Trần Kiều Độ ngẩng đầu, ánh đèn trên trần nhà lắc lư trong tầm mắt của cậu, nối liền thành một mảng, giống như mặt trăng trong nước.
Cậu và Biên Dật không cùng nhau ngắm trăng, chỉ là ở vô số khách sạn khác nhau, cùng trải qua vô số đêm.
Nhưng lại mượn ánh sáng mờ nhạt này, nhìn thấy một ngôi sao.
Còn cậu đã nắm lấy ngôi sao đó.