“Nhất định có chỗ nào đó không thích hợp……”
Âm Lệ Hoa buồn rầu lẩm bà lẩm bẩm.
Một đôi mắt đen láy nhanh như chớp ở trong lòng nhìn về phía cô.
Đúng vậy, cô đã làm mẹ rồi.
Cô và Hoàng Quang Lỗi đã có cùng nhau một đứa con tám tháng tuổi, cho nên, nghi hoặc của cô cũng giằng co mất tám tháng.
Đứa trẻ trong lòng không khóc cũng không làm nháo loạn, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Nhìn kỹ khuôn mặt đứa trẻ này, không hề có sắc hồng nhuận giống quả táo như những đứa trẻ bình thường, ngược lại còn xanh trắng xanh trắng, cặp mắt kia sâu tới nỗi không thấy đáy con ngươi đen, giống như vô tận không chứa chút cảm xúc, làm cục cưng này thoạt nhìn vô cùng…… Âm trầm.
Cục cưng này, nếu trong mắt các bậc cha mẹ bình thường thì nhất định sẽ trở nên rất đáng sợ, làm người ta tưởng bị mắc phải căn bệnh kỳ quái nào đó, nhưng dù sao cha đứa trẻ này cũng là một lão thần, không đáng lo.
“Ha ha, giống như em mới gần đây thôi mà!” Anh nói xong liền yên vui ôm lấy đứa nhỏ ngồi chơi.
Đúng là giống cô trước đây, nhưng……
“Nhất định là có lỗi gì đó……” Cô thì thào tự nói.
“Ê, bình sữa để ở chỗ nào?” Người cha ôm đứa bé mặc tã lót xuất hiện trước cửa.
Đúng, đây chắc chắn là một lỗi lầm — thứ nhất.
Phụ nữ trong gia tộc cô, không phải ai cũng đều chỉ sinh được một đứa con sao? Vì sao cô lại sinh ra bào thai sinh đôi?
A Lỗi cũng khẳng định di truyền trong gia tộc anh không có ai có bào thai sinh đôi, Âm Lệ Hoa càng khẳng định gia tộc mình không có.
“Vậy, vì sao lại có hai đứa……” Cô nghĩ mãi không ra.
“Oa oa, ô…… Oa oa, nằm úp sấp nằm úp sấp, oa.” Đứa trẻ trong lòng Hoàng Quang Lỗi kia kêu khóc a a ầm ỹ muốn uống sữa.
“Ngoan nào, cha thương, cha yêu nhất là tiểu quỷ đầu.” Vị vú em kia thấy thế liền nhanh chóng chạy vào nhà bếp lấy sữa nóng.
Âm Lệ Hoa lại cúi đầu nhìn đứa còn lại trong lòng mình.
Cặp ngươi đen kia vẫn như cũ không hề mang chút cảm xúc nào.
“Không đúng, không chỉ như vậy……” Còn có điểm khác là lạ……
Tổ tiên của cô theo lý thuyết sẽ còn phải sinh toàn nữ trong suốt tám đời sau, dù sao từ trước tới giờ gia tộc đều thuộc thể âm truyền thân, mỗi một thời lại ra một người nữ……
“Đúng, chính là người này!” Âm Lệ Hoa cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng.
Vậy, vì sao đứa trẻ này trong lòng cô, lại là con trai?
Sắc mặt trắng xanh kia cũng nghiêm lại, cùng cô nhìn nhau thật lâu, sau đó thật sự cảm thấy nhàm chán rồi, bèn thử vờ ngáp hòng nhắc nhở mẹ mau đưa nó đi ngủ.
“Này, chưa đến giờ đã làm Tiểu Quang buồn ngủ rồi hả?” Cha đứa nhỏ tay còn cầm bình sữa tiến đến, sau đó lại dùng tay kia bế đứa trẻ còn lại lên bước vào phòng ngủ.
Vì sao cô chẳng những ngoại lệ sinh hai đứa, hơn nữa đứa kế thừa thể chất của cô lại là con trai?
Điều này rất kỳ quái! Vô cùng kỳ quái!
“Nhất định có chỗ sai lầm!” Mẹ hai đứa trẻ khẳng định nói.
“Ha ha, oa nằm úp sấp nằm úp sấp, kẽo kẹt khanh khách, ha ha……”
“Hoa tối nho nhỏ ngoan đáng yêu nhất, con chính là tiểu bảo bối làm cha con tối tâm tối can nha.” Hoàng Quang Lỗi cực kỳ yêu cái miệng cười sáng lạn như ánh mặt trời kia, nhịn không được cúi đầu ăn vụng vài miếng đậu hủ.
Hơn nữa, con gái của cô lại kế thừa dương khí tràn lửa của cha nó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Nóng quá a…… Rất nóng, rất nóng……” Âm Lệ Hoa vội vàng ôm con trốn vào một góc.
Khi hai cha con nhà kia ở gần nhau, cũng quả thực là khổ hình đối với hai mẹ con cô! Họ thật sự là kim quang lòe lòe, dương khí ngàn vạn a!
Nhất định là có lỗi lầm!
