu.

Hà Dã đạp xe rất nhanh, cười đập xuống ghi đông xe, kêu lên: “Thích cái rắm, em ấy là của tôi!”

Người đi ngang qua nghe hắn đột nhiên hét to mà sợ hãi tránh xa, tưởng hắn bị bệnh thần kinh.

Hà Dã nguyện ý trở thành một tên thần kinh, vì Chu Giai, hắn bằng lòng trở thành một thằng điên!

Xe thắng gấp trước cửa KTV, Hà Dã mở miệng thở gấp. Hắn lấy điện thoại ra trước mặt, nghe Chu Giai nói rõ ràng: “Alo alo alo, anh có nghe không thế? Em hát cho anh nghe bài này đó!”

Hà Dã thở một hơi thật dài, giơ loa điện thoại đến sát miệng, nói: “Nghe mà.”

Hắn nói: “Xuống đây đi, đừng hát nữa, bạn trai đến đón em về.”

Chu Giai cầm điện thoại ngây người trước cửa phòng bao, một giây sau đó cậu đẩy cửa quay lại lấy áo.

Lớp trưởng và mấy bạn gái xông đến giữ cậu, muốn uống rượu với cậu. Chu Giai trốn tránh, cũng không giải thích, mặc áo xong là chạy ra khỏi phòng bao.

Bạn trai cậu đến đón cậu, còn uống rượu ca hát cái gì nữa, để hôm khác đi!

Tim đập rất mạnh vì xúc động, Hà Dã liên tục hít thở thật sâu nhưng đều không hiệu quả, hắn vẫn rất xúc động. Miệng hắn liên tục mở ra để thở, cho dù cố gắng áp chế xuống thế nào thì tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại.

“Hà Dã?!”

Hà Dã quay người, nhìn thấy chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp cũng nhận được tin nhắn, bây giờ mới từ nhà đến, qua xem thử đám nhóc mình dẫn dắt mấy năm qua. Ban đầu chủ nhiệm lớp nhìn thấy Hà Dã còn tưởng mình bị hoa mắt, đến gần mới nhìn rõ, rất kinh ngạc.

Dù thế nào ông cũng không ngờ Hà Dã sẽ đến. Nhưng thấy Hà Dã, chủ nhiệm lớp vẫn rất thoải mái, giơ tay cười nói: “Đến rồi sao không vào? Đi, cùng vào thôi!”

Hà Dã nhìn chủ nhiệm lớp, khẽ cười nói: “Không được, thầy cứ vào đi, bọn em đi ngay đây.”

Chủ nhiệm lớp ít nhất đã mấy tháng rồi không thấy Hà Dã cười, cũng không thấy kỳ lạ gì cả, hỏi hắn: “Chờ ai thế?”. truyện xuyên nhanh

Hà Dã liếc mắt sang, mắt thấy Chu Giai đang đẩy cửa đi ra, toét miệng cười: “Chờ bạn trai, cậu ấy ra kìa.”

Chủ nhiệm lớp ngây ra tại chỗ.

Chu Giai chạy xuống bậc thềm, giật mình nhìn chủ nhiệm lớp cũng ở đây, vội vàng thu lại dáng vẻ định nhảy qua ôm Hà Dã, đứng ngay ngắn lại chào hỏi.

Chủ nhiệm lớp hết nhìn Chu Giai lại nhìn sang Hà Dã, ánh mắt thể hiện sự phức tạp.

Chu Giai bị chủ nhiệm lớp nhìn đến lưng tê rần, đang muốn hỏi thử. Hà Dã đưa tay qua nắm lấy tay cậu, nghiêng yên xe phía sau thấp xuống, nói: “Đi thôi.”

Chu Giai hơi do dự, nhưng cậu thật sự không chờ được, cậu chỉ muốn đi cùng Hà Dã, cho nên bèn vẫy tay nói gặp lại sau với chủ nhiệm lớp, sau đó nói số phòng rồi bảo chủ nhiệm lớp lên, mọi người đang chờ ông.

