Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 34




Ba mẹ Chu Giai đi du lịch về đến nhà trước một ngày họp phụ huynh. Mặc dù bệnh cảm của Chu Giai đã đỡ nhưng khi hít gió lạnh vẫn sẽ ho.

Mẹ Chu Giai thấy mấy ngày không gặp mà con trai đã gầy đi, đau lòng nói: “Đúng là mẹ không nên đi, Tiểu Giai bị cảm mà chúng ta không ở nhà, cũng không có ai chăm sóc con.”

Ba Chu Giai quan sát cậu, trầm ngâm nhớ lại lời mình quở trách trong điện thoại hôm đó, trong lòng có hơi áy náy nhưng ngoài miệng vẫn nói với cậu rằng: “Cũng lớn tướng rồi, ba với mẹ không có ở nhà cũng không biết tự chăm sóc bản thân mình sao? Hôm đó mẹ còn hỏi anh, anh còn nói dối mình không bị ốm?”

Chu Giai khịt mũi, thờ ơ cười nói: “Con không để ý…Ổn rồi mà.”

Chính cậu tự gây ra, cũng không thể để ba mẹ đang ở cách xa ngàn dặm du lịch phải chạy gấp về nhà chỉ vì cậu ốm chứ?

Nếu như vậy, chỉ sợ Chu Giai cậu sẽ càng áy náy hơn thôi.

Mẹ Chu Giai thấy con trai cười nhạt, tinh mắt phát hiện ra sự bất thường. Bà cũng không muốn hỏi han con trai trước mặt chồng, chờ chồng mình đi tắm, bà mới gõ cửa phòng con, muốn tìm con tâm sự một lúc.

Chu Giai ngẩn người nhìn đống bài tập phải nộp ngày mai, ngẩng đầu nhìn mẹ cậu bưng lê chưng nước đường vào, nhanh chóng cầm quyển sách che lên bài thi.

Mẹ Chu Giai nhìn thấy động tác của cậu nhưng vờ như không thấy, cười đưa nước lê cho cậu, ngồi lên giường: “Còn ấm, ngọt vừa, con mau uống đi.”

“Cảm ơn mẹ.” Chu Giai nhận lấy nhấp một ngụm, cậu hắng giọng, xoay ghế quay người lại về phía mẹ, cười một cái.

Mẹ Chu Giai nhìn con trai mắt cong lên cười nhưng cả người ủ rũ, không có tinh thần, đau lòng nói: “Tiểu Giai, có phải con gặp chuyện gì khó khăn không?”

Chu Giai vội vàng lắc đầu: “Không đâu, con rất ổn, không có chuyện gì cả.” Vừa nói xong, cậu bèn uống nước lê, không nhìn mẹ.

Mẹ Chu Giai thấy con trai né tránh, tay vỗ lên chăn trên giường một cái, dịu dàng nói: “Lúc trước con hỏi ba chuyện kiếm tiền, mẹ còn tưởng con bị làm sao.” Bà duỗi tay ra, cười nhìn Chu Giai: “Không sao thì tốt, không sao….Mẹ và ba con yên tâm rồi.”

Chu Giai nghe lời mẹ nói, trong lòng chua xót, vội vàng uống hết sạch nước lê.

Rõ ràng nước lê rất ngọt, thế nhưng khi nuốt vào cổ họng lại không cảm nhận được vị ngọt thanh mát ấy.

Mẹ Chu Giai lấy lại ly nước, đứng lên vỗ bả vai con trai: “Uống xong thì ngủ sớm nhé, đừng học muộn quá, sức khỏe vẫn quan trọng nhất.”

Chu Giai gật đầu, nhìn mẹ đi ra ngoài còn không quên đóng cửa phòng giúp cậu.

Quay người về phía bàn học, Chu Giai thẫn thờ một lúc mới lấy quyển sách che lên bài thi ra.

Trên bài thi không còn một khoảng trống nào cả, vẽ một con rắn rất dài, thân rắn uốn khúc, không nhìn thấy đầu. Thân rắn được ngòi chì tô đen sì, lóe sáng dưới ánh đèn bàn.