“Làm gì có cái gì không đúng? Em ngạc nhiên ở chỗ nào chứ.” Hoàng Quang Lỗi bất mãn liếc mắt một cái nhìn hai mẹ con họ, quay đầu dỗ con gái bảo bối, “Hoa nho nhỏ, chúng ta đến phòng ngủ bên cạnh đi, không cần để ý đến mẹ và anh trai, nha?”
“Ha ha, ha ha a.” Bé gái xinh đẹp cười tươi như một quả táo chín đỏ. Hai gò má bé đỏ bừng, hai tròng mắt sáng ngời, khi cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh vô cùng đáng yêu, bất cứ kẻ nào nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tựa thiên sứ này, đều đã nhịn không được say lòng vì cô.
Đây là con của cô nhé, con của cô không nên có tỏa sáng như thế?
Nhất định là có chỗ nào đó bất thường rồi ——
Cô cúi đầu nhìn đứa con, đứa nhỏ lạnh lùng liếc nhìn đứa bên cạnh cửa một cái rồi sau đó nhắm mắt lại, như là ngay cả nó cũng không chịu nổi ánh sáng quá độ chói mắt kia.
Tiếng cười khanh khách từ mục tiêu kia truyền tới, làm cho người ta không thể bỏ qua dương hỏa hừng hực.
Cô ngủ cùng với người đàn ông mang dương khí đã thành thói quen rồi, nhưng lúc đó là trước khi có đứa con kia. Vốn đã có một ông mặt trời lớn rồi, giờ lại có thêm một ông mặt trời con, cái sức nóng này vốn không phải là năng lực của người phàm.
“Con trai ta, sau này con lớn rồi, khi mua nhà chuyển ra bên ngoài, mẹ có thể đi theo con có được không?” Cô tha thiết hỏi. “Mẹ cam đoan sẽ không cãi nhau với con dâu đâu…”
“Này.” Trên đầu truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Á, bị nghe thấy rồi sao. Tại sao lại có lỗ tai thính thế? Không phải là đang chơi cùng con gái sao?
Âm Lệ Hoa bi thảm nói với đứa con: “Không được phàn nà…. Con chỉ cần ở với bố con đến lúc trưởng thành là tốt rồi…còn mẹ phải ở cùng bố đến hết nửa đời còn lại…”
Hừ! Dường như có người nào đó đang rất tức giận.
Sau khi sinh hai đứa trẻ, dường như toàn bộ năng lượng của cô đã truyền cho hai tiểu quỷ này nên khí của cô đã lại u ám. Nhưng mà cô là Tây Thi trong mắt của người yêu, cho nên dù thế nào chồng cô vẫn thấy cô đáng yêu.
Một lát sau, trong phòng rốt cuộc cũng im lặng, mặt trời con uống xong sữa rồi, lại được ông mặt trời cha cưng chiều nên cảm thấy rất hài lòng, cuối cùng cũng nhắm mắt lại ngủ trưa.
Âm Lệ Hoa vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng ngực. Đứa con sau khi uống sữa ăn no, vẫn như vậy không khóc không ồn ào, tự nhắm mắt lại ngủ.
Hoàng Quang Lỗi từ trong phòng đi tới đến bên người cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp với hàng lông mi dài của đứa con.
Anh nhe răng cười, bàn tay to mớn trớn trên hai má trắng nhỏ, khóe miệng của đứa nhỏ đang nhắm mắt hiện lên một ý cười mơ hồ.
Tay ba ba thật to, trong ngực cũng thật to, ôm lấy đúng là rất thoải mái, Tiểu Quang cũng thích ba ba.
Nhưng mà…
“Oa!” Cuối cùng cũng khóc rồi. Người ba ba thiệt nóng.
“Này!” Bàn tay thon dài bỗng quất một cái. “Tên tiểu tử này, dù thế nào thì bố cũng là bố con, tốt nhất là tập thói quen ở gần bố sớm đi.”
Anh gõ gõ lên cái mũi của đứa con. Mũi nó nhăn lại một chút, không để ý tới anh tiếp tục ngủ.
“Sữa bột uống hết rồi..” Âm Lệ Hoa âm u lạnh nhạt nhắc nhở.
“Để anh đi mua.” Hoàng Quang Lỗi đứng lên sờ sờ cái túi ở quần. “Chìa khóa xe của anh để đâu rồi nhỉ?”
Người mẹ còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Quang đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhìn chăm chú vào cái tủ năm đấu 五斗柜 dựa vào tường.
“A, tìm được rồi!” Ba ba nó nhìn theo hướng đó nên đã tìm ra chìa khóa xe. “Cám ơn con, con trai ta, bố sẽ quay về ngay.”
Người đàn ông cao lớn tráng kiện huýt sáo, cả người toàn phát ra Dương Quang đi ra ngoài.
Âm Lệ Hoa nhìn người chồng đã đi xa, lại nhìn đứa trẻ trong phòng sinh.
Một lúc lâu sau, tiếng nói mang theo khí u lạnh bay ra.
“Con à, nhớ kĩ, sau này con ở trong vườn trẻ, nếu có đứa bạn nào tìm không thấy xe điểu khiển…ngàn vạn lần không được tìm giúp bọn nó…ngàn vạn lần không được, biết không? Bằng không sẽ sinh ra cái chuyện rất khủng bố này…”
Đôi mắt tối như mực của đứa con lại mở ra, tựa hồ tràn đầy ý cười.Toàn bộ văn hoàn!