Chủ nhiệm lớp há miệng à ừ, thấy Chu Giai đã leo lên ngồi đằng sau xe, Hà Dã quay đầu đạp xe đi, ông giơ tay lên, cuối cùng lại hạ xuống.

Ông xoay người bước lên bậc thềm, không nhịn được lại quay đầu nhìn hai học sinh không biết đã quen nhau từ khi nào của mình, lắc đầu một cái thở dài, cuối cùng còn cảm thấy vui mà bật cười.

Xe đi băng băng trên phố lớn, Chu Giai hỏi Hà Dã: “Anh có cảm thấy vừa rồi ánh mắt chủ nhiệm lớp nhìn em có vẻ là lạ không?”

Hà Dã bật cười, ho khan một cái rồi nói nguyên nhân mà chủ nhiệm lớp nhìn cậu như vậy.

Chu Giai sửng sốt, sau khi tỉnh hồn thì véo eo Hà Dã, kêu to: “Anh có bình thường không thế? Đã nói là vụng trộm cơ mà? Cũng không thèm bảo em một tiếng, còn phản bội trước cơ, ai cho anh lá gan đó thế?”

Hà Dã gồng hết cả da thịt vùng eo cho cậu véo, đợi cậu véo đủ rồi mới nói: “Chủ nhiệm lớp không nghĩ nhiều đâu, yên tâm.”

Chu Giai hừ hừ, áp gương mặt nóng ran lên sau lưng hắn, lẩm bẩm: “Yên tâm cái gì mà yên tâm, em đâu có sợ.”

Cậu biết, cho dù chủ nhiệm lớp biết cũng chẳng sao cả, bọn họ cũng đã tốt nghiệp rồi, thầy ấy sẽ không xen vào cuộc sống của bọn họ nữa.

Hà Dã ừ một tiếng, nắm lấy tay Chu Giai bóp bóp, có phần ngượng ngùng nói: “Bài hát vừa rồi ấy…Em…”

Chu Giai nghe đến bài hát là cười ngay, ôm lấy eo Hà Dã, hỏi: “Sao nào, nghe có hay không?”

Hà Dã cười, gật đầu.

Rất hay, hắn rất cảm động, cảm động đến mức chỉ hận bây giờ không thể dẫn Chu Giai vào nhà nghỉ nào đó gần đây để yêu thương cậu.

Hà Dã nói: “Dễ nghe lắm, em…Em có muốn hát thêm lần nữa không?”

Chu Giai cọ đầu lên lưng hắn, kiêu ngạo nói: “Không hát, ban đầu em nói rồi, chỉ hát một lần cho anh nghe.”

Hà Dã vui sướng gật đầu: “Được rồi.”

Nhưng Chu Giai nói không hát, ấy vậy mà lúc Hà Dã rẽ qua con phố khác, cậu lại nhẹ nhàng cất lên giai điệu.

Tiếng ngâm nga cứ thế thoát khỏi miệng cậu vang lên.

Hà Dã lắng nghe, tai rung lên, miệng mỉm cười cùng hát với cậu.



Ánh mặt trời ló rạng sau cơn mưa

Hãy tin tưởng cầu vồng sẽ xuất hiện

Dù gian khổ cũng cố gắng chịu đựng

Tôi vẫn sẽ luôn ở bên bạn

Dù nắng dù mưa cũng gắng gượng vượt qua

Tôi vẫn sẽ luôn ở bên bạn.

Tiếng hát nhẹ nhàng du dương cất lên, hòa trong làn gió đêm rồi cuốn theo chiều gió.

Chu Giai nói: “Này, có phải anh hát lạc nhịp không thế?”

Hà Dã cười: “Đâu ra?”

Lạc nhịp hay không thì cũng có sao đâu, dù sao tình cảm của bọn họ không lạc mất là được.

Như vậy thì tốt.

Cùng nhau cố gắng, cùng nhau trở nên hạnh phúc hơn.

[HOÀN]