Chu Giai tì trán lên bài thi, ho vài tiếng, khó chịu sờ lên ngực mình, lại mân mê sờ lên hình xăm sau lớp áo trên ngực phải.

Chu Giai không thể nhớ nổi cậu đã vượt qua hai tuần lễ này như thế nào. Cậu chưa bao giờ cảm thấy chịu đựng thời gian trôi khó khăn đến thế, cũng chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh đến thế.

Cậu và Hà Dã, rõ ràng ở trong cùng một phòng học rộng chưa đến tám mươi mét vuông nhưng lại giống như xa cách nhau cả tám trăm ngàn dặm. Rõ ràng bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất với nhau nhưng quan hệ lại trở nên xa lạ hơn cả khi Hà Dã còn chưa phát hiện ra cậu.

Không thể tới gần nhìn nhau, không thể đi đến quan tâm nhau, sự chịu đựng này có biết bao nhiêu khó khăn?

Mỗi khi buổi học kết thúc, bước ra khỏi trường là sẽ không nhìn thấy nhau được, chỉ hận tiếng chuông tan học đừng bao giờ vang lên nữa.

“Mẹ kiếp…Đừng nghĩ nữa….Đừng nghĩ nữa…”

Chu Giai cầm cục gôm tẩy sạch hình vẽ con rắn đen, cho dù bài thi có trở nên nhàu nhĩ cậu cũng cắn răng liều mạng tẩy sạch hình vẽ đi.


Nhưng dù đã tẩy được bức vẽ thì dấu bút chì vẫn sẽ còn ở đó, làm cách nào cũng không biến mất được.

Chu Giai giơ tay lên bứt tóc, hít một hơi thật sâu rồi thở dài, hé ra một nụ cười thảm thương.

Đúng vậy, ngay cả vết tích nét vẽ còn chẳng tẩy sạch được, làm sao mà quên đây?

Nếu Hà Dã không có cảm giác với cậu, cậu đành chịu thôi. Nhưng mà rõ ràng Hà Dã hắn…

Hắn quá tàn nhẫn.

Chu Giai cười nghĩ, Hà Dã thật tàn nhẫn với bản thân mình.

Thích cũng có thể vờ như không thích, quan tâm cũng có thể vờ như chẳng để ý, đau cũng có thể vờ như không đau.

Tại sao một người lại có thể tàn nhẫn đến mức ấy?

Tại sao hết lần này tới lần khác cậu không thể kiềm chế nổi mà thích một người như vậy?

Hà Dã thật tàn nhẫn với cậu.

Cả anh đầu bếp và ông chủ tiệm gà nướng đều hỏi hắn, có phải chia tay bạn gái rồi không.

Sở dĩ hỏi như vậy là vì Hà Dã như biến thành một người khác. Trước đây ở trong tiệm dù hắn không nói năng gì, mặt mũi vẫn lạnh tanh như ở trường, dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ thì vẫn cố gắng hết sức làm việc. Bây giờ hắn cũng chẳng nói gì, trông lạnh lùng mà cũng chẳng phải lạnh lùng, giống như một pho tượng đứng im vô hồn, cũng chẳng tức giận.

Anh đầu bếp mập quan sát hắn cứ như vậy cả một tuần nay, lắc đầu than thở, khua tay nói: “80% là bị đá rồi.”


Ông chủ nhìn Hà Dã, có phần do dự: “Xem tình hình thế nào đã, không ổn thì thuê thêm một người nữa.”

Hà Dã không nghe thấy bọn họ nói gì, dựa đầu lên tường sau lưng, nhắm mắt.

Trước mắt hắn chính là gương mặt đẫm nước mắt khi ngủ của Chu Giai.

Hà Dã không thể không mở mắt ra.

Hai tuần nay hắn đều như vậy, cứ nhắm mắt lại là như vậy. Về nhà hắn không dám ngủ trên giường, co ro trên băng ghế dài ở phòng khách, trên người đắp chiếc áo bành tô quân đội cũ nát đó. Lạnh lắm, cả người cứ co rúc lại.

Túi thuốc xin được ở phòng y tế vẫn luôn nằm trong cặp sách của hắn, Hà Dã nhìn thấy nhưng vờ như không thấy. Giống như khi hắn ở trường vậy, trong phòng học, hắn nhìn Chu Giai nhưng cũng vờ như không thấy cậu.

Để hình thành nên một thói quen, quá trình tạo nên nó tất nhiên sẽ rất đau khổ.

Hà Dã nghĩ, một tuần không được, hai tuần không được, một tháng hai tháng cũng sẽ tạo thành thói quen thôi.

Cùng lắm cũng không quá được một năm, bởi vì tháng sáu sang năm sẽ đến kỳ thi Đại học, có lâu hơn nữa cũng chẳng cần giả vờ không nhìn thấy.

Bởi vì khi ấy là thật sự không còn nhìn thấy nhau nữa.

Chu Giai học tốt như thế, chẳng cần phải lo không vào được một ngôi trường tốt. Hắn không giống cậu, với thành tích bết bát thế này, cùng lắm cũng chỉ vào được cao đẳng.

Hà Dã không có tiền để học mấy ngôi trường cao đẳng đắt đỏ, hắn cũng chẳng cân nhắc việc tiếp tục học hành sau khi tốt nghiệp trung học.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn có thể yên tâm tập trung kiếm tiền.

Trong lớp có rất nhiều phụ huynh học sinh ngồi, ba mẹ, thậm chí cả thân thích khác. Chỉ còn một ghế trống, năm ngoái trống hai ghế nhưng năm nay chỉ còn một.

Năm ngoái là lớp 11, năm nay là lớp 12, các phụ huynh đều tới đủ, bởi vì họ rất chú trọng vào buổi họp này.

Cùng Chu Giai, lớp trưởng lớp phó ra còn có hai nữ sinh khác đang đứng trên hành lang trước lớp học.

Chu Giai nhìn chằm chằm vị trí trống duy nhất, rơi vào im lặng.

Bốn người khác còn đang tán gẫu, bên trong chủ nhiệm lớp đã bắt đầu nói đến kỳ thi giữa kỳ lần này, khen ngợi top 3 trước lớp. Trong top 3 có Chu Giai và lớp trưởng. Lớp trưởng huých cùi chỏ đẩy Chu Giai, hỏi cậu: “Cậu đã cân nhắc điền nguyện vọng vào trường nào chưa?”

Chu Giai bị lớp trưởng huých cho một cái mà nghiêng người, cậu đứng vững vàng hai chân, thu lại cái nhìn khỏi chỗ ngồi của Hà Dã, xoay người nhìn đôi chim sẻ đang đậu trên dây điện ở tầng dưới, khô khan đáp: “Chưa nghĩ đến.”

Lớp trưởng nghe xong thì nói về mục tiêu của mình, sau đó nói với Chu Giai: “Cũng nên nghĩ dần đi, dù sao cũng phải biết chuyên ngành trường nào tốt, đến lúc điền nguyện vọng mới có cái mà điền chứ?”

Chu Giai không biết, cậu cũng không cân nhắc đến những điều ấy, bây giờ cậu chỉ nghĩ đến khi tốt nghiệp, rời khỏi ngôi trường này đã thấy rất bất an lo âu.

Lớp trưởng vẫn còn tán gẫu với người khác về ước mơ Đại học tốt đẹp.

Đôi chim sẻ đậu trên dây điện đã bay đi.

Chu Giai chớp đôi mắt khô khốc, đột nhiên mở miệng nói: “Điền trường nào xa một chút.”

Lớp trưởng nghe thấy Chu Giai nói, cười ha ha: “Đàn ông chúng ta giống nhau ghê, tôi cũng muốn học trường nào xa một tí. Càng xa càng tốt, không sợ bị ba mẹ quản lý…”

Chu Giai không nghe thấy lớp trưởng nói gì, cậu chỉ nghĩ, đến một nơi thật xa, biết đâu có thể dần dần quên lãng.